Đương nhiên Lý Hạo Sơ hiểu lời này có ý gì, chỉ là không dám tin.
Nhưng ông ta rất nhanh bình tĩnh lại, vô số ý nghĩ xoay vần——
Tỉnh Hoằng Văn không muốn mang đứa con trời chọn về tiên môn.
Tỉnh Hoằng Văn đang ám chỉ ông ta.
Thiên Ngu Môn muốn một vị ngút trời anh tài, Tỉnh Hoằng Văn thì chưa chắc.
Tỉnh Hoằng Văn hai mươi tuổi là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Thiên Ngu Môn, tiền đồ vô hạn. Nếu thật sự xuất hiện đứa con trời chọn có tư chất căn cốt mạnh hơn hắn, chắc chắn sẽ uy hiếp đến địa vị của hắn.
Ở thế tục, đối với người trưởng thành hai mươi tuổi, một đứa nhỏ chưa đầy mười tuổi không đáng nhắc, dù có thông tuệ đến mấy, hai người cũng nhau kém mười mấy tuổi, chờ người trưởng thành hai mươi tuổi công thành danh toại, đứa nhỏ mới khoa khảo, rất khó tạo thành uy hiếp, không đáng phòng bị.
Tu chân giới thì khác.
Mười năm chớp mắt là qua, tiên môn muốn dưỡng một anh tài, thường cần phải đổ tài nguyên hơn trăm năm, mấy trăm năm.
Tỉnh Hoằng Văn ở Thập Nhị Tiên Môn như mặt trời ban trưa, lúc này xuất hiện một đứa trẻ căn cốt tuyệt hảo, tuyệt đối sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với hắn.
Tài nguyên quý hiếm trên con đường tu hành có hạn, sao hắn để mặc người cạnh tranh với mình?
Vì thế Tỉnh Hoằng Văn không muốn mang đứa con trời chọn về tiên môn.
Tỉnh Hoằng Văn thấy Lý Hạo Sơ hiểu ý, lại cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi, đứa con trời chọn đương nhiên càng nhiều càng tốt, khí vận tiên môn dựa vào những thiên tài này mà phất cao.”
Lý Hạo Sơ cười theo: “Tỉnh sư huynh đã là đứa con trời chọn, hy vọng tương lai của Thập Nhị Tiên Môn.”
Tỉnh Hoằng Văn xua xua tay: “Ta còn kém lắm, đứa con trời chọn chân chính sẽ không sợ bất luận nguy hiểm gì.”
Lý Hạo Sơ nảy ra một ý.
Tỉnh Hoằng Văn không nói rõ, nhưng nụ cười ôn nhuận có lễ đã bao hàm hết thảy.
Lý Hạo Sơ chủ động đề cập giúp hắn: “Nói như vậy, có một biện pháp kiểm tra.”
Tỉnh Hoằng Văn nhìn ông ta: “Nói rõ xem?”
Lý Hạo Sơ không thích tranh vũng nước đục này lắm, chẳng qua Tỉnh Hoằng Văn bày tỏ tâm tư trắng trợn như thế, gã không phối hợp, đắc tội kẻ lòng dạ hẹp hòi này, e rằng khó sống, bèn căng da đầu nói: “Nếu đứa con trời chọn không sợ bất luận nguy hiểm gì, không bằng an bài một chút…”
Tỉnh Hoằng Văn kinh ngạc nhìn ông ta: “Lý đại nhân nhớ cẩn thận, đừng làm chết người.”
Lý Hạo Sơ thầm mắng một tiếng, ngoài miệng vẫn lấy lòng: “Làm sao có thể, đã là đứa con trời chọn, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
Tỉnh Hoằng Văn cười nói: “Tôn đường chủ bọn ta cực kỳ coi trọng đứa nhỏ này, Lý đại nhân đừng gây ra sai lầm gì.”
Lý Hạo Sơ hơi hơi lo lắng, đang muốn nói thêm vài câu, Tỉnh Hoằng Văn vỗ lòng bàn tay ông ta, một bình ngọc xanh rơi xuống, hắn thấp giọng nói: “Phá Trọng Đan này có thể giúp Lý đại nhân đột phá tầng 3 Trúc Cơ.”
Lý Hạo Sơ: “!”
Tỉnh Hoằng Văn cười nhìn ông ta: “Vẫn là Lý đại nhân quen thuộc Hoàng An thành, việc tuyển người, làm phiền Lý đại nhân.”
Lý Hạo Sơ nắm chặt bình ngọc, tim đập ầm ầm: “Tỉnh sư huynh nói gì thế, có thể ra sức vì Thập Nhị Tiên Sơn là vinh hạnh của ta.”
Tỉnh Hoằng Văn đứng dậy cáo từ, Lý Hạo Sơ đứng hồi lâu mới mở lòng bàn tay ra, nhìn bình ngọc nho nhỏ.
Phá Trọng Đan!
Phá Trọng Đan ông ta hằng ước ao!
Từ mười năm trước, Lý Hạo Sơ vẫn luôn kẹt ở tầng 3 Trúc Cơ, không sao đột phá đến tầng 4. Trên đường tu hành, mỗi cảnh giới đều có 9 tầng, cứ 3 tầng là một tiểu kiếp, nếu có thể từ tầng 3 đột phá đến tầng 4 Trúc Cơ, vậy ông ta sẽ có thời gian tu đến tầng 6 Trúc Cơ rồi.
Tầng 6 Trúc Cơ, sống tới khoảng 150 tuổi!
Vô duyên vô cớ sống thêm 50 năm, sao tim Lý Hạo Sơ không đập ầm ầm cho được.
Lý Hạo Sơ nắm chặt bình ngọc, đi qua đi lại trong phòng, trong đầu đều là chuyện này.
Đường chủ Chiêm Tinh Đường Thiên Ngu Sơn muốn đứa con trời chọn.
Tỉnh Hoằng Văn tiếp nhiệm vụ này, lại không muốn đứa con trời chọn lên núi.
Đứa con trời chọn vô cùng có khả năng là Tần Cửu Tịch.
Từ gia và ông ta không lâu trước đây mới náo loạn Lạc Trần Viện của Tần gia, tiểu tử kia chắc hận ông ta thấu xương.
Bất cứ giá nào cũng không thể để Tần Cửu Tịch nhập Thiên Ngu Môn.
Không nhắc đến thù hận giữa họ, chỉ với thứ chôn dưới trạch để Tần gia…
Nếu Tần Cửu Tịch đi lên con đường tu hành, nhất định sẽ phát hiện linh vật trong nhà, đến lúc đó sao ông ta có thể lấy được?
Lý Hạo Sơ đi vài vòng trong phòng, khoé mắt thoáng liếc nhìn bức tượng Kim Quan Âm mà Từ gia đưa tới.
Ông ta bỗng dưng có chủ ý.
Đúng rồi, không phải có sẵn biện pháp đây sao? Cần gì ông ta nhọc tâm ra tay.
Mặc kệ Tần Cửu Tịch có phải đứa con trời chọn không, loại trừ tai hoạ ngầm này không thiệt.
Lý Hạo Sơ đến Từ phủ gặp Từ phu nhân.
Từ phu nhân vừa thấy Lý Hạo Sơ trả lễ vật, trái tim lộp lộp.
Lý Hạo Sơ nói: “Bần đạo rất xem trọng đứa bé Đức nhi này, tiếc rằng sư huynh đến Hoàng An thành tuyển người đã có chọn được người.”
Từ phu nhân lạnh lòng: “Không biết con cái nhà ai có tiên duyên này?”
Lý Hạo Sơ thở dài: “Tần Cửu Tịch.”
Từ phu nhân sửng sốt.
Lý Hạo Sơ chậm rãi nói: “Tiên môn tuyển người có quy tắc của tiên môn, bần đạo thương mà không giúp được.”
Từ phu nhân vội hỏi: “Sao lại chọn Tần Cửu Tịch? Nó sinh ra đã khắc đã chết thân gia gia, kẻ điềm xấu như thế…”
Lý Hạo Sơ: “Nghe nói là đứa con trời chọn gì đó.”
Từ phu nhân cao giọng: “Thằng nhóc đó có gì mà là đứa con trời chọn?”
Lý Hạo Sơ thở dài: “Không biết, nghe nói đứa con trời chọn đang ở hiểm cảnh cũng gặp dữ hoá lành.”
Từ phu nhân ngẩn ra.
Lý Hạo Sơ thấy ám chỉ đủ rồi, đứng dậy cáo từ.
Ngoài cửa sổ, Từ Nguyên Đức vốn đang ngồi ở nhà chờ đến tiên môn, nghe nói Lý thiên sư tới, không chịu được mà chạy đến đây.
Nó muốn nghe xem thiên sư và mẫu thân đang nói cái gì, có phải nó có thể nhập tiên sơn tu hành không, có phải nó có thể trở thành tiên nhân không.
Đợi khi thành tiên nhân, người thứ nhất nó thu thập là Tần Cửu Tịch!
Sau đó nó nghe Lý thiên sư nói ——
Đứa con trời chọn, Tần Cửu Tịch.
Tiên nhân nhìn trúng Tần Cửu Tịch!
Tần Cửu Tịch Tần Cửu Tịch Tần Cửu Tịch.
Vì cái gì lại là Tần Cửu Tịch!
Nhục nhã và phẫn uất mấy ngày nay đè nén trong lòng phút chốc trào dâng, mặt Từ Nguyên Đức lúc xanh lúc trắng.
Đang ở hiểm cảnh cũng có thể gặp dữ hoá lành?
Nó muốn xem xem Tần Cửu Tịch có phải là đứa con trời chọn thật không!
Trái tim chưa trưởng thành của Từ Nguyên Đức bị ghen ghét gặm cắn đến mức hoàn toàn biến chất.
*
Mấy ngày nay, Tần Cửu Tịch trải qua vô cùng vui sướng.
Từ lúc bắt đầu có ký ức, hình như hắn chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Tuy phụ mẫu đều thương yêu hắn, nhưng trong nhà quá túng quẫn, dẫu ba người đóng cửa lại tự sinh hoạt thì cũng suốt ngày rầu rĩ vì kế sinh nhai.
Tần Cửu Tịch thương phụ mẫu, từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, cái giá của hiểu chuyện là tự mình gánh chịu mọi chuyện.
Y phục là y phục cũ của phụ thân sửa lại, ăn toàn món tệ nhất học đường, giấy và bút mực phải giữ gìn cẩn thận, hắn biết mẫu thân thức đêm khêu đèn, dùng từng đường kim mũi chỉ đổi lấy.
Mấy cái đó chưa là gì, Tần Cửu Tịch không để bụng người khác cười nhạo, chỉ muốn đọc sách thật giỏi, chịu đựng tháng ngày cơ khổ, sau đó mang phụ mẫu trải qua cuộc sống tốt hơn.
Chỉ cần có công danh, hắn sẽ có thể ra phủ.
Chỉ cần có nhà của riêng mình, bọn họ sẽ sống thật tốt.
Tần Cửu Tịch bảy tuổi lại không thể không nghĩ mấy thứ này, hoàn toàn cách biệt đồng lứa, làm sao vui vẻ được?
Vậy mà hiện tại, hắn cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng, thật sự vui vẻ.
Hắn ôm nhóc xương khô trong ngực, hắn không phải một mình.
Học đường lạnh lẽo, khoá học nặng nề, Hán tự viết mãi không xong, đồng lứa xa lánh…
Tất cả đều không sao cả.
Bởi vì hắn cúi đầu là có thể nhìn tiểu gia hỏa trong hầu bao —— Nhóc xương khô ôm giấy gói ngủ ngon lành.
Hoá ra có người ở bên cạnh là cảm giác này.
Hoá ra bằng hữu là sự tồn tại làm người ta rất thích.
Hoá ra hắn không muốn một mình.
Điều duy nhất Tần Cửu Tịch buồn rầu đó là, hắn thỉnh thoảng thất thần khi nghe giảng.
Đây là tình huống trước nay chưa từng xảy ra, cũng may không có vấn đề lớn, hắn đã đọc trôi chảy nội dung thư.
Tiểu bạch cốt mấy ngày nay cũng trải qua quá viên mãn.
Hương thơm dễ ngủ, quá hạnh phúc.
Y vẫn bận lòng chính sự, biết phải tìm thân thể cho Cửu Đại Tịch, có điều thân thể hắn ở Thập Nhị Tiên Sơn, Cửu Tiểu Tịch không nhập tiên sơn, y không thể một mình chạy tới Tu chân giới được.
Đùa gì vậy?
Y chưa hóa hình, chưa có da thịt, lỗ mãng xông vào Thiên Ngu Sơn, đừng nói tìm thân thể Cửu Đại Tịch, bị tu sĩ chém thành 108 khúc xương đã nương tay lắm rồi!
Từ từ đi.
Cửu Đại Tịch là tu sĩ, Tiểu Cửu Tịch sớm muộn cũng phải đi lên tu tiên lộ, đợi bọn họ cùng đi Thập Nhị Tiên Sơn, y lại, lại tìm cơ hội tìm thân thể Cửu Đại Tịch.
Không phải y sợ hãi đâu, được rồi, y sợ hãi đó!
Phụ mẫu tốt như vậy, ai muốn nhào vào kiếm tu sĩ?
Tần Cửu Khinh vẫn còn là đứa nhỏ hôi sữa, y có đi cũng không dụ dỗ gì được, uổng công.
Còn hy vọng của Tần Vịnh và Hứa thị thì thôi bỏ đi.
Trông mong tiểu bạch cốt nghe giảng?
Nghĩ nhiều quá rồi, từ khi biết ngủ, mỗi khi y và Tần Cửu Tịch đến học đường, chỉ cần nghe lão nhân chi, hồ, giả, dã thì đã ngã vào mùi thơm ngọt ngào, ngủ ngon lành.
Thơm là bởi vì mỗi ngày trong lòng y đều có cơm trưa Tần phụ chuẩn bị cho.
Ăn không được cũng có thể ngửi ngửi, ngửi ngửi một hồi, trong mộng đều là món ngon!
Mắt thấy trời sắp chuyển lạnh, mùa đông năm nay tới sớm hơn năm trước, cuối thu chưa qua đã có tuyết rơi lả tả.
Bạch Tiểu Cốc vốn thích màu trắng, thấy bông tuyết lượn lờ, cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, xem đến mức lam hoả quên chớp.
Tần Cửu Tịch thấy canh giờ còn sớm, bèn nói: “Sau núi Quốc Tử Giám có hồ băng, mỗi khi tuyết rơi, cảnh tượng rất đẹp, ta dẫn ngươi đi xem.”
Bạch Tiểu Cốc hai tay chống mép túi, gật gù liên tục: “Được được.”
Tần Cửu Tịch chọt y một cái: “Bên ngoài lạnh lẽo, trốn kỹ vào.”
Bạch Tiểu Cốc không sợ lạnh, không biết sao phụ mẫu và Cửu Tiểu Tịch đều cảm thấy y sợ lạnh.
Vậy y sợ lạnh vậy.
Tóm lại càng nhát gan càng sống yên, không ai quy định bộ xương không thể sợ lạnh!
Bạch Tiểu Cốc ló đầu ra khỏi túi, Tần Cửu Tịch nhanh chóng dẫn y đến bên hồ băng.
Sở dĩ gọi là hồ băng là bởi vì nơi này hàng năm ngược sáng, có xu hướng lạnh lẽo, nước trong hồ nhanh kết băng hơn chỗ khác.
Bầu trời mới vừa rơi vài bông tuyết, mặt băng đã đọng một lớp băng mỏng, mỏng đến nỗi chim lạc đường rơi xuống có thể tan ra.
Băng mỏng, cảnh sắc càng đẹp, lớp băng mỏng như sương trong suốt, bông tuyết từ từ rơi xuống, toàn bộ trời đất hoá thành một màu trắng xoá.
Tần Cửu Tịch cảm giác có người đẩy hắn một cái, hắn đang nhìn chằm chằm hồ băng, nghĩ đến lời tiểu bạch cốt, không đề phòng sau lưng.
Người đẩy dùng sức rất mạnh, tựa như mang theo nỗi oán hận sâu đậm, hận không thể biến đôi tay thành dao, đâm hắn một nhát.
Bùm.
Tần Cửu Tịch bảy tuổi làm sao chịu được lực đẩy mạnh như thế, ngã tõm xuống hồ bằng.
Băng mỏng trên mặt hồ nứt toác, như bình ngọc rơi từ cao xuống, mảnh vỡ bắn tứ phía, khiến người ta kinh hồn.
Tim Từ Nguyên Đức đập ầm ầm, lòng bàn tay nóng hổi, chờ đến khi phát hiện mình đã làm gì, sợ muốn đứng tim.
Nó, nó… đẩy Tần Cửu Tịch xuống hồ.
Từ Nguyên Đức xoay người chạy, không dám quay đầu nhìn.
Là Tần Cửu Tịch tự tìm, đúng, là hắn tự tìm!
Hắn là nghiệp chướng, dựa vào cái gì cướp đi thứ thuộc về nó?
Nó mới là đứa trẻ tôn quý nhất Hoàng An thành, nó mới là đứa có tiền đồ nhất, người được chọn đến tiên môn tu hành vốn là nó!
Cái gì đứa con trời chọn.
Nó không tin!
Tần Cửu Tịch không biết bơi.
Hoàng An thành nằm ở Trung Nguyên, cách biển khá xa, nhiều người trong thành không giỏi bơi.
Đặc biệt lúc này trời giá rét, nước trong hồ lạnh tận xương, Tần Cửu Tịch uống một hớp nước lạnh, cảm thấy từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới lạnh đến nỗi mất tri giác.
Tay chân không thể động đậy, thân thể không thể động đậy, chỉ có cảm giác hít thở không thông và choáng váng ập vào mặt.
Hắn đang chìm xuống, hắn sẽ chết.
Tiểu Cốc…
Nhóc xương khô còn ở trong lòng hắn.
Không thể… Không thể để y…
Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác.
Y vừa rơi xuống nước đã trồi lên túi nhỏ, dùng sức kéo lấy y phục Tần Cửu Tịch, nhưng không hề hấn gì.
Y quá nhỏ, chỉ bằng ngón tay cái, làm sao kéo được Tần Cửu Tịch?
Bạch Tiểu Cốc liều mạng muốn biến lớn, nhưng chỉ mình y vô dụng, y và Tần Cửu Tịch phải cùng nhau nghĩ mới được.
“Cửu Tịch… Cửu Tịch…”
Bạch Tiểu Cốc dùng sức gọi tên hắn, nhưng Tần Cửu Tịch nhắm nghiền hai mắt, gương mặt trắng nõn không có huyết sắc, cánh môi xanh tím, linh hồn màu trắng đẹp đẽ từ từ biến mất.
Tử vong.
Biến mất.
Vĩnh viễn rời xa.
Một cơn đau đớn đâm xuyên qua Bạch Tiểu Cốc, y gấp gáp gọi: “Đừng… Cửu Tịch, đừng…”
Tách, nước mắt từ hốc mắt tiểu bạch cốt tràn ra, ngọn lửa xanh phai nhạt, một hạt châu xanh thẳm óng ánh dừng giữa mày Tần Cửu Tịch.
Hạt châu là nước mắt tiểu bạch cốt.
Y không thể khóc, khóc sẽ đau đầu chịu không nổi.
Chỉ là y không muốn Tần Cửu Tịch chết, y không muốn rời xa Tần Cửu Tịch.
Y, rất khổ sở.
Nước mắt hóa thành thực chất, bởi vì hình thể tiểu bạch cốt quá nhỏ mà cũng nhỏ theo.
Nó lóe một cái, giống như một bụi sao xa xôi, đọng trong nước, điểm giữa mày Tần Cửu Tịch, thấm vào trong.
Tần Cửu Khinh chợt mở mắt ra, sâu trong đồng tử là một lớp tím đậm, tím đen quấn quít, âm u lạnh lẽo như có thể hút hết thảy vạn vật trong thế gian vào.
Bạch Tiểu Cốc không có khả năng nhận sai: “Cửu Tịch!”
Không phải Thiết Thiên đại thần, là Đại Cửu Tịch!
Giọng nói thay đổi, Bạch Tiểu Cốc biến lớn, Tần Cửu Khinh ôm chặt y, trồi lên mặt nước.
Bên bờ không có một bóng người, chỉ có gió lạnh thấu xương.
Tần Cửu Khinh mang tiểu bạch cốt lên bờ, nước trên người đóng băng.
Bạch Tiểu Cốc nhìn người trước mắt, vừa muốn mở miệng, đau đớn từ đầu lâu lan tràn khắp toàn thân.
Một giọt nước mắt, có thể lấy mệnh xương.
Bạch Tiểu Cốc đau đến run rẩy.
Tần Cửu Khinh đỡ lấy y: “Tiểu Cốc?”
Bạch Tiểu Cốc run rẩy nói: “Đau…” Rất đau, đau đến nỗi không biết làm sao.
Tần Cửu Khinh không biết y bị thương chỗ nào, chỉ có thể cẩn thận che chở y, nói: “Là ta không tốt, để ngươi chịu khổ.”