Tiểu bạch cốt bội phục bản thân, quả nhiên phải đọc sách nhiều vào, y chỉ mới đọc đi đọc lại quyển thần thư mười mấy lần mà đầu óc đã trở nên linh hoạt như vậy, nếu tiếp tục đọc thêm mười mấy lần, há chẳng phải sẽ thông minh như con người hay sao?
Không có đầu óc thì sao, không có đầu óc cũng có thể làm chuyện lớn.
Tiểu bạch cốt xoa tay hầm hè, bắt đầu công chuyện.
Túi da này thật tốt, nếu không phải y sớm biết Tần Cửu Khinh đao thương bất nhập, y sẽ hoài nghi đây chính là đối tượng được chọn tốt nhất mà sách nói. Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, da trắng hơn tuyết, tám múi cơ bụng có tuyến nhân ngư, chân dài thẳng tắp hữu lực… Đúng, chính là hắn!
Bắt đầu từ chỗ nào đây?
Đầu? Vướng tóc.
Cổ? Lưu sẹo khó coi.
Ngực? Bụng? Hay…
Không thể không thể, đó là yếu địa song tu, chân nhân nói, đầu có thể đứt chỗ đó không thể hư, không có thứ này, sao y có thể bước trên song tu đại đạo!
À đúng rồi, con người có cái lỗ, lỗ ở đâu nhỉ?
Tiểu bạch cốt vội lật sách, sau đó: Chân nhân không viết tỉ mỉ!
Chỗ quan trọng như thế mà chân nhân lại sơ lược!
Tiểu bạch cốt: Buồn bã mất mát!
Không thể từ bỏ!
Cốt có chí ắt thành công, có con người lù lù trước mặt, còn sợ tìm không thấy? Y không tin.
Tiểu bạch cốt vực dậy tinh thần, quyết định lột quần áo nam nhân này trước, không có thứ vướng bận này, nhất định y có thể tìm được chỗ quan trọng kia. Nói là làm, xương tay sắc bén của tiểu bạch cốt nhẹ nhàng rạch một cái, y phục vốn không chỉnh tề của nam nhân lập tức rách bươm. Chất vải màu đen treo lắt lẻo làm thân thể gợi cảm cực điểm.
Tuy tiểu bạch cốt không có thẩm mỹ, song cũng cảm thấy không thể dời đầu lâu.
Một người bán sống bán chết còn đẹp như vậy, chẳng phải thủ tịch Thiên Ngu Sơn Tần Cửu Khinh còn đẹp hơn?
Sâm Tu chân nhân không gạt cốt, nhóc xương khô tràn đầy nhiệt tình—— Trước yêu đương sau song tu, tu thành Kim Đan ăn cả thiên hạ.
Cốt sinh viên mãn vui sướng!
Cởi y phục xong, tiểu bạch cốt vẫn không thấy được chỗ thâm sâu sách nói… Hay không ở mặt phải mà ở mặt trái? Đúng, người có hai mặt, lưng cũng là bộ vị quan trọng mà Sâm Tu chân nhân khen vô số lần, vừa hay y có thể kiểm nghiệm phần lưng của người này, vạn lần đừng là kiểu bên ngực nạm ngọc bên lưng thối rửa đó nha!
Đừng nhìn tiểu bạch cốt cởi sạch y phục của người ta mà lầm, trên thực tế y chưa từng chạm vào người trước mặt.
Y có chút căng thẳng, một bộ xương cứng như y, lỡ đâm thủng người ta thì phải làm sao? Người hắn nhiều máu như vậy—— lại không biết miệng vết thương ở đâu—— lỡ thọc một cái hỏng luôn làm sao?
Trông có vẻ mềm mềm nộn nộn, chịu được sao?
Tiểu bạch cốt cực kỳ cẩn thận, vươn xương tay trắng nõn như ngọc trai dưới biển, cẩn thận chạm vào đường cong vòng eo, ngoài miệng lẩm bẩm: “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ một chút, bảo đảm không làm ngươi đau.” Trong sách dạy dỗ người như thế, y thuộc làu.
“Ta chỉ nhìn thôi, không làm ngươi bị thương đâu.”
Xương ngón tay trỏ bên trái xinh đẹp cứ thế biến mất rồi!
Nội dung thần thư bỗng chui vào đầu y ——
“Tiểu tinh quái yếu ớt, nhất định phải hóa hình mới được nhập giới Tu chân, tu sĩ là cường giả, thu thập một kẻ mới hoá hình như ngươi dễ như trở bàn tay.”
“Không muốn tan xương nát thịt thì nhớ cẩn thận cẩn thận và cẩn thận!”
Tiểu bạch cốt “xanh mặt”, che phần xương bị gãy, liên tiếp lui ba thước.
Tu sĩ!
Nam nhân trước mặt là tu sĩ!
Tu sĩ quả nhiên lợi hại, nửa chết nửa sống còn có khả năng nuốt chửng chiếc xương cứng ngắt của y.
Uổng công y sợ đâm thủng da người ta… Kết quả thứ thiếu chút nữa bị tan xương nát thịt là mình!
Tiểu bạch cốt sợ muốn chết, nhanh chóng chộp một con lệ quỷ tới “an ủi”. Thật ra gãy xương không đau, chỉ cần ăn vài con lệ quỷ là có thể mọc ra, hơn nữa lệ quỷ càng mập càng mọc nhanh, Giáng Sương Cốc không thiếu nhất là hung thần lệ quỷ.
Xương ngón tay mọc ra rồi nhưng y không tài nào áp được tiếng xương run lộp cộp.
Thật là đáng sợ, tu sĩ quả nhiên hung hiểm!
Y phải đọc sách của Sâm Tu chân nhân thêm mấy lần mới được, nếu không thứ tan xương nát thịt chính là y.
Tiểu bạch cốt không dám đụng vào người trước mắt nữa, lại không cam lòng bỏ đi.
Một túi da tốt như vậy, không thuộc về y…
Không thể lột da thì y phải biến thành người bằng cách nào? Không thể biến thành người làm sao y có thể đến giới Tu chân? Không thể đến giới Tu chân sao y tìm Tần Cửu Khinh yêu đương được? Không yêu đương làm sao y ăn được giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu?
Nghĩ nghĩ, tiểu bạch cốt tuyệt vọng muốn khóc.
Y có thể khóc, lam hỏa rơi ra từ hốc mắt sẽ biến thành ngọc bích.
Ngọc bích óng ánh.
Chỉ là mỗi lần khóc xong đầu y rất đau, ăn nhiều lệ quỷ cũng áp không được, cho nên y rất hiếm khi khóc.
Không thể khóc.
Chân nhân nói, ngoại trừ trên giường, khóc ở địa điểm khác sẽ lãng phí nước mắt.
Y là bộ xương trắng dũng cảm, đại cốt từng đọc thần thư, đầy bụng chữ nghĩa, y sẽ có biện pháp!
Bỗng nhiên, trên người tu sĩ đáng sợ đã ăn một ngón tay của y phát ra ánh sáng tím.
Tiểu bạch cốt bị dọa hết hồn, nhảy vào trong đống xương sặc sỡ, chôn mình kín mít. Xong rồi xong rồi, tu sĩ tỉnh rồi, xong rồi xong rồi, tu sĩ sẽ bắt y tan xương nát thịt!
Toàn bộ Giáng Sương Cốc chỉ có một bộ xương trắng là y, y rất sợ những bộ xương đủ sắc không chắn được mình.
——Sâm Tu chân nhân cứu mạng.
Y không muốn xuất sư chưa tiệp đã nát xương.
—— Tu sĩ đại nhân tha mạng.
Y không lột da, không chạm vào hắn, huhu.
Một lát sau, qua một khoảng thời gian thật dài, bên ngoài không có động tĩnh gì.
Không có tiếng bước chân, không có âm thanh thi pháp, cũng không có âm thanh gãy xương.
Sao lại thế này? Tu sĩ đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha y rồi? Tiểu bạch cốt hơi thiếu kiên nhẫn, len lén lộ cái đầu nhỏ từ trong đống xương, đôi mắt lam sâu thẳm nhìn về phía tu sĩ đang nằm.
“!”
Trong tiếng xương lộp cộp, tiểu bạch cốt chui ra, bước nhanh tới chỗ tu sĩ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ban nãy tu sĩ cũng bị trọng thương, có lẽ miệng vết thương ở phần lưng nên y không nhìn thấy, chỉ thấy hắn không ngừng đổ máu, tẩm ướt y phục và mái tóc đen. Mà lúc này máu xung quanh hắn đã biến mất, y phục nát thành bột phấn, mái tóc vốn đen dài như mực dường như có ánh sáng tím chớp loé.
Phần ngực trơn bóng của tu sĩ phát ra một luồng hoa văn tím đen, đối lập với da thịt lạnh lẽo trắng bóng, nhìn thấy ghê người.
Có chuyện gì?
Tiểu bạch cốt không hiểu, nhưng y có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm gần kề.
Y cẩn thận lui về sau, khẽ giơ một khối xương sườn màu cam chắn trước mắt.
Tu sĩ sắp tỉnh ư?
Tu sĩ thật đáng sợ.
Nếu không phải bên ngoài có đồ ngon, y không bao giờ muốn ra ngoài đâu!
Lại đợi trong chốc lát, tu sĩ vẫn không tỉnh lại.
“Ưm…” Một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên trong Giáng Sương Cốc vắng lặng.
Từ từ, giọng này hơi dễ nghe, tuy trông rất khó chịu, nhưng chất giọng quá gợi cảm…
Tiểu bạch cốt lại lục đục bò ra, dáo dác nhìn về phía tu sĩ, sau đó suýt nữa hù chết cốt!
Vốn chỉ có một luồng hoa văn tím đen, hiện tại che kín toàn thân, da thịt trắng nõn nháy mắt trở nên đáng sợ, nếu không phải âm thanh rên rỉ của hắn dễ nghe, tiểu bạch cốt sẽ ném hắn cho lệ quỷ ngay!
Làm sao bây giờ?
Hình như hắn rất đau đớn.
Túi da xinh đẹp sắp bị màu tím đen xấu xí chiếm đầy.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Sâm Tu chân nhân có ghi dưới tình huống này phải làm sao không nhỉ?
Có!
Tiểu bạch cốt bỗng nhiên nghĩ đến công lược chiêu thứ 3—— Anh hùng cứu mỹ nhân, à là tinh quái cứu tu sĩ.
Cơ hội có sẵn, có thể trực tiếp đi lên cứu, nếu thật sự cứu sống được tu sĩ này, dù hắn không cho da dùng, có phải cũng có thể giúp y nghĩ cách biến thành người? Tu sĩ biết nhiều hơn tinh quái, dù y không cùng hắn song tu, hắn cũng có thể chỉ điểm một chút cho y.
Yêu cầu của y không nhiều, có thể biến thành người là được!
Phú quý hiểm trung cầu, đại cốt không phải sợ. Tiểu bạch cốt tự cổ vũ cho mình, run run xương đùi đến gần tu sĩ bị hoa văn tím đen bao quanh.
“Ngươi có khỏe không?”
“Ưm…”
“Ta có thể giúp ngươi cái gì không?”
“Đi, đi.”
Tu sĩ không mở mắt ra, lại dường như có thể nghe thấy, hắn ấm ớ nói ra hai chữ, tựa như đã đến cực hạn.
Tội tiểu bạch cốt nghe lầm: “Mở?” Bẫy, nhất định là bẫy, chắc chắn là hắn đã biết y muốn da thịt hắn, cố ý nói lời này thử y, y không mắc mưu đâu.
Giọng tiểu bạch cốt trong trẻo, giống ngọn lửa nhỏ trong hốc mắc y, khi rơi xuống sẽ hoá thành ngọc thạch: “Ta giúp ngươi lấy hoa văn tím đen ra.” Là thứ này làm hắn đau đớn, có phải chỉ cần y giúp hắn lấy ra là được?
Hoa văn mọc trên thịt, có làm hắn bị thương không nhỉ?
Không thể quản nhiều như vậy!
Thử xem đã.
Tiểu bạch cốt duỗi tay chạm vào người nọ, xương ngón tay mới vừa đụng tới hoa văn, ngón tay óng nhuận trắng như tuyết của y lại biến! mất!
Hắn lại ăn ngón tay y!
Tiểu bạch cốt cực kỳ tủi thân: “Ngươi không thể như vậy…”
Chưa dứt lời, y kinh ngạc phát hiện hoa văn tím đen lộn xộn kia phai mờ một chút, chân mày nhíu chặt của tu sĩ cũng giãn ra, dường như không còn đau đớn như trước.
Ai…
Xương y có thể giúp hắn? Ủa? Sâm Tu chân nhân có nhắc tới kiếm tu, pháp tu, phù tu, dược tu thậm chí quỷ tu, hồn tu, nhưng chưa nghe nói cốt tu!
Thật sự có người có thể tu hành dựa vào ăn xương?
Tiểu bạch cốt lạnh run xương.
Y thử cầm lấy một khối xương khô trên mặt đất chọt tu sĩ, nhưng tu sĩ này cực kén ăn, không hề hứng thú với cây xương đùi màu đỏ to bự, chả có vẻ gì muốn ăn.
Chẳng lẽ hắn chỉ cần y?
Y cứng như thế mà hắn có thể nuốt trôi.
Tiểu bạch cốt đổi ngón tay chọc hắn, quả nhiên, xương ngón tay lại biến mất.
Trước lạ sau quen, tiểu bạch cốt thấy nhiều không trách.
Được rồi, tuy hơi dọa người, nhưng xương y rất mau mọc ra, chỉ cần ăn nhiều lệ quỷ, muốn bao nhiêu xương ngón tay có bao nhiêu xương ngón tay.
Chỉ cần xương ngón tay của y đặt trên người tu sĩ, những hoa văn tím đen sẽ biến mất, đương nhiên xương ngón tay của y cũng vậy.
Đêm nay, lệ quỷ ở Giáng Sương Cốc giống như gặp ác mộng.
Ngày thường bạch sát thần đã rất không có nhân đạo, đêm nay cả cốt đạo cũng không có.
Ăn ăn ăn, Giáng Sương Cốc đều bị ăn hết rồi!
Ăn uống như vậy, ngài làm Bạch Cốt Tinh cái gì nữa, đến Quỷ giới phong thần không sướng hơn sao!
Tờ mờ sáng hôm sau.
Tần Cửu Khinh bị thủ pháp hung tàn nhổ linh căn, lẽ ra không còn đường sống tỉnh dậy.
Hắn mở mắt ra, đôi đồng tử như cổ mộ lạnh lẽo hoang vu bị bao trùm bởi hoa văn tím.
“Ngươi tỉnh rồi!” Thanh âm trong trẻo như lưu ly rơi xuống mâm ngọc vang lên.
Tần Cửu Khinh nghiêng đầu, thấy một tiểu bạch cốt óng ánh như dạ minh châu.