Bạch Tiểu Cốc hưng phấn nói: “Đi thôi, chúng ta về phòng, lên giường…”
Ban ngày ban mặt, sao Tần Cửu Khinh có thể… khụ…
“Không được nghĩ đến quyển sách đó nữa.”
Bạch Tiểu Cốc: “?”
Tần Cửu Khinh coi như đã trấn định, nói: “Trong sách nói không đúng, ta dạy ngươi.” Trễ nhiều năm như vậy, lạc hậu bao nhiêu lâu, không biết có thể bẻ ngay tiểu cốt đầu không.
Bạch Tiểu Cốc thầm nói: Thần thư tự tự châu ngọc, mỗi câu đều chí lý, đặc biệt là đoạn miêu tả Cửu Đại Tịch, quả thực không thể chuẩn hơn nữa.
Thật sự là độc nhất vô nhị.
Thật sự là thiên hạ đệ nhất.
Thật sự là một đêm…
Ồ, rốt cuộc một đêm bao nhiêu lần còn cần kiểm chứng.
Bạch Tiểu Cốc tâm trạng tốt nói: “Vậy ngươi muốn cùng ta song tu?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc cảnh giác: “Nếu ngươi đáp ứng cùng ta song tu, ta sẽ theo ngươi học.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Tần Cửu Khinh: “Học rồi nói sau.”
Bạch Tiểu Cốc vô cùng thông minh: “Không, ngươi chỉ dụ cốt, cốt không bị lừa đâu.”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc bỗng nảy ra một ý: “Hay để ta dạy ngươi, ta thuộc…”
Tần Cửu Khinh ngắt lời y: “Được.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh bổ sung: “Ngươi nghiêm túc học, ta sẽ…” Mấy chữ cuối cùng hắn hạ giọng cực thấp, gần như có thể nghe thấy tiếng thình thịch trong lồng ngực.
Bạch Tiểu Cốc nghe thấy rõ ràng, y vui vẻ nói: “Chỉ cần ngươi cùng ta song tu, ta nhất định sẽ nghiêm túc học, ngươi nói cái gì ta làm cái đó, bảo đảm sẽ nghe lời!”
Tần Cửu Khinh: “…Ăn cơm trước.” Dứt lời, hắn xoay người, thính tai ẩn trong tóc đen ửng đỏ.
Bạch Tiểu Cốc theo sau hắn, nắm tay hắn.
Tay Tần Cửu Khinh cứng đờ, chuyển sang nắm tay y.
Trái tim Bạch Tiểu Cốc ngưa ngứa: “Cửu Đại Tịch.”
“Hửm?”
“Tay ngươi thật đẹp.”
“…”
“Không biết có giống thần thư nói… Ê!”
Được rồi, cốt không nhắc đến sách, nhắc tới là tên này lại không hoà thuận với y.
Thẹn thùng cái gì, ai hiểu song tu hơn Sâm Tu chân nhân?
Y muốn nhìn xem Tần Cửu Khinh dạy y như thế nào!
Hai người ngồi xuống, Hứa Nặc thở phào nhẹ nhõm —— Tiểu đạo lữ hòa hảo.
Tần Vịnh nghe Hứa Nặc nói, thấy mấy đứa con trai không có việc gì, thấm thía nói: “Cửu nhi phải nhường Tiểu Cốc nhiều hơn, thằng bé nhỏ hơn con, lại còn trong độ tuổi ngây thơ, con phải kiên nhẫn…”
Là trượng phu ba tốt, lão Tần Vịnh có quyền lên tiếng, một câu hai câu ba câu đều có thể ra sách.
Cái gọi là đạo làm phu chính là —— Nương tử làm gì cũng đúng, nương tử nói gì cũng đúng, nương tử nói sao làm vậy.
Tần Cửu Khinh nghe không còn lời gì để nói, Bạch Tiểu Cốc cổ vũ: “Tần phụ, người phải dạy hắn thật tốt đó, đặc biệt là câu… làm theo kia…”
Tần Cửu Khinh liếc mắt.
Bạch Tiểu Cốc: “Khụ…”
Tần Vịnh trừng Tần Cửu Khinh: “Thái độ gì đó, Tiểu Cốc nói rất đúng, con không làm theo còn muốn trừng nó?”
Tần Cửu Khinh: “…” Trước kia có miệng nói không rõ, hiện tại trăm miệng khó biện.
Có điều Bạch Tiểu Cốc sợ chọc Cửu Đại Tịch, lỡ hắn trở mặt không song tu cùng y, vậy y phải làm sao đây?
Hiện giờ y chỉ treo trên một cây đại thụ này thôi!
Bạch Tiểu Cốc: “Cửu Đại Tịch không bắt nạt con, hắn đang dạy con.”
Tần Vịnh hiếm khi ra vẻ làm cha, đang rất hưởng thụ: “Nó có thể dạy con cái gì?!”
Tần Cửu Khinh không kịp ngăn, Bạch Tiểu Cốc đã buột miệng thốt: “Dạy con song tu đó.”
Trên bàn: “…………”
Sau một trận yên tĩnh, Tần phụ lấy lại tinh thần: “Khụ…”
Hứa Nặc gắp một miếng giò heo cho gã: “Ăn cũng không lấp được miệng chàng!”
Tần Vịnh vội gặm giò heo: “Lấp được lấp được.”
Chỉ cần cốt không xấu hổ, người khác sẽ xấu hổ.
Tiểu bạch cốt nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh không chớp mắt, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng vui, càng vui thì toàn thân càng thoải mái.
Tốt quá.
Nằm mơ cũng không tốt như vậy.
Tất cả mọi thứ đều hợp mắt.
Quả thực như một giấc mơ không muốn tỉnh lại.
Tần Cửu Khinh chăm chú ăn cơm, chỉ có thính tai đỏ ửng bại lộ cảm xúc của hắn.
Tần Vịnh và Hứa Nặc nhìn nhau, cùng thấy lời nói của nhau trong đó: …Không thể so với người trẻ tuổi!
Ăn một bữa mà thôi, hai đứa tới mức này sao!
Ai không có bạn lữ chứ!
Việc này không thể chậm trễ, Bạch Tiểu Cốc dốc lòng cầu học, ăn xong lập tức quấn lấy Tần Cửu Khinh.
“Có thể bắt đầu học chưa?”
“…”
“Có phải ta phải lên giường học không?”
Tần Cửu Khinh giữ đầu nhỏ của y: “Bước đầu tiên song tu là tương tri tương hứa.”
Hắn còn chưa dứt lời, Bạch Tiểu Cốc đã có đáp án ngắn gọn: “Cốt hiểu, chính là yêu đương!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Phu tử, ta nói có đúng không?”
Tần phu tử: “… Có thể lý giải như vậy.”
Bạch Tiểu Cốc ưỡn ngực nói: “Những chuyện khác ta không được, chỉ có song tu ta rất giỏi!” Có phải ngộ tính rất cao không? Nếu y dùng ngộ tính này tu hành thì làm gì cần song tu, đã sớm Kết Đan Kết Anh Hóa Thần rồi phi thăng!
Tần Cửu Khinh hỏi y: “Vậy ngươi biết làm sao… ừm…” Hắn không nói ra hai chữ kia được.
Bạch Tiểu Cốc giúp hắn: “Yêu đương à? Ta không quen ai, chưa từng yêu đương, ngươi biết không?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Ngươi cũng không biết?”
Tần Cửu Khinh chưa bao giờ mở lòng với ai, nhưng thường thức tuyệt đối bình thường hơn Bạch Tiểu Cốc, ít nhất biết nên tuần tự tiệm tiến chứ không phải vừa bắt đầu là vào phòng ngủ ngay.
Bạch Tiểu Cốc nhớ đến nửa đoạn trước của thần thư—— đoạn gạ gẫm Tần Cửu Khinh —— hiểu ra: “Chúng ta phải cùng đi dạo, cùng xông vào bí cảnh, cùng ngắm sao, cùng trải qua xuân hạ thu đông…?”
Liệt kê xong, Bạch Tiểu Cốc lại nhìn về phía hắn: “Nhưng những thứ này chúng ta đều đã làm hết.”
Đúng là đã làm hết, thậm chí không chỉ có vậy.
Chín năm nay, bọn họ như hình với bóng, ngày đêm bên nhau, đâu chỉ tương tri tương hứa, cả tánh mạng đều phó thác vô số lần.
Chuyện nên làm khi ‘yêu đương’, bọn họ đã làm hết trước khi bắt đầu rồi.
Bạch Tiểu Cốc lại hăng hái: “Nếu đã làm hết, có phải chúng ta có thể đi vào chính đề, về phòng…” Hai chữ song tu chưa kịp nói, Tần Cửu Khinh đã nói: “Bắt đầu một lần nữa.”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”
Tần phu tử định lấy lại quyền chủ động, sâu sắc nói: “Trước đó không tính, từ giờ trở đi mới tính.”
Bạch Tiểu Cốc không phục: “Vì cái gì?!”
Tần Cửu Khinh: “Khi đó ngươi chưa có thân thể.”
Bạch Tiểu Cốc: “…” Không thể phản bác.
Bạch Tiểu Cốc: “Được rồi, bắt đầu một lần nữa, chúng ta làm cái gì trước?” Thôi, dù sao làm gì cùng Cửu Đại Tịch, y đều thích, đi dạo cũng được, ngắm sao cũng được, chỉ có bí cảnh, ừm… hung thú nhiều như vậy, lỡ không cẩn thận bị cắn thì làm sao, thứ không an toàn thì nên…
Tần Cửu Khinh: “Đến bí cảnh trước.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh nhìn y: “Sao?”
Vì song tu, Bạch Tiểu Cốc bán mạng: “Đi, đi thì đi!”
Tần Cửu Khinh đã muốn mang Bạch Tiểu Cốc đến bí cảnh từ lâu, không vì cái gì khác, chỉ muốn tiểu cốt đầu biết thực lực của bản thân, không cần sợ hãi những hung thú lớn mà vô dụng kia.
Lớn mà vô dụng?
Tần Cửu Khinh: “………………”
Cốt chưa bẻ ngay, hắn đã sắp bị lệch lạc rồi.
Bí cảnh thật ra là tên gọi chung mà Thập Nhị Tiên Sơn đặt cho những nơi không biết.
Nơi đó linh khí đầy đủ, có thể tẩm bổ tu sĩ, cũng có thể làm hung thú dựng hậu đại. Thập Nhị Tiên Sơn có diện tích rộng lớn, số lượng tu sĩ lại hữu hạn, không thể đi hết mọi lãnh thổ, những địa phương lâu không có người tới, lâu dài trở thành hang ổ hung thú.
Có vài nơi các tiên môn đã thăm dò và xét cấp bậc; có vài nơi không biết, hung hiểm không lường được.
Tần Cửu Khinh có kinh nghiệm ‘đời trước’, biết rất nhiều bí cảnh chưa phát hiện nhưng rất nhanh sẽ được xét cấp bậc.
Hắn nắm rõ độ an toàn của chúng, vả lại đồ vật cũng chưa bị càn quét.
Đi một vòng, thế nào cũng đầy một túi Càn Khôn.
Hắn mang Bạch Tiểu Cốc đến loại bí cảnh này.
—— Hệ số nguy hiểm bằng không, chủ yếu là tiếp thêm can đảm cho đứa nhỏ.
Bạch Tiểu Cốc vừa vào bí cảnh là bắt đầu sợ run, hận không thể treo trên người Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh: “Ngươi muốn thử…”
Bạch Tiểu Cốc: “Không!”
Tần Cửu Khinh: “Hung thú này yếu hơn lệ quỷ.”
Bạch Tiểu Cốc hùng hồn nói: “Lệ quỷ sợ ta, hung thú không sợ ta.” Y không dám xuống tay.
Tần Cửu Khinh: “…” Nếu ngươi giết sạch hung thú Thập Nhị Tiên Sơn, vậy bọn chúng cũng sẽ sợ ngươi.
Thôi…
Tần Cửu Khinh một kiếm chém chết hung thú.
Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến thần thư, nhanh chóng cổ vũ: “Cửu Khinh ca ca thật lợi hại!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Cửu Khinh ca ca thật khoẻ!”
Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm y: “Lại là trong sách?”
Bạch Tiểu Cốc: “Khụ.”
Tần Cửu Khinh chọt đầu nhỏ của y: “Không nghe lời ta không dạy ngươi nữa.”
Bạch Tiểu Cốc một bụng chữ, nói có sách mách có chứng: “Người ta cùng xông vào bí cảnh không giống ngươi đâu, lẽ ra chúng ta phải bị hung thú bức đến huyệt động tối om, sau đó ngươi trúng tình độc gì gì đó, ta hiến dâng thân thể mình mới có thể giải… được được được, không nói, nghe ngươi là được chứ gì!”
Cửu Đại Tịch ngàn tốt vạn tốt, chỉ là hơi cứng nhắc.
Hắn có thể vượt cấp Kim Đan kỳ chém chết Nguyên Anh kỳ, sao họ không thể lên giường rồi đến bí cảnh sau?
Không phải đều vượt cấp ư!
Đáng thương tiểu cốt có việc cầu Khinh, không thể không thỏa hiệp, nỗ lực phát huy kỹ thuật diễn loè loẹt, nghiêm túc cùng hắn xông vào bí cảnh.
Xông vào bí cảnh gì chứ.
Không có con nào có thể chịu được một kiếm nhẹ nhàng của Cửu Đại Tịch.
Cửu Đại Tịch còn chưa thỉnh Thiết Thiên đại thần ra đó!
Cửu Đại Tịch lợi hại như vậy, sao không chịu ngồi trong phòng chứ!
Bởi vì Bạch Tiểu Cốc đọc thần thư, Tần Cửu Khinh đi nhanh hơn, Bạch Tiểu Cốc sợ bị hung thú theo dõi, vội vàng đuổi theo.
Bí cảnh là đầm lầy, mặt đất trơn trượt, Bạch Tiểu Cốc đi đôi ủng mềm của mẫu thân may cho, bất cẩn trượt chân một cái.
Bạch Tiểu Cốc: “Á!”
Mắt thấy chuẩn bị đập đầu xuống đất, Tần Cửu Khinh ở phía trước chợt lóe tới, một tay ôm eo y.
Tần Cửu Khinh: “Cẩn thận.”
Bạch Tiểu Cốc vẫn còn sợ hãi, vội vàng ôm cổ hắn. Tần Cửu Khinh bị y kéo cúi người, Bạch Tiểu Cốc hơi đứng dậy, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, phản chiếu bóng dáng lẫn nhau, bên tai truyền đến tiếng tim đập ầm ầm.
Bạch Tiểu Cốc bị Tần Cửu Khinh nhìn đến eo đau chân mỏi, cả người nóng rần, gò má trơn bóng hơi đỏ, căng thẳng cắn môi dưới: “Cửu, Cửu… ưm…”