Tiểu Bạch Cốt

Chương 87



Edit: Phong Nguyệt

Sách là Tần Cửu Khinh thả xuống.

Hắn nhớ tiểu bạch cốt từng nói: “Cốt ở Giáng Sương Cốc rất lâu, có lẽ là rất lâu rất lâu, có ngày bỗng nhiên rất khổ sở, khổ sở đến bật khóc, khóc xong đầu đau muốn nứt ra, sau đó thì gặp thần thư.”

Lúc đó Tần Cửu Khinh không nghĩ quá nhiều, chỉ tưởng tiểu gia hỏa quá cô đơn mới khóc, hiện giờ…

Bạch Tiểu Cốc thật là vì cô đơn?

Nhớ tới y muốn hắn hứa hẹn hết lần này đến lần khác…

Hắn…

Vứt bỏ y lại?

Tim Tần Cửu Khinh như dao cắt, hắn định thả toàn bộ Càn Khôn châu xuống, cuối cùng chỉ có quyển sách rơi xuống.

Mỹ thực, bạch y và cả những món đồ nho nhỏ vất vả lắm mới tích cóp được mà Bạch Tiểu Cốc thích nhất cũng không thắng nổi một quyển sách toàn là Tần Cửu Khinh.

Y nâng thần thư trong xương bàn tay, chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt đã vui vẻ muốn nở hoa.

Quân Thượng Minh đè nén u ám trong mắt, nói: “Y mãi mãi không nhớ được ngươi, cũng mãi mãi không quên được ngươi.”

“Cảnh giới cao nhất của ảo cảnh là khiến mình tự đắm chìm trong đó.”

“Y không rời khỏi Càn Khôn Thanh Minh đại trận, y… vẫn chưa thể tỉnh lại.”

Quân Thượng Minh không muốn nói quá kỹ, bởi vì mỗi câu mỗi chữ như đâm vào lòng hắn ta, nhưng hắn ta không thể không nói cho Tần Cửu Khinh, nói cho nam nhân hắn ta căm thù tận xương tuỷ này biết.

Bạch Tiểu Cốc là ‘linh hồn’ toàn bộ đại trận, là trung tâm thế giới này.

Y không phải Nguyệt Tri, cũng là Nguyệt Tri.

Y là chấp niệm Nguyệt Tri không bỏ xuống được và không quên được, chẳng sợ hãm sâu trong trận, cũng không kiềm được để lại một tia quyến luyến.

Y mơ hồ nhớ rõ Tần Cửu Khinh.

Y mơ hồ niệm quá khứ của họ.

Y không từ bỏ mà tìm hắn.

Càn Khôn Thanh Minh đại trận hoàn mỹ không tỳ vết, toàn bộ thế giới đều đắm chìm ảo thuật ngút trời…

Chỉ vì tư tình bản thân mà để lại một khe hở.

Y muốn gặp hắn.

Dẫu có lấy thân tuẫn trận, dẫu không tỉnh táo, dẫu trở thành một một bộ xương khô.

Y vẫn muốn gặp hắn.

Nhưng y không thể rời khỏi Giáng Sương Cốc.

Bạch Tiểu Cốc là linh hồn áp trận, rời đi sẽ làm Càn Khôn Thanh Minh Đại Trận nới lỏng, một khi đại trận hoàn toàn sụp đổ, ‘chân thật’ bị trấn áp trong Quỷ giới sẽ trào ra, hóa thành ban ngày và đêm tối cắn nuốt thế giới.

Khi thế giới nguy hiểm, sâu thẳm trong tiềm thức của Bạch Tiểu Cốc là bảo vệ Tần Cửu Khinh, y sẽ trở lại Giáng Sương Cốc, đọng lại thời gian, trùng tu đại trận, làm hết thảy khôi phục như lúc ban đầu.

Tựa như hiện tại.

Tiểu bạch cốt lẻ loi ngồi ở Giáng Sương Cốc, mang theo nỗi nhớ ái nhân, lâm vào tuần hoàn không lối thoát.

Thế giới bên ngoài lại vô cùng thái bình.

Quân Thượng Minh: “Có muốn cứu y?”

Tần Cửu Khinh quay đầu nhìn chằm chằm hắn ta.

Quân Thượng Minh: “Ở trong ảo cảnh, hoặc là y làm trận tâm vĩnh viễn ở lại Giáng Sương Cốc, hoặc là bởi vì phá trận mà lâm vào thống khổ tuần hoàn.”

Tần Cửu Khinh: “Đây không phải lần đầu tiên.”

Quân Thượng Minh: “Đương nhiên.”

Tần Cửu Khinh nói không nên lời, nghìn năm qua Bạch Tiểu Cốc vẫn luôn tìm hắn, không ngừng bởi vì quyển sách kia mà ra Giáng Sương Cốc, nghĩ đủ mọi cách tìm hắn.

Chẳng qua dù có lấy cách gì tương ngộ hắn, cuối cùng đều là sẽ phải chia ly.

Đừng bỏ ta lại.

Rốt cuộc hắn vứt bỏ y bao nhiêu lần?!

Quân Thượng Minh nói: “Lần này ngươi bị Tỉnh Hoằng Văn vứt tới Giáng Sương Cốc cũng là tiềm thức y cố ý.” Bạch Tiểu Cốc tuyệt đối sẽ không để Tần Cửu Khinh hồn phi phách tán, toàn bộ ý chí thế giới đều lặng lẽ bảo vệ Tần Cửu Khinh.

Tỉnh Hoằng Văn tự cho là hận Tần Cửu Khinh thấu xương, muốn vứt hắn vào Giáng Sương Cốc để hắn sống không bằng chết, lại không ngờ đó là do ‘thế giới’ dẫn đường.

Bạch Tiểu Cốc không biết bản thân làm gì, cũng không biết bản thân ý thức được gì.

Ý niệm của y đã lay động thế giới trùng kiến này.

Quân Thượng Minh không thể giết chết Tần Cửu Khinh.

Không ai trên thế giới này có thể khiến hắn chết.

Bởi vì thần của thế giới này không cho phép.

Tần Cửu Khinh đè nén đau đớn lan ra từ lồng ngực, hỏi: “Vì sao lần này ta không quên?”

Quân Thượng Minh: “Bởi vì ngươi dẫn y đến Quỷ giới.”

Tần Cửu Khinh: “Thiên Nguyệt ảo cảnh?”

Quân Thượng Minh: “Y phản kháng Càn Khôn Thanh Minh trận.”

Lời này nghe rất quái lạ, nhưng một khi biết rõ chân tướng thế giới thì sẽ có thể hiểu.

Cái gọi là Thiên Nguyệt ảo cảnh không phải ảo cảnh thật sự mà là phong ấn chân thật của thế giới.

Hỗn độn chân thật.

Tần Cửu Khinh mang Bạch Tiểu Cốc vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, Bạch Tiểu Cốc vì bảo vệ hắn không bị chân thật nuốt nên đã nghịch chuyển thời không về mười ba năm trước.

Đây là lần duy nhất Bạch Tiểu Cốc phản kháng ảo thuật che trời lấp đất này.

Y nghịch chuyển thời gian ảo thuật.

Y thay đổi ảo cảnh phong ấn chính y.

Y thức tỉnh thức hồn.

Quân Thượng Minh không định nói cái này cho Tần Cửu Khinh biết, cảnh giới cao nhất của nói dối là bảy phần thật ba phần giả.

Hắn ta muốn Nguyệt Tri, muốn Nguyệt Tri hoàn chỉnh.

Những thứ khác không quan trọng.

Thứ Nguyệt Tri không thể vứt bỏ, hắn ta sẽ vứt bỏ giúp y.

Quân Thượng Minh: “Muốn Bạch Tiểu Cốc thoát khỏi bi kịch ‘linh hồn trận’, chỉ có thể đánh thức Nguyệt Tri.”

Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm hắn ta: “Bạch Tiểu Cốc không phải Nguyệt Tri.”

Quân Thượng Minh: “Phải hay không phải, chỉ có ngươi biết.”

Ngay cả một chút tin tưởng, Tần Cửu Khinh cũng keo kiệt cho hắn ta.

Quân Thượng Minh tự biết rõ, hắn ta nói: “Hợp tác mà thôi, ta chỉ cần tam hồn Nguyệt Tri, ngươi có thể mang tiên cốt của y đi.”

Tần Cửu Khinh trầm giọng không nói.

Quân Thượng Minh cười nhạo: “Chỉ cần ngươi làm y thức tỉnh, tùy thời có thể lấy mạng ta.”

Tần Cửu Khinh hiểu rõ tâm tư của hắn ta: “Ngươi muốn hủy diệt thế giới này.”

Quân Thượng Minh rũ mi, thấp giọng nói: “Làm sao có thể, thứ y dùng tính mạng bảo vệ, ta nào nhẫn tâm huỷ diệt.”

Tần Cửu Khinh nói trắng ra: “Nguyệt Tri tỉnh, ảo thuật tan biến.” Cũng có nghĩa là thế giới bị huỷ diệt.

Quân Thượng Minh ngước mắt nhìn chằm chằm hắn: “Đổi người khác là được.”

Hắn ta thốt lời nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại ấn chứa giải pháp phá cục tối ưu nhất.

Cũng là phương thức tàn khốc nhất.

Nguyệt Tri lấy thân tế trận, xây dựng ảo thuật khổng lồ chống đỡ thế giới sớm bị huỷ diệt.

Muốn y thức tỉnh, lại không làm thế giới này hủy diệt, biện pháp duy nhất là có người thay thế.

Ai có thể thay thế y?

Quân Thượng Minh có thể.

Tần Cửu Khinh cũng có thể.

Bọn họ là người biết chân tướng, một người là tu sĩ thông thiên sắp Hóa Thần, một người đã chạm đến thần lực và vận dụng thành thạo.

Quân Thượng Minh có thể thay Nguyệt Tri.

Tần Cửu Khinh cũng có thể thay Bạch Tiểu Cốc.

Quân Thượng Minh nhìn về phía Tần Cửu Khinh: “Có cứu hay không?”

Tần Cửu Khinh: “Nói.”

Quân Thượng Minh khẽ hít một hơi, con ngươi nhạt nhẽo mất hết cảm xúc phát sáng, chiếu rọi bản chất hắc ám chân thật của hắn ta.

“Nguyệt Tri dùng tam hồn trấn áp chân thật trong Thiên Nguyệt ảo cảnh, ngươi chỉ cần đánh thức từng hồn, y sẽ có thể thức tỉnh, sau khi y thức tỉnh, Càn Khôn Thanh Minh trận sẽ tự sụp đổ, Bạch Tiểu Cốc cũng sẽ có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích Giáng Sương Cốc.”

Đây là chân tướng mà Quân Thượng Minh tìm suốt một ngàn năm.

Hắn ta biết Nguyệt Tri dùng tam hồn phát động Càn Khôn Thanh Minh trận, nhưng hắn ta không tìm thấy tam hồn ở nơi nào.

Hồn quy thân, thân dẫn hồn.

Thế nên hắn ta vẫn luôn ra sức đắp lại thân thể Nguyệt Tri——Bạch cốt ngàn năm, vạn linh căn và quả Xích Đề.

Chỉ cần có thân thể mới có thể tỏa định vị trí tam hồn.

Nhờ Tần Cửu Khinh mang tiên cốt nhập Quỷ giới, tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, hắn ta mới phát hiện tam hồn Nguyệt Tri đang ở Thiên Nguyệt ảo cảnh.

Bảy châu Quỷ giới ứng bảy phách.

Ba nơi Thiên Nguyệt ảo cảnh ở Quỷ giới ứng tam hồn.

Chỉ cần tìm về ba hồn bảy phách, Nguyệt Tri sẽ có thể thức tỉnh.

Quân Thượng Minh rất muốn tự mình đi, đáng tiếc hắn ta không thể.

Nguyệt Tri chỉ chịu phá lệ vì Tần Cửu Khinh.

Y chỉ nguyện thức tỉnh vì Tần Cửu Khinh.

Tần Cửu Khinh nhìn hắn ta: “Làm sao ta mới có thể đánh thức tam hồn?”

Quân Thượng Minh như bị kim đâm vào tim: “Chỉ cần ngươi gặp nguy.”

Tần Cửu Khinh: “Ở trong Thiên Nguyệt ảo cảnh.”

Quân Thượng Minh: “Đúng vậy.”

Nếu gặp nạn ở Thập Nhị Tiên Sơn, Bạch Tiểu Cốc có thể sử dụng tiềm thức cứu y, không cần phản kháng ảo thuật.

Chỉ khi Tần Cửu Khinh gặp nạn trong chân thật ở Thiên Nguyệt ảo cảnh, Bạch Tiểu Cốc mới phản kháng ảo thuật của mình.

Muốn đánh thức tam hồn…

Tần Cửu Khinh phải tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh lần nữa.

Quân Thượng Minh nhắc nhở hắn: “Ngươi phải một mình đi vào.”

Tần Cửu Khinh nhìn nhóc xương khô phía dưới, ánh mắt dịu dàng: “Ta biết.”

Sao hắn nỡ để tiểu bạch cốt chịu tội, nhóc xương khô của hắn đã khóc quá nhiều lần, hắn chỉ muốn cứu y ra khỏi nhà giam này thôi.

Thiết Thiên nãy giờ run bần bật không dám hó hé bỗng nói: “Quân Thượng Minh không có ý tốt.”

Tần Cửu Khinh: “Ừm.”

Thiết Thiên: “Không có nhóc xương khô, ngươi vào Thiên Nguyệt ảo cảnh chỉ có chết, không phải ta sợ chết nha, chỉ là ngươi không cần thiết bị Quân Thượng Minh chơi khăm, hắn ta không thể giết ngươi trong ảo thuật của Nguyệt Tri, nhưng ở chân thật lại có thể…”

Tần Cửu Khinh đột nhiên hỏi: “Ngươi từng gặp Nguyệt Tri?”

Thiết Thiên: “…”

Tần Cửu Khinh: “Y là Tiểu Cốc sao?”

Thiết Thiên khựng hồi lâu mới chầm chậm nói: “Ta chỉ thấy một lần, khi đó Vấn Đạo chưa phải Vấn Đạo… Ừm, tóm lại Nguyệt Tri khi đó và nhóc xương khô ngoại trừ có dáng vẻ tương tự ra, không có chỗ nào tương tự.”

Ngàn năm trước Nguyệt Tri là người đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn.

Không ai biết y đến từ đâu, thậm chí không ai biết y có phải Nhân tộc không, có một ngày y vào Thiên Ngu Sơn, tu vi tiến bộ vượt bậc, từ ngoại môn đệ tử không đáng chú ý trở thành người đứng đầu Thiên Ngu Sơn, thậm chí người đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn.

Cuối cùng lấy sức mạnh toàn thân bày ra Càn Khôn Thanh Minh đại trận, bảo vệ toàn bộ thế giới.

Thế gian toàn là truyền thuyết của Nguyệt Tri, nếu nói ai hiểu biết Nguyệt Tri…

Thì ít ỏi không có mấy.

Trước khi tự vẫn, đồ đệ duy nhất y thu là chưởng toạ Thiên Ngu Sơn Quân Thượng Minh.

Không ai rõ lai lịch của Quân Thượng Minh.

Cũng không ai biết vì sao Nguyệt Tri nhận hắn ta làm đồ đệ.

Trong ký ức mơ hồ của Thiết Thiên, nó từng nhìn thấy Quân Thượng Minh ngàn năm trước, khi đó hắn ta tóc đen mắt đen, ngũ quan tinh xảo lãnh bạc, tuổi trẻ lại vững vàng trầm ổn.

Chỉ khi hắn ta nhìn về phía Nguyệt Tri, trong mắt mới có chút quyến luyến của trẻ con.

Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: “Có câu Quân Thượng Minh nói không sai.”

“Phải hay không phải, chỉ có ta biết.”

Lần nữa tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, Tần Cửu Khinh sẽ gặp được cái gì?

Bị chân tướng nuốt chửng?

Hay nhìn thấy chân tướng?

Tần Cửu Khinh chậm rãi nhắm mắt lại, nói với tiểu bạch cốt không ở đây: “Chờ ta.”

Lần này, ta sẽ không bỏ ngươi lại nữa.

Sống hay chết.

Chân thật hay hư ảo.

Thế giới hay ngươi.

Đều sẽ không bỏ lỡ nữa.



Người có tam hồn, một thức hồn, một nhân hồn, một thiên hồn.

Tần Cửu Khinh biết Quân Thượng Minh có giấu giếm, song hắn có thể phân tích được: Lần đầu tiên hắn tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, nhất định sẽ đánh thức một hồn Nguyệt Tri.

Có khả năng nhất là thức hồn.

Thức hồn sinh ngũ cảm.

Nhân hồn nút thắt cuộc đời.

Thiên hồn chủ thần cách.

Nguyệt Tri là ai, Bạch Tiểu Cốc là ai, hắn lại là ai?

Tần Cửu Khinh muốn biết chân tướng, chỉ có thể bước vào chân thật.

Hắn nghĩ rất nhiều khả năng, duy độc không nghĩ tới mới vừa tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh đã nhìn thấy tiểu bạch cốt.

Không phải tiểu bạch cốt ở Giáng Sương Cốc, không phải nhóc xương khô ngồi trên núi xương, không phải tiểu gia hỏa lẻ loi một mình.

Mà là ở một non xanh nước biếc, tinh quái khắp nơi, tán loạn vô tổ chức…

Chiêu Diêu Sơn?

Tần Cửu Khinh nhận ra, rồi lại có chút không dám nhận.

Thiết Thiên kinh hô: “Chiêu Diêu Sơn! Đây… đây là mấy Chiêu Diêu Sơn ngàn năm trước!”

“Tiểu cốt đầu xấu hổ, không da không thịt, thân thể trần trụi thật thú vị.” Một hỏa hồ nhảy qua, hóa thành hình người, le lưỡi với tiểu bạch cốt.

Tiểu bạch cốt bọc lá cây, lộ đầu nhỏ, lắp bắp nói: “Sư huynh, trả y phục lại cho đệ.”

Hỏa hồ chỉ chừng mười mấy tuổi, giữa mái tóc đỏ lộ ra hai lỗ tai mềm oặt, trong tay xách bạch y, cười xấu xa nói: “Tiểu ngốc tử, song tu cần gì mặc y phục.”

Tiểu bạch cốt nắm chặt lá cây: “Cốt không thèm song tu với huynh!”

Hỏa hồ phe phẩy y phục nói: “Vậy đệ muốn tìm ai?”

Tiểu bạch cốt rất có mộng tưởng: “Đối tượng song tu của cốt phải cao hơn huynh ba cái đầu, đẹp hơn huynh một trăm lần, mạnh hơn huynh một ngàn lần.”

Hỏa hồ: “…Tiểu bại hoại này, dám chê ta!”

Tiểu bạch cốt ôm đầu trốn vào rừng cây: “Sư phụ sư phụ, sư huynh đánh cốt!”

Hết chương 85

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.