Tiểu Bạch Cốt

Chương 90



Edit: Phong Nguyệt

Một con nai một bộ xương khô học đến nỗi run bần bật có thể nói kỳ cảnh.

Mỗi lần Tần Vịnh đến Thất Tuyệt Tháp đều cửu tử nhất sinh, thế nên gã miêu tả vô cùng sinh động. Tiểu bạch cốt vừa nhìn là biết nghe từ nhỏ đến lớn, nghe tới đoạn hung thú ăn xương, nước mắt lập tức lưng tròng, sợ muốn vỡ thành từng khúc.

Tần Vịnh thấy thời cơ đã tới, bắt đầu vô đề, củng cố tri thức: “Thấy hung thú đầu đỏ nanh xanh thì nên làm gì?”

Tiểu bạch cốt: “Chạy!”

Tần Vịnh hỏi lại: “Rắn chín đầu to như ngọn núi nhỏ?”

Tiểu bạch cốt: “Tăng tốc chạy!”

Cuối cùng Tần Vịnh hỏi: “Thất tuyệt hung thần mặt xanh nanh vàng?”

Tiểu bạch cốt: “Tháo xương thừa chạy!”

Tần Vịnh: “… Không được tháo xương.”

Tiểu bạch cốt: “Không phải sư phụ nói càng nhẹ càng nhanh ư?”

Tần Vịnh: “Có thể vứt bỏ vật ngoài thân, không thể vứt xương cốt.” Tiểu đồ đệ vứt nó sẽ thiếu tay thiếu chân mất.

Tiểu bạch cốt: “Vâng vâng!”

Tiểu bạch cốt ghi chú: Xương rất quan trọng, không thể tùy ý vứt!

Tần Vịnh tổng kết: “Nhớ, dù thế nào cũng không được đến Thất Tuyệt Tháp.” Chỉ có không đi mới không gặp những con quái vật đó.

Tiểu bạch cốt nghĩ nghĩ: “Vậy sư phụ cũng đừng đi nữa.”

Tần Vịnh gõ đầu y: “Sư phụ không đi, ai tìm quả Xích Đề cho con?”

Tiểu bạch cốt: “Thất Tuyệt Tháp có rất nhiều hung thú đáng sợ!”

Tần Vịnh hớn hở: “Sư phụ là rồng, là thần thú, không sợ!”

Tiểu bạch cốt nhìn nhìn ‘sừng rồng’, thở dài: Nếu sư phụ không ‘lạc đường’ thì tốt rồi.

Hai sư đồ chết nhát ngủ một giấc, hôm sau tỉnh dậy vẫn không thấy hoả hồ đâu.

Không có hỏa hồ làm phiền, tiểu bạch cốt không quen: “Sư phụ, người có thấy sư huynh không?”

Tần Vịnh duỗi người: “Cho nó đi chơi đi, đỡ phải làm trong nhà xào xáo.”

Không biết vì sao tiểu bạch cốt thấy hơi lo.

Tần Vịnh nói: “Yên tâm đi, không chừng lại xuống núi xếp hàng mua gà nướng. Sư huynh con con còn không biết sao, không đòi song tu với con thì đòi ăn gà, chẳng chịu nghiêm túc gì cả!”

Tiểu bạch cốt gật đầu: “Ăn gà tốt hơn ăn cốt.”

Tần Vịnh tủm tỉm: “Mau đến chỗ dương bà bà hỗ trợ đi.”

Tiểu bạch cốt đến đại trù phòng Hoan Hòa Môn.

Vội đến tối cũng không gặp hỏa hồ, tiểu bạch cốt nhìn Tần Vịnh, Tần Vịnh: “Không sao đâu, nó ra ngoài chơi một hai ngày là chuyện bình thường mà.”

Tiểu bạch cốt: “… Vâng.” Chỉ là cốt lo lắng, không yên tâm.

Ngoài miệng Tần Vịnh nói vậy, trong lòng lại không bình tĩnh nổi, hồ ly mê chơi, không nói tiếng nào chạy ra ngoài chơi là chuyện thường, có điều rất ít khi tối không về nhà.

Tiểu tử này nghịch ngợm nhưng rất lo lắng cho gia đình, tự nhận tu vi cao nhất nhà, tới tối luôn muốn canh chừng… không biết nguy hiểm đâu ra.

Tần Vịnh dỗ Bạch Tiểu Cốc đi, không kiềm được đến Thí Luyện Đường hỏi thăm, thỉnh thoảng hỏa hồ nhận nhiệm vụ ra ngoài, song đều thông báo cho gã biết trước, không bao giờ không nói tiếng nào, trừ phi…

Trái tim Tần Vịnh vọt lên cổ họng.

Tiểu hỏa hồ không tới Thất Tuyệt Tháp chứ?!

Trán Tần Vịnh nổi mồ hôi lạnh, bước chân nhanh hơn, không để ý tiểu bạch cốt đi theo sau.

Tiểu bạch cốt lo cho hỏa hồ, ngủ không yên, vừa nghe Tần Vịnh ra khỏi phòng, vội đi theo.

Tần Vịnh tới Thí Luyện Đường, có yêu tu quen biết hỏi: “Đã trễ thế này còn tới nhận nhiệm vụ?”

Tần Vịnh vội hỏi: “Hôm qua ngài có gặp đại đồ đệ của ta không?”

Yêu tu: “Hỏa hồ? Hôm qua hắn ta nhận nhiệm vụ nhỏ ở Thất Tuyệt Tháp, ôi, hắn ta không cho ta nói với ngươi, ngươi xem miệng ta này,…”

Mặt Tần Vịnh cắt không còn giọt máu.

Yêu tu thấy vậy vội an ủi: “Chỉ là nhiệm vụ nhỏ ở tầng 1, hỏa hồ đã Trúc Cơ, ngươi lo lắng cái gì?”

Tần Vịnh không nói hai lời, quay đầu đi.

Yêu tu mắng nhàm chán, sờ sờ mũi về phòng: Gan nhỏ quá.

Hỏa hồ đến Thất Tuyệt Tháp chắc chắn là hái quả Xích Đề cho tiểu bạch cốt.

Đúng là tầng 1 Thất Tuyệt Tháp không có gì, vấn đề là quả Xích Đề ở tầng 3!

Tầng 3 hung hiểm thế nào không ai rõ hơn Tần Vịnh.

Đừng nói hỏa hồ vừa Trúc Cơ, dù là tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn cũng không dám đến tầng 3.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!

Tần Vịnh thấy tiểu bạch cốt trốn sau bụi cây.

Tiểu bạch cốt lo lắng hỏi: “Sư phụ, sư huynh đến Thất Tuyệt Tháp ư?”

Tần Vịnh: “…”

Tiểu bạch cốt bấu nhánh cây, tiếp tục hỏi: “Sư huynh hái quả Xích Đề cho con?”

Tần Vịnh đè nén bất an trong lòng, trấn an tiểu cốt đầu: “Con về nhà trước đi, vi sư đến Thất Tuyệt Tháp mang sư huynh về.”

Xương ngón tay tiểu bạch cốt túm chặt ống tay áo gã.

Tần Vịnh ấm áp trong lòng, ôn thanh nói: “Đừng lo, vi sư đi nhiều lần như vậy đều an toàn trở về, sư huynh con có tu vi cao hơn ta, không sao đâu.” Nói xong, lòng gã loạn cào cào.

Gã có thể tới tầng 3 Thất Tuyệt Tháp là nhờ tu vi không cao.

Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ không giống nhau.

Luyện Khí kỳ là giai đoạn nạp linh, không có linh lực riêng, gã dùng miếng tà mộc mình luôn yêu quý che giấu hơi thở để lẫn vào đám hung thú, có khi còn bị coi thành tà vật bị tu sĩ diệt trừ—— Đa số những lần gã bị thương là do bị tu sĩ ngộ thương.

Gã chậm chạp không đột phá cũng là nguyên do này, một khi tới Trúc Cơ, gã sẽ có linh lực của mình, dù là yêu tu, cũng là tu sĩ tu đạo chính thống, linh lực và sát khí Thất Tuyệt Tháp không hợp nhau, có tà mộc cũng không thể che giấu hơi thở, đến tầng 3 Thất Tuyệt Tháp sẽ trở thành thức ăn cho hung thú.

Tần Vịnh nghĩ đến đây, hối hận không thôi: Là gã không tốt, gã không nói sự thật cho hoả hồ biết, khiến tiểu tử này tưởng quả Xích Đề dễ hái!

Hối hận cũng vô dụng, Tần Vịnh phải tới Thất Tuyệt Tháp mang đồ nhi về.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Gã không thể để đứa nhỏ bị diệt hồn trong Thất Tuyệt Tháp!

Tần Vịnh định đi, tiểu bạch cốt lại run rẩy nói: “Cốt đi với người.”

Tần Vịnh ngẩn ra.

Tiểu bạch cốt: “… Cốt rất sợ hung thú Thất Tuyệt Tháp, nhưng, nhưng cốt sợ tách khỏi hai người hơn.”

Nhiều năm trôi qua, nỗi sợ Thất Tuyệt Tháp đã dung nhập cốt tuỷ y, có điều sợ thế nào cũng không bằng sư phụ và sư huynh không ở bên cạnh.

Y biết sư phụ rất lợi hại, nhưng Thất Tuyệt Tháp rất đáng sợ.

Y sợ… sợ sẽ không được gặp lại sư phụ và sư huynh.

Tần Vịnh định dỗ tiểu bạch cốt, nhưng khi nhìn thấy lam hoả vừa run rẩy vừa kiên định, lại không mở miệng được.

Đồ nhi của mình mình biết: Nghịch nhất thật ra chỉ cứng đầu bên ngoài, ngoan nhất mới thật sự là cứng đầu nhất.

Nếu để tiểu bạch cốt ở lại Chiêu Diêu Sơn, Tần Vịnh sợ y lén tới Thất Tuyệt Tháp.

Tần Vịnh cắn răng, dắt tay nhóc xương khô: “Đi!”

Tiểu bạch cốt chưa từng rời khỏi Chiêu Diêu Sơn, từ khi xuống chân núi, ngón tay y đã run rẩy không thôi.

Tần Vịnh duỗi tay nắm tay y: “Đừng sợ, sư phụ ở đây.”

Tiểu Bạch Cốt dùng sức nắm chặt tay sư phụ: “Vâng!”

Không sợ không sợ, sư phụ lợi hại như vậy, nhất định có thể mang sư huynh về.

Thất Tuyệt Tháp không thuộc về Chiêu Diêu Sơn, nhưng cách Chiêu Diêu Sơn không xa.

Không ai biết toà tháp này được xây khi nào, tựa như từ khi có Chiêu Diêu Sơn đã có nó.

Thất Tuyệt Tháp có bảy tầng, mỗi tầng đều có trận pháp thượng cổ cao siêu, trấn áp vô số hung thú và tà vật, cảnh giới dần dần tăng lên theo số tầng, tầng cao nhất giam giữ hung thần đáng sợ nhất thế gian.

Không ai biết đó là thứ gì, cũng không ai đến được tầng 7.

Lẽ ra một nơi nguy hiểm như vậy, các tu sĩ phải tránh xa mới phải.

Chỉ là nơi nguy hiểm nhất thường hay sản sinh ra thiên tài địa bảo quý hiếm nhất.

Để duy trì trận pháp, trong Thất Tuyệt Tháp có Tụ Linh Trận đứng đầu, linh khí tràn trề không chỉ sản sinh hung thú và tà vật mà còn sản sinh các loại linh vật khác.

Có cái gọi là liều thì ăn nhiều, không liều thì chết đói.

Phàm là bước vào con đường tu tiên, có thứ nào không dùng mệnh đổi.

Thế nên Thất Tuyệt Tháp thường có tu sĩ cấp cao tổ đội thám hiểm.

Tầng 1 bị đoạt gần như sạch sẽ, tương đối an toàn; tầng 2 tầng 3 còn đang thám hiểm, tầng 4 tầng 5 hiếm khi có người bước vào.

Tần Vịnh thường nhặt quả Xích Đề ở tầng 3.

Tầng 3 có mười mấy cây Xích Đề, có điều có rất nhiều hung thú canh chừng, cộng thêm vô số tu sĩ chờ thời, Tần Vịnh không dám tới gần hái, gã núp ở chỗ tối, tìm cơ hội nhặt quả Xích Đề nhỏ bé không ai kịp nhặt.

Dù vậy cũng vô cùng hung hiểm, mười năm chỉ hái được chín quả Xích Đề, còn bị thương nhiều lần.

Tần Vịnh không dám nghĩ đến tình trạng hoả hồ, nghĩ đến là nóng ruột nóng gan.

Tới bên ngoài Thất Tuyệt Tháp, có người thấy Tần Vịnh, hô: “Nai, đừng tham của hời!”

Tần Vịnh lộp bộp, vội vàng hỏi: “Thất Tuyệt Tháp có chuyện gì?”

Người nọ nói: “Không phải ngươi tới nhặt quả Xích Đề?”

Mười năm, mọi người cũng coi như đã chiếu cố nai tinh dung mạo xuất sắc nhưng tu vi thấp này, biết gã một mình nuôi hai tiểu tinh quái không dễ, đặc biệt có một đứa chậm chạp hóa hình, tấm lòng cha hiền thật khiến người cảm động, đương nhiên có cảm động cũng không đưa quả Xích Đề trân quý cho gã.

Tần Vịnh miễn cưỡng cười: “Đại đồ đệ không biết trời cao đất dày của ta vào Thất Tuyệt Tháp.”

Người nọ ngạc nhiên thốt: “Đừng nói là tầng 5 nha!”

Tim Tần Vịnh đập ầm ầm.

Người nọ nói: “Hôm qua có người lao vào tầng 5, phát hiện một rừng Xích Đề, ước chừng hơn một ngàn quả, tu sĩ đó là Kim Đan đại viên mãn, hắn đang chiêu mộ đồng đạo thử xông vào tầng 5.”

Tần Vịnh đầu váng mắt hoa.

Tầng 5, Thất Tuyệt Tháp tầng 5!

Hỏa hồ không… không…

Người nọ thấy Tần Vịnh tái mặt, không đành lòng nói: “Ngươi đừng đi, nếu đồ nhi ngươi ở tầng 5 thật, e rằng…”

Tiểu bạch cốt nắm chặt ngón út Tần Vịnh.

Tần Vịnh chợt hoàn hồn, nói: “Đa tạ đã thông tri, đa tạ đã thông tri.” Dứt lời gã kéo tiểu bạch cốt đến rừng cây bên ngoài Thất Tuyệt Tháp.

Tiểu bạch cốt nắm chặt gã: “Sư phụ, sư huynh…” Giọng y tràn đầy nức nở, đôi lam hỏa rưng rưng.

Tần Vịnh thở sâu, ổn định cõi lòng: “Cốt nhi nghe sư phụ nói…”

Tiểu bạch cốt dùng sức gật đầu: “Cốt nghe sư phụ.” Chỉ cần có thể mau cứu sư huynh ra, muốn y làm gì cũng được.

Tần Vịnh nói: “Con trốn ở đây, dù có phát sinh chuyện gì cũng đừng bước ra, sư phụ vào trong tìm sư huynh con.”

Tiểu bạch cốt hoảng loạn: “Sư phụ, cốt…”

Tần Vịnh: “Nghe lời, con đi theo sư phụ, sư phụ phải chăm con, sẽ trì hoãn thời gian.”

Tiểu bạch cốt nói không ra lời.

Tần Vịnh cầm xương ngón tay y, sờ sờ sừng của mình: “Con xem, sư phụ có sừng rồng, sư phụ không sợ hung thú Thất Tuyệt Tháp.”

Tiểu bạch cốt nhìn sừng nhỏ nhỏ trên đầu, trong lòng bất an: “Sư phụ, đừng lạc đường.”

Tần Vịnh sửng sốt, chợt cười nói: “Sư phụ sẽ không lạc đường.”

Tiểu bạch cốt lại nói: “Cốt không đi đâu hết, cốt chờ hai người ở đây.”

Tần Vịnh kéo tiểu cốt đầu qua, ôm thật chặt: “Ngoan, sư phụ nhất định mang sư huynh trở về, sau đó chúng ta cùng nhau đánh mông sư huynh, hồ ly hỗn đản, không để người ta bớt lo.”

Tiểu bạch cốt lắc đầu: “Không đánh không đánh, chỉ cần sư huynh trở về, cốt không chọc tức huynh ấy nữa.”

Hết chương 90

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.