Tần Cửu Khinh không có năng lực nhìn thẳng linh hồn, nhưng hắn không nhận sai phụ mẫu mình.
Dung mạo, khí chất, cách ăn nói, ngay cả tầm mắt đầy từ ái và hài hước khi nhìn tiểu bạch cốt cũng giống nhau như đúc.
Vì sao mấy ngàn năm trước phụ thân hắn lại ở Chiêu Diêu Sơn?
Tần Cửu Khinh thả thần thức, nghe chọn lọc âm thanh để tìm hiểu tình huống của ba sư đồ.
Quả nhiên sư phụ tên là Tần Vịnh, một chữ không sai.
Ba sư đồ thuộc môn phái hạng hai Hoan Hòa ở Chiêu Diêu Sơn, môn phái không lớn, được cái nhàn tản. Ước mơ lớn nhất của đám yêu tu này là tìm tu sĩ cấp cao song tu, hai chữ Hoan Hòa là cách nói lái của hợp hoan, cứ như sợ người khác không biết tâm tư của họ vậy.
Tần Vịnh là nai tinh, ngộ tính bình thường, đến nay đã năm sáu trăm tuổi, trên đầu có hai sừng, che cũng không được, giấu cũng không xong, chỉ có thể để nguyên.
Nai tộc tính tình ôn hòa thân thiện, trong xương cốt lại đơn thuần, thường xuyên bị bắt nạt. Tần Vịnh lại có diện mạo bắt mắt không giống nai, càng chịu ấm ức hơn.
Cũng may gã đối xử chân thành với người khác, bởi thế luôn có người cứu gã, Tần Vịnh cũng lắc lư sống qua ngày, còn nhặt được một nhóc hỏa hồ và một nhóc xương khô.
Lẽ ra hoả hồ là hạt giống tu luyện tốt, chẳng qua tiểu tử này kiêu ngạo khó thuần, ăn mềm không ăn cứng, ai bắt nạt hắn ta, hắn ta có chết cũng phải đòi lại; ngược lại ai đối xử với hắn ta dịu dàng, hắn ta sẽ không giơ cái vuốt nào.
Sau khi Tần Vịnh nhận hắn ta làm đệ tử mới phát hiện nhóc xương khô.
Ở Tu chân giới, xương khô không hiếm thấy, không ít quỷ tu triệu hoán xương khô, nhưng xương khô có linh thức thực sự hiếm thấy.
Tần Vịnh cảm thấy tu vi mình không dạy được tinh quái quý hiếm như vậy, không muốn nhận y làm đồ đệ.
Ai ngờ tiểu bạch cốt nhút nhát mở miệng hỏi: “Người, người là rồng ư?”
Tần Vịnh: “???”
Tiểu bạch cốt nhìn sừng hươu trên đầu gã, rụt rè sùng bái: “Đó là sừng rồng đúng không?”
Hỏa hồ: “Phụt!”
Tần Vịnh: “…Khụ.”
Thân là một con nai, thế nhưng bị ngộ nhận là thần thú thượng cổ, điều đó đủ để Tần sư phụ ba hoa cả đời.
Nhận nhận, mặc kệ có hiếm hay không, nếu tiểu bạch cốt không chê thì gã là sư phụ y!
Nai Tần có đồ đệ là một chuyện lạ ở Hoan Hòa Môn.
Tần Vịnh cười tủm tỉm giới thiệu: “Đây là đại đồ đệ của ta, hỏa hồ.”
Sau đó chụp bả vai tiểu bạch cốt: “Đây là tiểu đồ đệ của ta, nhóc xương khô.”
Có người cười Tần Vịnh: “Không đặt tên cho chúng?”
Tần Vịnh nói: “Không vội, đến lúc nên có, tự nhiên sẽ có.”
Đa số yêu tu tự mình đặt tên hoặc là sư phụ ban cho, Tần Vịnh không muốn đặt tên cho bọn họ, tên của gã là người quan trọng nhất đặt cho, gã hy vọng các đồ nhi có thể gặp được người quan trọng nhất đời mình, có được cái tên chân thành nhất.
Sư đồ ba người vô cùng đơn giản, cứ như vậy ở Chiêu Diêu Sơn sinh sống mấy chục năm.
Tần Vịnh chưa thành thân, cũng không có con.
Gã coi tiểu bạch cốt như con ruột.
Tiểu bạch cốt cũng coi gã như cha ruột.
Tại sao trong ảo thuật sau này, Tần Vịnh là phụ thân Tần Cửu Khinh?
Đáp án quá rõ ràng.
Thiết Thiên là tà kiếm lạnh lẽo cũng thấy cảm động: “Nhóc xương khô đã đem người mình thích nhất cho ngươi.”
Ảo thuật là từ tiểu bạch cốt, khát vọng sâu thẳm của tiểu bạch cốt có thể lay động toàn bộ ảo thuật.
Tần Vịnh là phụ thân tốt nhất trong lòng tiểu bạch cốt.
Y hy vọng Tần Cửu Khinh cũng có được một vị phụ thân tốt nhất thiên hạ.
Tần Cửu Khinh đúng là đã có được.
Trong ảo cảnh mấy ngàn năm sau.
Vậy Tần Cửu Khinh mấy ngàn năm trước rốt cuộc là ai?
Tần Cửu Khinh không vội muốn biết mình là ai, hắn muốn nhìn tiểu bạch cốt lúc này, muốn hiểu biết y hết thảy.
Hai người chú định sẽ tương ngộ.
Hắn nhất định sẽ nhìn thấy.
Tần Cửu Khinh thu hồi thần thức, trở về khoảng không nho nhỏ trong Hoan Hòa Môn.
Tần Vịnh đưa quả Xích Đề cho tiểu bạch cốt, khi thấy cổ tay Tần Vịnh, thích thú trong mắt tiểu bạch cốt lập tức biến mất.
“Sư phụ, người bị thương!”
Tần Vịnh: “Không sao, trầy một chút thôi.”
Tiểu bạch cốt: “Có phải lúc hái…”
Tần Vịnh: “Sư phụ là rồng! Ai có thể làm sư phụ bị thương?”
Tiểu bạch cốt: “…”
Sư phụ chỉ là con rồng lạc đường (nai)*, rất dễ bị thương.
*Đọc giống với nai.
Tiểu bạch cốt mặc kệ quả Xích Đề, y phải thoa thuốc cho Tần Vịnh.
Tần Vịnh tiếc thuốc mỡ quý trong nhà, đưa mắt ra hiệu cho hỏa hồ, hỏa hồ trợn mắt, nhảy lên: “Để ta.”
Tiểu bạch cốt ảo não: “Đều do cốt quá ngốc, đến bây giờ cũng chưa có thân thể.” Xương ngón tay y rất khó giữ lại thuốc mỡ, muốn thoa thuốc cho sư phụ mà không khảy được.
Hỏa hồ hóa thành bộ dáng thiếu niên, đẩy tiểu bạch cốt: “Đệ dọn quả Xích Đề đi, ta chiếu cố sư phụ.”
Trong phòng, Tần Vịnh kéo cổ tay áo nói: “Không sao, hai ngày nữa thì tốt rồi.”
Hỏa hồ nhìn gã: “Thất Tuyệt Tháp hung hiểm như vậy sao?” Hắn ta biết Tần Vịnh đến Thất Tuyệt Tháp lấy quả Xích Đề.
Tần Vịnh ngước mắt nhìn chằm chằm hắn ta: “Nhóc con đừng có nghĩ bậy, con không thể đến chỗ kia!”
Hỏa hồ: “Sư phụ Trúc Cơ chưa?”
Tần Vịnh: “Đúng, đúng là bởi vì vi sư không Trúc Cơ mới có thể đục nước béo cò…”
Hỏa hồ: “Đi một trăm lần, người mới miễn cưỡng sờ được ba quả, đã mười năm, tổng cộng mới gom được chín quả, nhóc xương khô… “
Tần Vịnh: “Con coi Thất Tuyệt Tháp là Chiêu Diêu Sơn à, mặc cho con nhảy nhót? Nơi đó trấn áp hung thần lớn nhất thế gian, Nguyên Anh kỳ lão tổ còn như đi trên băng mỏng!”
Hỏa hồ xua xua tay: “Được rồi được rồi, con biết rồi, con lười đi.”
Tần Vịnh nhéo lỗ tai hắn ta: “Nếu con dám đi, vi sư sẽ… sẽ…”
Hỏa hồ nghe đến nỗi lỗ tai đóng kén: “Biết, người sẽ trục xuất con khỏi sư môn!”
Tần Vịnh đá mông hắn ta: “Hỗn đản!”
Bên kia, Bạch Tiểu Cốc cẩn thận bỏ quả Xích Đề vào rương nhỏ của y.
Trong rương có chín quả Xích Đề, trắng trẻo tròn xoe, rất đẹp.
Chỉ là…
Thiết Thiên nhịn không được chen vào: “Quả Xích Đề có nhỏ như vậy à?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiết Thiên thổn thức: “Tần… Khụ, Tần sư phụ thật vất vả.” Nó không dám thẳng gọi tên họ Tần Vịnh, sợ bị quất.
Quả Xích Đề bình thường rất lớn, lớn nhất ước chừng bằng quả dưa hấu, quả lớn nhất trong rương tiểu bạch cốt bằng nắm tay, nhỏ nhất… ha, trứng cút hả ta?
Có thể nhận ra nai sư phụ rất nỗ lực ‘đục nước béo cò’.
Tiểu bạch cốt đếm đếm, đếm một lần rồi một lần, sau đó bắt đầu bẻ ngón tay: “Sư phụ nói ta có hai trăm lẻ sáu khối xương cốt, nên cần hai trăm lẻ sáu quả. Hiện giờ có chín quả, còn thiếu… còn thiếu…”
Hỏa hồ đi vào: “Còn thiếu một trăm chín mươi bảy quả.”
Hỏa hồ hầm hè trừng y, hóa thành sương đỏ chuồn đi. Tiểu bạch cốt sắp xếp rương xong, nỗ lực đả tọa tu hành.
Sư phụ tìm quả Xích Đề không dễ dàng, nếu y có thể sớm hoá hình thì không cần phiền sư phụ như vậy rồi.
Tiểu bạch cốt rất nỗ lực, vô cùng nỗ lực…
Lạch cạch.
Nỗ lực đến nỗi tự hôn mê.
Thiết Thiên: “Phụt!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiết Thiên: “Chỉ, chỉ là tiểu cốt đầu quá đáng yêu.” Nói xong Thiết Thiên phát hiện lời này càng nguy hiểm hơn, vội sửa miệng, “Ngươi muốn đi xem hoả hồ đó không, cảm giác…”
Hỏa hồ nhảy ra khỏi tiểu viện, đến Thí Luyện Đường Hoan Hòa Môn.
Đừng nhìn hỏa hồ ly ham chơi nghịch ngợm, hắn ta thực sự có thiên tư tu hành.
Tuy Tần Vịnh là sư phụ hắn ta, nhưng cảnh giới không bằng hắn ta từ lâu, một năm trước hỏa hồ đã thuận lợi Trúc Cơ.
Tiểu bạch cốt muốn thân thể, hắn ta rõ ràng hơn ai khác.
Mặc kệ ai chê tiểu cốt đầu, có thể để sư đệ ăn được món mình thuộc lòng, sư huynh như hắn ta rất vui mừng.
Huống hồ hắn ta biết rõ thực lực của sư phụ.
Chỉ mỗi tiểu bạch cốt mù quáng sùng bái, khi hắn ta nhập môn năm thứ hai đã hiểu rồi.
Tính sư phụ yếu đuối, để bảo vệ họ không bị ăn hiếp, mấy năm nay đã chịu không ít khổ.
Dẫu thiên tư nai kém cũng không đến mức mấy trăm năm còn chưa Trúc Cơ.
Lại không Trúc Cơ, sư phụ… sẽ già.
Một khi yêu tu già sẽ không sống được bao lâu.
Người biết thọ nguyên của mình không nhiều lại dồn toàn bộ công sức ở Thất Tuyệt Tháp.
Thất Tuyệt Tháp, Thất Tuyệt Tháp.
Sư phụ có thể đi, sao hắn ta không thể?
Cứ ‘trộm’ như vậy miết, thêm mấy trăm năm nữa tiểu bạch cốt cũng không gom đủ một bộ thân thể.
Hỏa hồ nhìn chằm chằm nhiệm vụ ở Thí Luyện Đường, cắn răng nhận nhiệm vụ đến Thất Tuyệt Tháp.
Có yêu tu nhìn thấy, nói: “Tiểu hỏa muốn đến Thất Tuyệt Tháp?”
Hỏa hồ: “Chỉ là nhiệm vụ nhỏ ở tầng 1, đừng nói cho sư phụ và sự đệ ta, ta kiếm thu nhập thêm.”
Yêu tu ra vẻ ta hiểu: “Đi đi đi đi, nam nhân phải có tiền riêng.”
Nhận nhiệm vụ ở Thí Luyện Đường có thể tổ đội đến Thất Tuyệt Tháp, khỏi mất công tìm đường.
Hỏa hồ hơi căng thẳng, có điều nghĩ đến sư phụ bị thương và tiểu cốt đầu đáng thương, lại không sợ nữa.
Sư phụ chỉ Luyện Khí kỳ đã có thể an toàn lui ra khỏi Thất Tuyệt Tháp, hắn ta Trúc Cơ chắc chắn không sao!
Hắn ta là đại đồ đệ của sư phụ, là sư huynh của tiểu cốt đầu, dù sao cũng phải ra dáng!
Hỏa hồ lén đến Thất Tuyệt Cốc, tiểu bạch cốt và Tần Vịnh còn đang nghiêm túc ‘giảng bài’ ở Hoan Hòa Môn.
Tần Vịnh: “Sư huynh con đâu?”
Tiểu bạch cốt lắc đầu.
Tiểu tử này ngày nào cũng trốn học, Tần Vịnh lười quản, kêu nhóc xương khô ngồi xuống: “Tới đây, vi sư giảng những hung thú thích ăn xương cốt nhất cho con nghe.”
Tiểu bạch cốt: “!”
Tần Vịnh đặc biệt soạn chương trình này cho tiểu bạch cốt.
Tiểu đồ đệ nhà gã ngây thơ đáng yêu, lỡ ngây ngốc đút no hung thú làm sao bây giờ?
Tần Vịnh dựa vào bản tính của mình, từ tâm là trên hết, gặp chuyện không thể giải quyết thì phải chạy thật nhanh, giữ mạng mới là chính đạo.
Sao gọi là từ tâm?
Cần phải nắm từ chuyện ‘kinh dị’.
Tần Vịnh tu hành không quá đáng tin cậy, nhưng sống lâu thấy nhiều, đặc biệt là mấy năm nay lang bạt Thất Tuyệt Tháp khiến gã tích luỹ nhiều tư liệu sống hơn.
Đủ hù dọa tiểu cốt đầu!
Thiết Thiên ngộ ra: “Khó trách nhóc xương khô nhát như vậy…”