Bách Lí Nhất Thuấn sợ quả Xích Đề có chuyện, không dám dừng chân, cầm manh mối Tần Cửu Khinh để lại, chạy thẳng đến thôn Thanh Đường.
Từ Đan Phù Sơn đến Thiên Ngu Sơn lại từ Thiên Ngu Sơn đến Đan Phù Sơn, cuối cùng còn phải từ Đan Phù Sơn chạy tới Chiêu Diêu Sơn…
Vừa vặn hình thành một tam giác, Thuấn ca chạy muốn gãy chân.
Không biết có học được thân pháp kia không chứ chuyến du lịch ở Thập Nhị Tiên Sơn đã giúp cơ chân gã lên tầm cao mới!
Bách Lí Nhất Thuấn vừa vội vàng lên đường vừa cảnh giác.
Gã sợ Thiên Ngu Sơn phát hiện quả Xích Đề biến mất sẽ đuổi theo, sợ túi Càn Khôn có trận pháp quan sát, lỡ bị đuổi theo, gã chưa trở lại bên cạnh Tần đại lão thì xác đã lạnh!
Nhờ cảnh giác cao độ mà Bách Lí Nhất Thuấn phát giác nguy hiểm.
Tùng Dương Tử!
Tùng Dương Tử theo sát gã!
Bách Lí Nhất Thuấn hoảng loạn, làm sao đây? Tần đại lão có đánh thắng tu sĩ Nguyên Anh kỳ không?
Nếu đánh không lại, gã đến nương nhờ chẳng phải sẽ…
Chết chùm sao?!
Không được, phải cắt đuôi Tùng Dương Tử.
Bách Lí Nhất Thuấn thay đổi phương hướng, chuyển từ Chiêu Diêu Sơn sang Thái Hoa Sơn, chuẩn bị dẫn dụ Tùng Dương Tử qua đó, rồi vòng đường về Chiêu Diêu Sơn.
Ai ngờ gã chuyển phương hướng, Tùng Dương Tử lại xông thẳng về phía Chiêu Diêu Sơn.
Bách Lí Nhất Thuấn: “???”
Gã thử rất nhiều lần, thiếu điều lộ mặt trước Tùng Dương Tử nữa thôi, nhưng Tùng Dương Tử không hề để ý gã, sầm mặt lao thẳng về phía Chiêu Diêu Sơn.
Bách Lí Nhất Thuấn bỗng nghĩ tới một chuyện—— Báo thù cho đệ tử!
Hoá ra Tùng Dương Tử không nhằm vào gã, chẳng qua đối tượng báo thù trùng hợp ở Chiêu Diêu Sơn.
Hù chết gã!
Vị yêu tu nào ở Chiêu Diêu Sơn bá đạo quá vậy, dám khiêu khích Thiên Ngu Sơn.
Ỷ Quỷ giới nới lỏng, không quan tâm thiên hạ loạn?
Mà nếu Quỷ giới bị phá vỡ, Chiêu Diêu Sơn sẽ rất có ưu thế, dù sao yêu tu năm đó đoạ ma rất nhiều, nếu ra được, Chiêu Diêu Sơn một là bị công hãm, hai là xưng bá Thập Nhị Tiên Sơn.
Giết ái đồ Tùng Dương Tử làm nóng à?
Bách Lí Nhất Thuấn miên man suy nghĩ đủ thứ, lại không nghĩ tới người giết Tỉnh Hoằng Văn là đại lão của gã.
Gã rớt lại sau Tùng Dương Tử một khoảng xa, mắt thấy hai người từ Chiêu Diêu Sơn rộng lớn tiến đến non nước nhỏ, lại đến ngoại ô hoang vắng, cuối cùng là…
Thôn Thanh Đường!
Không, không phải nơi ở của Tần đại lão ư?
Tin tức Tùng Dương Tử lấy được từ Cô Tinh Đường không khác Tỉnh Hoằng Văn mấy.
Một tiểu tử ngông cuồng nhờ may mắn áp chế Đỗ gia ngu xuẩn——
Tần Cửu Khinh.
Tán tu vô danh ở thôn Thanh Đường Chiêu Diêu Sơn.
Dám phạm phải sát nghiệp tày trời!
Tùng Dương Tử chạy tới thôn Thanh Đường không chỉ muốn đánh chết Tần Cửu Khinh mà còn muốn toàn bộ thôn dân chôn cùng Tỉnh Hoằng Văn.
Dưỡng ra nghiệt súc như vậy, đáng bị huỷ diệt!
Tùng Dương Tử không nghĩ đến chuyện Tần Cửu Khinh có ở đó không, lão đứng trên bầu trời thôn Thanh Đường, niệm quyết triệu tập mấy tia sấm sét, nơi nhân yêu hỗn cư vốn không nên tồn tại, coi như lão thay trời hành đạo.
Ầm.
Một tia sấm sét nện xuống, thôn nhỏ yên bình hạnh phúc sắp…
Ầm ầm ầm!
Trận pháp bên ngoài thôn Thanh Đường bị kích hoạt, một vầng sáng chặn tia sấm lại.
Tùng Dương Tử sửng sốt.
Tiểu yêu tiểu quái trong thôn sợ hãi liên tục kêu la thất thanh, bọn họ đang chơi đùa, bỗng dưng có tia sấm giáng xuống, tưởng đâu sắp chầu trời tới nơi, ai dè đột nhiên được một vầng sáng che chắn.
Tiên nhân!
Là nhà tiên nhân cứu họ!
Bọn tiểu yêu khóc lóc ầm ĩ chạy tới nhân tiên nhân: “Nữ tiên nhân nữ tiên nhân! Tướng công nữ tiên nhân! Cứu mạng cứu mạng!!!”
Hứa Nặc và Tần Vịnh cũng nghe thấy động tĩnh, cả hai giật mình, cầm chiết phiến và đèn linh lung tử phẩm Bạch Tiểu Cốc cho ra ngoài: “Sao thế này?”
Không cần hỏi nhiều, ngẩng đầu là biết.
Từng tia sấm ầm ầm giáng xuống, nếu không có vầng sáng cản lại, thôn Thanh Đường đã bị san thành bình địa.
Tiểu thảo tinh tinh mắt nói: “Là… là ác tiên!” Nó thấy tu sĩ trung niên mặc đạo bào, râu tóc bạc phơ, đôi mắt sắc, môi mím chặt.
Hứa Nặc và Tần Vịnh cũng nhìn thấy, bọn họ nhìn nhau, thấy được đáp án trong mắt nhau: Chống đỡ, chờ bọn nhỏ trở về.
Đúng vậy, Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc không ở thôn Thanh Đường, bọn họ ra ngoài từ sớm, nói là hôm sau mới về.
Tùng Dương Tử đến trùng hợp như vậy.
Tần Vịnh xoè chiết phiến, bình tĩnh nói: “Ta đi xem.” Mấy năm nay hắn đã thuần thục sử dụng sức mạnh trong ngọc bội, có thể giết chết mấy con quái bình thường.
Hứa Nặc nắm tay gã: “Ta đi cùng chàng.”
Tần Vịnh vốn định bảo nàng trốn dưới vầng sáng, nhưng nhớ đến tính cách thê tử, gật đầu nói: “Được, cùng nhau.”
Hai phu thê một người cầm chiết phiến một người cầm đèn linh lung lớn cỡ hạt châu, ngọc bội vắt bên hông Tần Vịnh, vòng tay lắc lư trên cổ tay Hứa Nặc, tiếp thêm can đảm cho họ.
Không có gì phải sợ, nếu người nọ tới đây là vì bọn nhỏ, vậy họ càng phải cản lại.
Ai ngờ hai người vừa chuẩn bị ra thôn, thôn trưởng và hoa đào phu nhân, tiểu thảo tinh và nhóm cha của mình, còn có rất nhiều thôn dân cầm pháp khí lam phẩm sôi nổi đứng phía sau họ: “Bọn ta đến giúp tiên nhân một tay!”
Pháp khí tử phẩm và lam phẩm trong tay họ lập loè ánh sáng, thôn nhỏ yếu ớt giờ đã thành bộ lạc võ trang!
Quỷ Tướng cũng được, ác tiên cũng được.
Hiện giờ bọn họ có sức mạnh bảo vệ thôn!
Tần Vịnh nắm chiết phiến, bình tĩnh nói: “Được, chúng ta không thể để lão phá hỏng pháp trận của thôn!”
Bọn họ còn sức đánh một trận, trong thôn có lão ấu thê nhi, nếu vầng sáng bị đánh bại, sập nhà là chuyện nhỏ, lão ấu thê nhi khó thoát mới là chuyện lớn.
Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc ra ngoài làm chính sự chứ không phải đi chơi.
Thân thể trẻ tuổi của Tần Cửu Khinh bất ngờ đột phá Kim Đan kỳ, sau khi mở thức hải đã có thể chứa Thiết Thiên.
Hắn phải vào Thiên Ngu Sơn tìm quả Xích Đề còn lại cho tiểu bạch cốt, hắn có thể một kiếm giết chết Tỉnh Hoằng Văn, nhưng hắn phải mạnh hơn mới có thể đấu với Tùng Dương Tử và Quân Thượng Minh.
Chỉ có Thiết Thiên mới có thể thừa nhận thần lực trong cốt liên, hơn nữa vạn linh căn của hắn vẫn còn nguyên vẹn, có thể thao túng rất nhiều thuật pháp.
Mặc dù hắn chỉ có tu vi Kim Đan kỳ nhưng đã đủ giết chết Tùng Dương Tử.
Chỉ là di chuyển Thiết Thiên có vài rủi ro, Tần Cửu Khinh sợ Thiết Thiên gây ra chuyện mới ra ngoài tìm động phủ hoang phế.
Bạch Tiểu Cốc âm trầm nói: “Cốt hộ pháp cho ngươi!” Thiết Thiên đại thần sắp đổi nhà, y phải quan sát bốn phía kỹ lưỡng, chớ để quỷ quấy rầy.
Nếu có tu sĩ tới quấy rầy… vậy y bó tay…
Cũng may Cửu Đại Tịch bày trận ở ngoài động, không có vấn đề gì lớn.
Thiết Thiên nhìn thấy mặt trời, cảm động rớt nước mắt.
Bên ngoài trôi qua chín năm, trong phòng tối chỉ như một cái búng tay, đường đường là một thanh ma kiếm, sao lưu lạc đến nước này?!
Vừa ra ngoài, nó lập tức nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang canh giữ ở cửa động.
Ế…
Mái tóc như trăng trông quen quá.
Thiết Thiên hỏi: “Các ngươi tìm được quả Xích Đề?”
Tần Cửu Khinh: “Năm quả.”
Thiết Thiên đã hiểu: “Nên nặn được thân thể nhỏ?”
Tần Cửu Khinh không rảnh lảm nhảm với nó, nói nhanh gọn: “Đổi thân thể.”
Thiết Thiên: “???”
Tần Cửu Khinh nắm roi: “Sao?”
Thiết Thiên: “…” Đệt đệt đệt đệt đổi thì đổi đừng mẹ nó hễ chút là uy hiếp kiếm được không!
Nó mốc tám đời mới gặp phải ký chủ như vậy!
Đổi thân thể nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng.
Một mặt là hai thân thể đều là của Tần Cửu Khinh, đều có khế ước với Thiết Thiên, vì vậy sẽ không có phản ứng bài xích, chỉ cần thức hải của Tần Cửu Khinh tuổi trẻ mở là được.
Một mặc là Thiết Thiên cũng muốn đổi, đổi thân thể rất tốt, tiểu Tần Cửu Khinh chỉ mới Kim Đan sơ kỳ, chắc chắn không tu được mệnh khí, nó không sợ bị quất nữa. Tuy không thiếu bị nhốt trong phòng tối…
Ai ngờ Thiết Thiên vừa chuyển địa bàn liền thấy được thứ còn đáng sợ hơn mệnh khí.
Thần lực!
Đệt mẹ, làm người đi Tần Cửu Khinh!
Kim Đan đại viên mãn tu ra mệnh khí còn có thể hiểu, Kim Đan sơ kỳ tu ra thần lực là cái quỷ gì?!
Ồ…
Không phải Tần Cửu Khinh tu ra, hắn thông qua vạn linh căn khống chế thần lực trong cốt liên?
Má! Hay lắm!
Thiết Thiên hối hận muốn xanh kiếm!
Di chuyển Thiết Thiên thuận lợi ngoài ý muốn, Tần Cửu Khinh khẽ giơ tay, Thiết Thiên phá không mà ra, vững vàng dừng trong lòng bàn tay hắn. Có ma kiếm, hắn vận dụng thần lực dễ hơn.
“Tiểu Cốc.” Tần Cửu Khinh khẽ gọi tiểu gia hoả ngồi ở cửa động.
Bạch Tiểu Cốc quay đầu, vui vẻ nói: “Ổn rồi? Sắp xếp Thiết Thiên đại thần ổn thoả rồi?”
Lúc này Thiết Thiên nhìn thấy thân thể mới của tiểu bạch cốt, chỉ nhìn thoáng qua, cả kiếm run rẩy——
Má má má má nó…
Nguyệt Tri lão nhân đừng tới đây, mẹ nó đừng đánh ta!
Ma kiếm kiêu ngạo bị dọa bán sống bán chết.
Tần Cửu Khinh cảm giác được Thiết Thiên sợ hãi, nhưng không biết nó đang sợ cái gì.
Có điều hắn rất nhạy bén: “Ngươi quen y.”
Thiết Thiên: “………………”
Không đợi Tần Cửu Khinh tiếp tục ép hỏi, một tia thần thức hắn để lại ở trận pháp hộ thôn bay về.
Hai mắt Tần Cửu Khinh thâm thuý như mực: “Thôn Thanh Đường gặp nguy hiểm.”
Bạch Tiểu Cốc: “!!!”
Y vội nói: “Mau, mau, chúng ta mau trở về!”
Phụ mẫu không thể có nguy hiểm! Bạch Tiểu Cốc chỉ nghĩ thôi mà hốc mắt đã phiếm hồng.
Tần Cửu Khinh dùng thân pháp, chớp mắt đã trở lại thôn Thanh Đường, vừa kịp lúc Tần Vịnh và Hứa Nặc chuẩn bị mang thôn dân nghênh chiến.
Thấy Tùng Dương Tử đứng giữa không trung, thù hận đè nén suốt chín năm của Tần Cửu Khinh ồ ạt tuôn trào, đáy mắt đỏ tím, nguyên đan bạch kim trong nội phủ liên tục phát ánh sáng đỏ.
Hắn không phải Tần Cửu Khinh dùng thù hận kết đan, nhưng hắn vẫn ghi thù!
Lần trước, Tùng Dương Tử tàn sát toàn bộ Tần gia, làm cha nương hắn chết không toàn thây.
Bây giờ, Tùng Dương Tử lần thứ hai theo dõi nhà hắn, muốn tàn sát sạch sẽ người nhà hắn.
Tần Cửu Khinh xuất hiện, Tần Vịnh và Hứa Nặc vẫn không thả lỏng: “Cửu nhi…”
Tần Cửu Khinh giơ kiếm, một bức tường ánh sáng ngăn mọi người lại: “Chờ ta.”
Các thôn dân nói: “Chúng ta…”
Tần Cửu Khinh ngắt lời: “Yên tâm, không ai có thể tổn thương thôn Thanh Đường.”
Tần gia.
Thôn Thanh Đường.
Hắn quyết không để bi kịch tái diễn.
Tần Cửu Khinh muốn buông Bạch Tiểu Cốc xuống, Bạch Tiểu Cốc lại bắt lấy vạt áo hắn, nói: “Đừng.”
Tần Cửu Khinh hơi giật mình.
Bạch Tiểu Cốc không rõ vì sao mình bất an như vậy, bất an lấn át cả sợ hãi.
Hệt như rất lâu trước kia, hắn cũng từng bỏ y lại.
“Cốt không muốn cùng ngươi tách ra!” Y nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh, trong mắt ngấn lệ.
Tần Cửu Khinh không đời nào làm y khóc: “Được.”
Không xa rời nhau, lần này tuyệt đối sẽ không chia xa nữa.