Tần Vịnh vào Thất Tuyệt Tháp, tiểu bạch cốt trốn trong rừng, đứng chờ không nhúc nhích.
Nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua…
Tiểu bạch cốt không dám nhích nhích một xương ngón tay, y nhìn chằm chằm Thất Tuyệt Tháp, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc sư phụ mang sư huynh ra.
Y nhớ họ, y rất muốn gặp họ.
Y không cần thân thể.
Y chỉ cần có thể ở bên họ cả đời, dù vĩnh viễn là xương khô cũng không sao.
“Sao có bộ xương khô ở đây.” Một tu sĩ phát hiện tiểu bạch cốt.
Tiểu bạch cốt rụt người, không nhúc nhích.
Có người nhận ra: “Là tiểu đồ đệ của Tần Vịnh.”
Tu sĩ kia bừng tỉnh: “Là thằng nhóc đáng thương mãi không thể hoá hình hả?”
“Một bộ xương khô thành tinh đã hiếm lạ, muốn hoá hình e là phải nghịch thiên.”
“Nên Tần Vịnh mới dùng quả Xích Đề làm thân thể cho y?”
“Chắc không phải.”
“Nai tinh không lên tầng 5 Thất Tuyệt Tháp chứ?”
“Đừng nói nữa.” Tu sĩ biết sự tình thở dài, “Đại đồ đệ của gã không biết nặng nhẹ xông vào tầng 5, nai tinh đi cứu hắn ta rồi.”
“Không phải toi mạng à!”
“Đúng vậy, chết một là được rồi, giờ phải chết hai…”
Hai người nhìn về phía tiểu bạch cốt ngơ ngơ ngác ngác, nói: “Nhóc xương khô đừng chờ nữa, sư phụ và sư huynh ngươi không về được đâu.”
Người bình thường ít nhiều gì cũng sẽ sợ xương khô, dù là tu sĩ cũng khó tránh không chán ghét.
Có điều tiểu bạch cốt sạch sẽ thuần túy, cái đầu trắng như mỹ ngọc đẽo gọt, đôi lam hỏa đồng rất giống sư phụ y —— nai tinh.
Mắt nai rất đẹp.
“Ngươi bên Hoan Hòa Môn?” Tu sĩ có lòng tốt nói, “Ta đưa ngươi về nhé?”
Tiểu bạch cốt hoàn hồn, lắc đầu nói: “Cốt không đi đâu cả, cốt muốn ở đây chờ sư phụ sư huynh.”
Tu sĩ: “…”
Có người túm hắn: “Thôi, ai cũng có số.”
Tu sĩ thở dài, lắc đầu rời đi.
Bọn họ vừa đi vừa nói: “Tiếc cho tiểu hồ ly, tư chất không tồi.”
“Bái nai tinh làm sư, cuối cùng bị liên lụy.”
“Không thể nói như vậy, tinh quái và người không giống nhau, sư phụ như phụ mẫu thân sinh, tình cảm rất sâu đậm.”
“Cũng đúng…”
Bọn họ vừa đi vừa thổn thức, tiểu bạch cốt nghe được tay chân lạnh cóng.
Sư phụ không phải rồng mà là nai tinh.
Lạc đường không phải lạc đường mà là nai.
Sư phụ và sư huynh sẽ chết.
Chết trong Thất Tuyệt Tháp cao tận mây xanh!
“Tiểu cốt đầu nhớ đừng bao giờ đến Thất Tuyệt Tháp, lỡ chết bên trong sẽ hồn phi phách tán.”
“Biết cái gì là hồn phi phách tán không? Chính là từ đây biết mất khỏi thế gian.”
“Ngay cả chí thân cũng sẽ quên.”
Lời sư phụ ong ong bên tai, tiểu bạch cốt giật mình, hồi thần.
Không được.
Y không thể để sư phụ và sư huynh ở nơi đáng sợ như thế này.
Y muốn ở bên cạnh họ.
—— Tiểu cốt đầu, không được tiến vào Thất Tuyệt Tháp đó.
Tiểu bạch cốt đứng lên, xương đùi run rẩy ra khỏi lùm cây.
—— Ngoan, ở đây chờ sư phụ và sư huynh.
Tiểu bạch cốt nắm chặt xương ngón tay, nhìn ma vực đen nhánh khủng bố kia.
—— Tiểu bổn cốt, có sư huynh ở đây, đệ sợ cái gì?
Tiểu bạch cốt nhắm mắt vọt vào Thất Tuyệt Tháp.
Y phải đi tìm họ.
Y muốn ở bên cạnh họ.
Dù không cộng sinh cũng phải cộng tử.
Y không muốn sống một mình.
Y không muốn mất họ!
Tiểu bạch cốt vọt vào Thất Tuyệt Tháp, nhìn thấy hung thú mà sư phụ từng miêu tả, nhìn thấy quái vật đáng sợ đầu đỏ nanh xanh, nhìn thấy loại bò sát to như ngọn núi nhỏ, cũng nhìn thấy tà vật có tám đôi mắt bên hông…
Thật đáng sợ!
Thật đáng sợ!
Trong đầu tiểu bạch cốt đều là âm thanh của Tần Vịnh: “Gặp phải hung thú như thế này phải làm sao?”
Chạy, nhanh chóng chạy, dùng hết sức chạy.
Sư phụ sư huynh hai người ở đâu?
Hai người ở đâu…
Tiểu bạch cốt vấp bậc thang, xương tay trơn bóng dính một lớp bụi. Tiểu bạch cốt đau đớn không giống người thường, xương y cứng, không dễ bị thương, một khi bị thương, dù chỉ trầy một chút cũng đau gấp trăm ngàn lần.
Nỗi đau máu thịt có là gì.
Nỗ đau thấu xương mới không chịu nổi.
Tiểu bạch cốt run rẩy hai mắt bò dậy, tiếp tục tiến về phía trước.
Y nhớ ra rồi, sư huynh và sư phụ ở tầng 5, y phải đến tầng 5.
Bậc thang… y phải bò lên bậc thang…
Bậc thang Thất Tuyệt Tháp rất cao, bậc nào bậc nấy cao hơn tiểu bạch cốt, y dùng tứ chi bò, xương bàn tay, xương đùi, xương cổ tay dính toàn bụi bẩn.
May mà bọn hung thú không truy đuổi y.
Đến nay y vẫn chưa nhập đạo: Trong mắt tu sĩ, y có linh thức; trong mắt hung thú, y vẫn chỉ là một bộ xương khô.
Dẫu vậy, bẫy rập trong tháp đã đủ khiến y tan xương nát thịt.
Tần Cửu Khinh vẫn luôn nhìn, nhưng hắn không làm gì được.
Không đề cập tới hiện tại hắn chỉ là một tia thần thức, dù có thực thể cũng vô dụng.
Nơi này là quá khứ chân thật, là những chuyện đã xảy ra.
Hắn không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Tuỳ tiện thay đổi ngược lại sẽ bỏ lỡ sự thật.
Bỏ lỡ ký ức thật sự của tiểu bạch cốt.
Đó cùng lắm chỉ có thể lừa mình dối người.
Đây là ký ức thật sự của tiểu bạch cốt, không phải ảo cảnh tùy tâm sở dục kia.
Là nỗi đau tận xương tuỷ của tiểu bạch cốt.
Tiểu bạch cốt bò tới tầng 5, y không biết mình làm sao bò tới, cũng không biết mình ngã bao nhiêu lần rồi bò lên bao nhiêu lần.
Thậm chí y không cảm nhận được đau đớn, sư phụ nói xương cốt rất quan trọng, không được tùy tiện vứt bỏ.
Nhưng… xương ngón tay y bị đứt mấy ngón, xương đùi trầy hai lớp, xương vai và xương ngực cũng vậy…
Chắc chắn y rất xấu.
Không sao, sư phụ và sư huynh nhất định nhận ra y.
Xương cốt trơn bóng oánh nhuận trở nên thô ráp, màu sắc trắng sáng như ngọc dương chi trở nên dơ bẩn, bộ xương khô vốn gầy gò lại càng gầy hơn.
Từ xa, y thấy quái vật triền đấu với nai và hỏa hồ, lam hỏa run rẩy phát ra ánh sáng kinh người.
“Sư phụ… sư huynh…” Cốt tìm được hai người rồi.
Thất Tuyệt Tháp càng lên cao càng hẹp, tầng 5 có một rừng Xích Đề, mỗi cây treo đầy quả Xích Đề—— Đâu chỉ ngàn quả, vạn quả ấy chứ!
Chỉ là dưới mỗi cây đều có hung thú hung hãn nhất bảo vệ.
Rắn chín đầu- hung thú cấp cao mà ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng sợ hãi đang cắn xé nai và hoả hồ.
Thiết Thiên hít hà.
Tiểu bạch cốt không hiểu, nó thì hiểu rất rõ.
Nai và hoả hồ đã nỏ mạnh hết đà, chống tới hiện tại đều là vì đôi bên.
Nai muốn cứu hoả hồ, hỏa hồ muốn cứu nai.
Cảnh tượng này có thể nói là có một không hai.
Nhóc hoả hồ là Trúc Cơ sơ giai, nai tinh vừa Luyện Khí đại viên mãn… sao có thể giằng co với rắn chín đầu lâu như vậy?
Tần Vịnh thấy tiểu bạch cốt, đôi mắt cứng lại, thanh âm nghiêm khắc chưa từng có: “Tiểu cốt đầu, đi ra ngoài!”
Hỏa hồ cũng thấy tiểu bạch cốt, không nói một lời, xông lên chắn độc thuỷ cho sư phụ.
Bộ da xinh đẹp của hồ ly sớm không còn dáng vẻ như trước, trúng độc thuỷ càng như bị ăn mòn, lộ ra máu thịt.
Trái tim Tần Vịnh như đao cắt: “Hồ nhi!”
Tiểu bạch cốt sợ hãi, xương đùi gần như trụ không vững.
Rắn chín đầu, rắn chín đầu có thể dễ dàng ăn y.
Y sẽ chết, chết rất đau.
Nhưng…
Y không muốn sư phụ và sư huynh chết ở chỗ này, y không muốn tách khỏi bọn họ!
Vô tận sợ hãi bị ý chí mạnh mẽ áp đảo, tiểu bạch cốt dùng hết toàn lực nhào tới rắn chín đầu.
Có tan xương nát thịt đi nữa thì y cũng muốn bảo vệ sư phụ và sư huynh!
Chỉ chớp mắt thôi cũng được.
Nai và hoả hồ kinh hô: “Đừng, Tiểu Cốt, đừng…”
Lấy trứng chọi đá, nhóc xương khô thương tích chồng chất sẽ tan thành từng mảnh.
Trong chớp nhoáng, Tần Cửu Khinh luôn ở trong trạng thái thần thức chuyển động.
Tiểu bạch cốt vội bò đến bên người hắn ta: “Sư huynh!”
Ngón tay trắng nõn của hoả hồ bị máu tươi nhiễm đỏ, hắn ta run rẩy lấy túi Càn Khôn trong lòng ra, suy yếu nói: “Một trăm chín mươi bảy quả Xích Đề.”
Tiểu bạch cốt dại ra.
Hỏa hồ nhếch miệng cười: “Vừa đủ hai trăm lẻ sáu, tiểu cốt đầu của chúng ta có thân thể rồi.”
Có đủ quả, có thân thể, chuyện tiểu bạch cốt tha thiết ước mơ gần ngay trước mắt, nhưng y không cười nổi, y không thấy vui chút nào.
Y nhìn hỏa hồ dưới thân, nhìn máu tươi uốn lượn dần dần nhiễm đỏ cỏ xanh… Y không cần trái cây, y cần sư huynh!
Hỏa hồ đặt túi Càn Khôn vào tay y, tiếc nuối nói: “Tiểu cốt đầu của chúng ta nhất định sẽ có dáng vẻ đẹp nhất thế gian, đáng tiếc sư huynh không nhìn được.”
Tiểu bạch cốt nắm chặt túi Càn Khôn, đau đớn gần như không thốt nên lời: “Sư huynh huynh bị thương, huynh… đừng… động đậy nữa…”
Hỏa hồ nhìn y: “Tiểu cốt đầu, đặt cho sư huynh một cái tên được không?”
Tần Vịnh dựa vào gốc cây không nhúc nhích, lặng lẽ rơi nước mắt.
—— Vi sư không đặt tên cho hai đứa.
—— Đợi hai đứa gặp được người quan trọng nhất sẽ tự có tên.
Tiểu bạch cốt hỗn loạn, y không thể tự hỏi, cũng chưa từng nghĩ tới tên là cái gì… Y khóc không thành tiếng: “Không biết… cốt không biết, sư huynh đừng chết, huynh đừng chết được không, cốt cùng huynh song tu, cốt không chọc tức huynh nữa, cốt chưa cùng huynh ăn gà nướng, chưa, chưa…”