Tiểu Bạch Cốt

Chương 130



Edit: Phong Nguyệt

Ở Thiên Ngu Sơn lâu như vậy mà tu vi Bạch Tiểu Cốc vẫn luôn không mấy tiến bộ, nguyên nhân lớn nhất là do y không xác định được phương hướng.

Y không thích kiếm tu, pháp tu.

Y cũng không thích thể tu, khí tu.

Dẫu đi không ít bí cảnh, tiêu diệt không ít hung thú, nhưng tiềm thức y vẫn bài xích thuật pháp công kích. Y không muốn làm hại ai, cũng không muốn bị ai hại, cầm kiếm trong tay chẳng khác gì nói với người khác rằng——

Kiếm của ngươi có thể đâm vào ngực ta.

Hiện giờ nhìn thấy ảo thuật thần kỳ, Bạch Tiểu Cốc lần đầu nghiêm túc muốn tu hành.

Y thích ảo thật lộng lẫy, thích biến hoá tuỳ tâm sở dục, thích cách bảo vệ người khác mà không cần phải giơ kiếm.

Lê Phồn còn sống. Bí cảnh nguy hiểm cũng bị Tần Cửu Tịch dẹp bỏ.

Bạch Tiểu Cốc không còn tiếc nuối, theo sư phụ rời khỏi Thiên Ngu Sơn mà mình chấp niệm mấy năm nay.

Tần Cửu Tịch dẫn Bạch Tiểu Cốc đến thế tục, đây là lần đầu tiên nhóc xương khô đến thế tục, lần đầu tiên nhìn thấy phàm nhân chỉ có tuổi thọ mấy chục năm ngắn ngủi.

Bạch Tiểu Cốc liên tục kinh ngạc, liên tục thấy mới lạ, chỉ một trấn nhỏ hẻo lánh cũng làm y hoa mắt.

Nhiều người quá!

Nhưng đều không phải là tu sĩ!

Nhiều nhà quá!

Nhưng lại xốp như giấy!

Nhiều món ngon quá!

Ôi, cái này thật thơm… Hu hu, cốt không nếm được!

Bạch Tiểu Cốc từng hỏi Tần Cửu Tịch: “Sư phụ, tại sao người mang đồ nhi đến thế tục?”

Tần Cửu Tịch ho một hồi, đè nén tanh ngọt trong lồng ngực: “Thế tục muôn màu muôn vẻ, ngàn người ngàn mặt. Tuy tuổi thọ của họ chỉ có mấy chục năm, lại rực rỡ không thua gì tu sĩ sống ngàn năm.”

“Ta dẫn ngươi đến phàm thế là để ngươi quan sát và cảm nhận.”

“Ảo thuật chân thật ở chỗ ngươi phải đi khắp nơi, cảm nhận chân thật, hiểu rõ linh hồn tiềm ẩn trong đó.”

“Không chỉ sinh linh có linh, vạn vật đều có linh: Thổ địa, nham thạch, nhà ở, bàn gỗ, cái ghế, thậm chí là xiêm y… Ngươi phải cảm nhận được linh hồn của chúng, cảm nhận được sự tồn tại của chúng mới có thể biến ảo thành thật.”

Bạch Tiểu Cốc cực kỳ nghiêm túc nghe, liên tục gật đầu, lại nhịn không được hỏi: “Biến ảo sao là thật?”

Không phải rất mâu thuẫn sao, biến ảo đã là giả, sao sư phụ lại nói là thật?

Tần Cửu Tịch liếc y một hồi, đạm thanh nói: “Khi thi triển ảo thuật, ngươi cần phải nhận định tất cả là thật.”

Bạch Tiểu Cốc bỗng lo lắng, lại hỏi: “Lỡ người thi thuật coi ảo thuật là thật, không thể thoát ra thì sao?”

Tần Cửu Tịch rũ mắt: “Đó là phản phệ.”

Mọi thuật pháp nghịch thiên đều có phản phệ.

Tựa như bùa chú và chú thuật, phản phệ của ảo thuật là bị lạc lối.

Một khi người thi thuật không đủ vững tâm, không hề lưu luyến chân thật thì sẽ rơi vào giả dối vĩnh viễn.

Bạch Tiểu Cốc cảnh giác: “Cốt nhất định có thể phân rõ thật giả.”

Tần Cửu Tịch: “Ừm.”

Sư đồ hai người ẩn náu trong thành, Tần Cửu Tịch dẫn y đi khắp non nước, tìm hiểu thế giới dưới chân, tìm hiểu các phong tục tập quán.

Bọn họ tìm hiểu về vương hầu khanh tướng, tìm hiểu bình dân bá tánh, kết giao phú thương hào kiệt, vào rừng sâu gặp sơn phỉ và ẩn sĩ. 

Quan sát thế tục xong, Tần Cửu Tịch lại dẫn y đi khắp Thập Nhị Tiên Sơn, nhìn Chiêu Diêu Sơn, Thái Hoa Sơn, Cơ Phong Sơn, Lệnh Khâu Sơn…

Bạch Tiểu Cốc hiểu rõ kiếm tu, pháp tu thậm chí là ma tu, quỷ tu.

Nhóc xương khô có kiến thức rộng rãi, ảo thuật càng ngày càng tăng, có xu thế đồ giỏi hơn sư.

Thân thể này của Tần Cửu Tịch gầy yếu, không thể ăn được nhiều thứ, còn thích uống rượu mạnh. 

Bạch Tiểu Cốc chịu thương chịu khó, vắt hết óc dụ sư phụ ăn vài món canh dinh dưỡng. Hôm nay y rạo rực lấy ra một vò rượu ngon, đưa cho nam nhân dựa trên ghế tre: “Sư phụ, đào hoa nhưỡng của cốt ủ có thể uống rồi!”

Tần Cửu Tịch liếc mắt một cái, nhàn nhạt đáp: “Ừm.” Hắn ngồi dậy, trông có vẻ đang chờ đợi gì đó.

Bạch Tiểu Cốc đặt vò rượu lên bàn, lại lấy ra một bộ dụng cụ trong túi Càn Khôn mà hai người mua dưới chân núi không lâu, vò rượu thủ công tinh xảo, dưới bụng lõm vào, dùng để đổ nước ấm và đá.

Mùa đông muốn uống đồ nóng có thể đổ nước nóng vào; mùa hè muốn uống lạnh có thể bỏ đá vào ướp.

Bầu rượu tinh xảo, chén rượu cũng rất sáng tạo, làm Bạch Tiểu Cốc thích hơn là hai chữ ở đáy mà thợ thủ công đã khắc: Chén của y có khắc chữ Cốt, chén của sư phụ có khắc chữ Vân. 

Đây không phải là cố tình, chỉ là trùng hợp.

Cốt là cốt sứ, vân là tên cửa hiệu.

—— Vân ký cốt sứ.

Bạch Tiểu Cốc vừa nhìn là thích, sau khi mua về không dùng nhiều lắm, chủ yếu là trông chừng sư phụ, không cho người uống quá liều, mặc dù sư phụ thường trộm uống…

Hôm nay Bạch Tiểu Cốc vô cùng khác thường, rót hết chén này đến chén khác, bất tri bất giác một vò đào hoa nhưỡng đã hết quá nửa.

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc mỉm cười: “Sư phụ, muốn uống nữa không?”

Tần Cửu Tịch: “Thu hồi ảo thuật đi.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Vẫn bị nhìn thấy.

Đồ giỏi hơn sư, ảo thuật Bạch Tiểu Cốc đúng là khiến người khác bất ngờ.

Mới đầu Tần Cửu Tịch không nhận ra, nếu không không phải Bạch Tiểu Cốc tự bại lộ, e rằng hắn đã uống hết vò canh gà nhựa đào. 

Bạch Tiểu Cốc thu hồi ảo thuật, mùi đào hoa nhưỡng biến thành mùi canh gà, rượu trắng như mưa cũng biến thành canh gà trắng phau.

Vò là thật, dụng cụ là thật, người cũng là thật, chỉ có rượu… là giả!

Bạch Tiểu Cốc cười ha ha: “Vẫn là sư phụ lợi hại, nhìn một cái là thấu.”

Không phải nhìn một cái, nếu không Tần Cửu Tịch sẽ không uống hết nửa vò canh gà.

Tần Cửu Tịch nhìn y: “Ngươi biết ảo thuật ngươi có vấn đề gì không?”

Đây là nhận xét, Bạch Tiểu Cốc vội tập trung trả lời, từ bố trí, dụng cụ đến kỹ thuật diễn…

Tần Cửu Tịch nói thẳng ra: “Tính hợp lý.”

Bạch Tiểu Cốc chớp mắt: “Ơ?”

Tần Cửu Tịch giải thích: “Tính hợp lý của ngươi có vấn đề, bình thường ngươi cho ta uống nhiều rượu như vậy?”

Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Bạch Tiểu Cốc: “Ôi, cốt thất sách!”

Ngày thường y trông nom sư phụ uống rượu, có thể uống một hớp tuyệt không cho uống nửa chén, có thể uống nửa chén tuyệt đối không cho uống một chén—— Hôm nay y muốn sư phụ uống nhiều thêm nhiều canh, hận không thể cho người uống hết vò.

Ngược lại làm sư phụ nhận ra.

Tần Cửu Tịch chọt trán y: “Lấy rượu đi.”

Bạch Tiểu Cốc vờ không nghe thấy, tiếp tục nghĩ: “Cũng không đúng… Đồ nhi không thể ngăn cản, đồ nhi còn muốn người uống thêm một chén…”

Nếu y ngăn cản, Tần Cửu Tịch chỉ uống cái hai chén có ích lợi gì?

Tuy bị nhìn thấu, nhưng tốt xấu sư phụ uống hết nửa vò!

Tần Cửu Tịch cười nhạo: “Nếu ngươi nhiều lần biến canh gà thành rượu, ta nhiều lần coi thành rượu, chẳng phải…”

Hắn chưa nói xong, Bạch Tiểu Cốc đã hiểu, hối hận nói: “Đúng ha!” Là y thiển cận, quên kế lâu dài, nếu y cố gắng không bị lộ, nhiều lần để Tần Cửu Tịch uống một hai chén, cuối cùng không chỉ có thể uống không ít canh gà, còn có thể cai rượu!

Nhất tiễn song điêu như vậy mà bị y phá hỏng rồi!

Bạch Tiểu Cốc lại nghĩ: “Cũng chưa chắc, người uống canh gà sẽ không thể say, đến lúc đó vẫn sẽ phát hiện…”

Tần Cửu Tịch nhìn về phía y: “Sao ngươi biết không say?”

Bạch Tiểu Cốc ngẩn ra.

Tần Cửu Tịch mơ hồ nói: “Thật giả đã thành thật.”

Hai mắt Bạch Tiểu Cốc sáng lên, hiển nhiên đã ngộ ra.

Có thứ gọi là dạy đệ tự xong sư phụ chết đói.

Ngày sau, ngay cả Tần Cửu Tịch cũng phân không rõ mình uống đào hoa nhưỡng hay canh gà nhựa đào.

Sư đồ hai ngươi ở chung hơn ba mươi năm, trong khoảng thời gian đó, bọn họ chuyện trò rất nhiều, bao gồm quá khứ của nhau.

Bạch Tiểu Cốc không hề giấu giếm sư phụ điều gì: “Cốt không biết mình ra đời từ đâu, cũng không biết tại sao mình ở trong sơn cốc kia, ừm… cốt cảm thấy mình đã quên mất gì đó, thậm chí quên luôn cả chuyện mình đã quên mất.”

Ngón tay Tần Cửu Tịch khẽ run.

Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Có điều cảm giác vẫn còn!”

Tần Cửu Tịch: “…”

Ở phương diện này, Bạch Tiểu Cốc có ngộ tính rất cao, y nói: “Là sư phụ dạy cốt: cảm nhận là quan trọng nhất, cảm nhận không thể sai, cảm nhận cũng không thể quên được.”

Tựa như cảnh đẹp sông núi y từng thưởng thức, y đã quên ngọn núi kia cao bao nhiêu, cây cối nhiều bao nhiêu, nước sông chảy về đâu…

Nhưng y nhớ rõ ‘núi non trùng điệp’, nhớ rõ ‘xanh um tươi tốt’, nhớ rõ ‘trong suốt thấy đáy’, nhớ rõ dãy núi như làn váy nữ thần, nhớ rõ cây cối là phỉ thuý xanh biếc khảm trên làn váy, nhớ rõ con sông như dòng sữa nuôi lớn vạn vật sinh linh.

Những điều nhỏ nhặt rơi rớt trong ký ức sâu thẳm, chỉ có cảm thụ lúc đó khắc trong tâm khảm.

Bạch Tiểu Cốc quay đầu, nở nụ cười sáng lạn nhìn Tần Cửu Tịch: “Cốt sẽ không quên!”

Y nhớ rõ cảm nhận đáy lòng mình, nhớ rõ ấp ám khó hình dung kia, nhớ rõ tình yêu hạnh phúc kia.

Y nhớ rõ người sớm đã quên tên họ, nhớ rõ Tô Ngự dẫn mình rời khỏi sơn cốc, nhớ rõ sư phụ cho mình tân sinh, nhớ rõ…

“Có đôi khi,” Bạch Tiểu Cốc nói với Tần Cửu Tịch “Cốt sẽ có một suy nghĩ vớ vẩn.”

Tần Cửu Tịch: “Hửm?”

Bạch Tiểu Cốc nhẹ giọng nói: “Như… vẫn luôn ở đây.”

Tim Tần Cửu Tịch thắt lại.

Bạch Tiểu Cốc đỏ mặt, chậm rãi nói: “Như người đó vẫn luôn ở đây.”

Người trong mộng, Tô Ngự, sư phụ…

Cho y cảm nhận giống nhau.

Rõ ràng họ hoàn toàn khác nhau, không hề liên quan, Bạch Tiểu Cốc lại cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu y như đúc từ trên người họ.

Tầm mắt họ nhìn về phía y không hề thay đổi.

Tần Cửu Tịch đã lâu không nghe được tiếng lòng Bạch Tiểu Cốc.

Tiểu gia hoả thấy nhiều chuyện đời không còn lẩm bẩm trong lòng nữa.

Hiện giờ lại nghe rõ ràng.

Ảo thuật của Bạch Tiểu Cốc đã đạt tới đỉnh cao cũng nhờ nhạy cảm này.

Chẳng sợ ký ức không còn, trái tim lại không hề thay đổi.

Là phúc hay hoạ, Tần Cửu Tịch không biết.

Tần Cửu Tịch không cố ý rời đi, hắn chỉ cho thân thể này hai mươi năm tuổi thọ, có thể bầu bạn Bạch Tiểu Cốc hơn ba mươi năm đã hết sức.

Vân Thiếu Chiếu không rỡ rời xa Bạch Tiểu Cốc, Bạch Tiểu Cốc không nỡ rời xa Vân Thiếu Chiếu.

Chẳng qua vận mệnh chú định phải chia ly.

Như hai người họ.

Tần Cửu Tịch bệnh nặng không thể xuống giường.

Bạch Tiểu Cốc ngày đêm trông chừng, không dám nhắm mắt, sợ mở mắt ra, sư phụ đã vũ hóa phi tiên.

Tần Cửu Tịch suy yếu gọi: “Tiểu Cốc.”  

Bạch Tiểu Cốc vội vàng nắm bàn tay không còn sức của hắn: “Sư phụ…”

Tần Cửu Tịch: “Vi sư giáo dạy ngươi một khoá cuối cùng.”

Bạch Tiểu Cốc rưng rưng nước mắt, lại quật cường không chịu rơi xuống, y không còn là tiểu bạch cốt đụng một chút là khóc, y biết nước mắt sẽ tổn thương người yêu mình.

—— Y khóc, sư phụ sẽ đau lòng.

Y không thể khóc.

Tần Cửu Tịch vỗ vỗ mu bàn tay y, chậm rãi nói: “Chết không đáng sợ…”

Bạch Tiểu Cốc cắn môi dưới, đé nén nghẹn ngào: “Sư phụ…”

Tần Cửu Tịch nhìn màn giường trắng, dùng thân thể tàn tạ giảng về nỗi khổ ly biệt: “Thế gian này không có chuyển thế, chết là biến mất mãi mãi.”

“Nhưng như vậy, nhân sinh mới đáng giá.”

“Không có về sau, cả đời này sẽ là duy nhất.”

Hắn quay đầu nhìn Bạch Tiểu Cốc, ôn thanh nói: “Đời này, ta đã viên mãn.”

Nước mắt Bạch Tiểu Cốc tràn ra hốc mắt, vậy mà còn cố gắng cười: “Sư phụ, cốt… cốt rất vui vì có thể… có thể gặp được người.”

Tần Cửu Tịch cười cười: “Ngoan.”

Bạch Tiểu Cốc nằm sụp xuống, khóc không thành tiếng.

Giờ đây, y không cần phải quý trọng nước mắt, không cần phải kiềm nén, không cần phải sợ người ra đi đau lòng nữa.

Thân thể lạnh băng, chiếc giường lạnh băng, rừng trúc lạnh băng.

Bạch Tiểu Cốc lẻ loi đứng trước bia mộ, như trên thế gian chỉ còn mình y.

Hồi lâu sau, y thu hồi nước mắt vô dụng, tiếp tục hành trình mới.

Y nhớ rõ cảm giác trong lòng, y tin tưởng nó, biết ở nơi nào đó, ở thời gian nào đó, y sẽ gặp lại hắn.

Gặp lại người quan trọng nhất sinh mạng mình.

Hết chương 130

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.