Bạch Tiểu Cốc không muốn ngủ một mình, một là y rất sợ tối; hai là hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, y rất sợ ở một mình.
Y sợ đây là một giấc mộng, sợ sư phụ và sư huynh đã qua đời, sợ y chưa từng gặp Cửu Đại Tịch.
Tần Cửu Tịch chỉ có thể nghe được lời trong lòng y chứ không thể cảm nhận hết thảy tâm tư của y.
Những vấn đề mà ngay cả Bạch Tiểu Cốc không rõ ràng, sao hắn nghe được.
Tần Cửu Tịch chỉ nghe thấy —— Cốt muốn hầu người ngủ.
Càn quấy!
Sao hắn có thể bị tiểu cốt tinh mê hoặc: “Đi ra ngoài.”
Bạch Tiểu Cốc biết yêu cầu này hơi quá đáng, không có trọng lượng: “Cốt rất hữu dụng, đêm khuya có thể đắp chăn cho người, có thể giúp người để ý miệng vết thương, nếu có xảy ra vấn đề gì, có thể kịp thời bôi dược…”
Nói một hồi, Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Nếu chủ nhân sợ tối…”
Bạch Tiểu Cốc bị chọc trúng một nửa tâm sự: “Hic…”
Tất nhiên Tần Cửu Tịch hiểu, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi: “Hay ngươi sợ bổn toạ đi mất.”
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Cốt biết người sẽ không đi!”
Nhưng… Câu kế tiếp y chỉ nói thầm trong lòng, giọng điệu cực kỳ ấm ức, muốn khóc lại không dám khóc——Trước hôm nay cốt chưa bao giờ nghĩ sư huynh và sư phụ sẽ… nguy hiểm tính mạng.
Y càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng sợ hãi.
Y sợ ngủ dậy cái gì cũng không có.
Y sợ lẻ loi một mình.
Tần Cửu Tịch biết rõ cảm giác một mình hơn ai hết.
Hắn mềm lòng nói: “Được rồi, đừng khóc, ngươi có thể ở lại trong phòng, nhưng đừng hòng bò lên giường ta.”
Bạch Tiểu Cốc lập tức thoải mái cả người: “Vậy cốt phải ngủ ở đâu?”
Tần Cửu Tịch vừa định biến một chiếc giường cho y, nhưng sát khí của hắn gần như không còn.
Hôm nay hắn phá vỡ xiềng xích Thất Tuyệt Tháp cứu bộ xương ngốc, lại nặn thân thể, biến ra y phục, biến ra giày cho y, làm gì còn sát khí biến ra giường?
Huống hồ hắn đường đường một chân ma, tạo sao phải làm những chuyện này?
Nói ra chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?
Tần Cửu Tịch lãnh khốc nói: “Ngươi ngủ dưới đất.”
Bạch Tiểu Cốc nhìn mặt đất lạnh lẽo, ấm ức: “Ngủ dưới đất à, ngủ dưới đất thật à… Không sao, vì chủ nhân, cốt ngủ dưới đất cũng không sao, chủ nhân không cần sợ ta lạnh, cũng không cần sợ mặt đất cứng, cũng đừng sợ ta bị bẩn…”
Tần Cửu Tịch: “Câm miệng hoặc cút về phòng.”
Bạch Tiểu Cốc không dám nhiều lời, y dời chăn đệm qua, vừa trải vừa mắng: Không hổ là Ma Vương máu lạnh!
Tần Cửu Tịch nghe thấy, cười lạnh: Không trị tiểu cốt đầu, y sẽ tưởng bổn toạ dễ nói chuyện.
Từng người nằm xuống.
Bạch Tiểu Cốc không ngủ được, y nằm nghiêng, cánh tay gối đầu, lẳng lặng nhìn về phía Tần Cửu Tịch.
Tần Cửu Tịch đưa lưng về phía y, y chỉ có thể nhìn thấy lưng hắn, nhìn bóng dáng quen thuộc lại xa lạ, nhớ đến sư huynh bị thương, nhớ đến Thất Tuyệt Tháp đáng sợ.
Tần Cửu Tịch thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi có muốn ngủ không?”
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Xin lỗi! Người mau ngủ đi.”
Tần Cửu Tịch xoay người nhìn y: “Ngươi không muốn ngủ thì đứng dậy luyện tập mặc y phục và mang giày đi.”
Một câu thành công dọa sợ Bạch Tiểu Cốc, y vội nhắm mắt lại: “Ngủ ngủ, cốt ngủ rồi!”
Tần Cửu Tịch không xoay người, hắn nằm nghiêng, nhìn tiểu thiếu niên cuộn người từ trên cao.
Không thể không nói, bộ dáng của Bạch Tiểu Cốc thật sự đẹp.
Màu da màu tóc thậm chí ngũ quan tứ chi, ngay cả dáng người cũng đều phù hợp sở thích Tần Cửu Tịch.
Tần Cửu Tịch có chút hối hận, cớ gì hắn phải nặn thân thể cho y?
Tiểu cốt đầu tâm tư kỳ quái, hắn lại nặn y thành dáng vẻ mình thích nhất—— không phải thích nhất mà là thuận mắt nhất—— chẳng phải tiện cho y làm chuyện xấu?
Hô hấp của Bạch Tiểu Cốc dần dần đều đặn, Tần Cửu Tịch gọi: “Tiểu cốt đầu.”
Bạch Tiểu Cốc ngủ mê man.
Tần Cửu Tịch: “……”
Lạt mềm buộc chặt, kỹ xảo ngu xuẩn.
Tần Cửu Tịch lật người ngủ.
Trong lúc say ngủ, Bạch Tiểu Cốc gặp ác mộng, y thấy sư huynh nói lời tạm biệt, mơ thấy sư phụ dần dần đi xa.
Y không kiềm được nước mắt, trốn trong chăn nức nở.
Tần Cửu Tịch nhíu mày: “Ngươi không ngủ thì…”
Hắn mở mắt thấy Bạch Tiểu Cốc nhắm hai mắt khóc ướt gối đầu.
Tiểu cốt đầu khóc nhỏ hơn, song vẫn thút tha thút thít, y rúc trong chăn, như đang tìm điểm tựa nào đó.
Tần Cửu Tịch ngẩn ra, khi hoàn hồn đã ôm người vào lòng mất rồi.
Bạch Tiểu Cốc dựa vào hắn, gò má mềm mại cọ lên cánh tay hắn, đuôi mắt ướt át, nhưng không tiếp tục khóc nữa.
Ác mộng kết thúc, y như chim non về tổ, có lẽ đã về dưới cánh mẫu thân nên cảm thấy cực kỳ an toàn.
Mẫu thân? Vớ vẩn!
Tần Cửu Tịch muốn vứt y xuống, chỉ là… trên mặt đất rất lạnh, da tiểu cốt đầu rất non, có chỗ bị cấn bầm tím.
Tần Cửu Tịch: “Bộ xương ngốc.”
Cuối cùng Tần Cửu Tịch ôm người lên giường, không phải hắn đau lòng tiểu cốt đầu, hắn chỉ đau lòng thân thể mình nặn.
Nó được nặn từ số lượng lớn sát khí của hắn.
Sát khí là của hắn, thân thể này cũng là của hắn, đương nhiên hắn phải bảo vệ đồ của mình.
Tần Cửu Tịch thuyết phục bản thân, ôm Bạch Tiểu Cốc vào lòng.
Bạch Tiểu Cốc không khóc nữa, túm chặt vạt áo hắn, ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, trời lên cao.
Bạch Tiểu Cốc cục cựa, Tần Cửu Tịch bừng tỉnh, lập tức ôm y xuống đất.
Dẫu động tác có nhanh thế nào thì động tĩnh cũng không nhỏ, Bạch Tiểu Cốc vốn sắp tỉnh mơ màng mở mắt ra.
“Chủ nhân…” Giọng y hơi khàn, âm thanh trong trẻo pha chút hoặc nhân, “Người tỉnh rồi?”
Tần Cửu Tịch: “!”
Bạch Tiểu Cốc hoàn toàn không biết chuyện đêm qua, còn tưởng mình ngủ dưới đất một đêm, còn vì sao sáng sớm Cửu Đại Tịch ở trước mặt y, đương nhiên là…
Trong lòng Bạch Tiểu Cốc nóng hầm hập: “Người tới đắp chăn cho ta sao?”
Tần Cửu Tịch: “…”
***
Bạch Tiểu Cốc hồi ức: “Sư phụ ta cũng thường đắp chăn cho ta, thật ra cốt không sợ lạnh, nhưng cốt thích sư phụ đắp chăn…”
Nói xong, y lại nhớ tới sư phụ từ ái ấm áp, lại bắt đầu khó chịu.
Tần Cửu Tịch quay mặt qua chỗ khác: “Đi, đi Thiên Ngu Sơn.”
Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn: “Chúng ta không ăn sao?”
Tần Cửu Tịch: “Ăn?”
Đường đường là ma, ăn cái gì?
Quả nhiên bị tinh quái dạy hư rồi!
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt: “Người không đói bụng?”
Tần Cửu Tịch hỏi lại: “Ngươi biết đói?”
Bạch Tiểu Cốc thất vọng nói: “Cốt không đói… Chỉ là thân thể sư huynh sẽ đói.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Như là cố ý xác nhận lời Bạch Tiểu Cốc, bụng Tần Cửu Tịch vang lên, một chân ma chưa bao giờ có ham muốn ăn uống, nào biết bám vào hỏa hồ sẽ có chuyện phiền phức này.
Bạch Tiểu Cốc rời giường: “Sư huynh thích ăn gà nướng nhất, ta đi hâm nóng cho người!”
Tần Cửu Tịch muốn nói không cần, ai ngờ bụng hắn lại vang lên, còn hơi quặn đau, thậm chí đi không nổi…
Đây là đói?
Tinh quái thật phiền.
Bạch Tiểu Cốc cười tủm tỉm: “Cốt nhanh lắm, cốt lớn lên ở phòng bếp, cái gì cũng biết làm, chủ nhân đợi một chút!”
Tần Cửu Tịch không ngăn y nữa—— Người hầu hầu hạ chủ nhân dùng bữa là chuyện hợp tình hợp lý.
Lát sau, Bạch Tiểu Cốc bưng gà nướng tới, đặt lên bàn, tha thiết nói: “Mau nếm thử đi, da mềm thịt non, cắn một cái là giòn rụm, hương vị khó cưỡng, ngon lắm.”
Tần Cửu Tịch chưa từng ăn thứ gì, cũng chưa bao giờ có có dục vọng ăn uống.
Hắn nhìn gà nướng trên bàn, vậy mà thật sự thấy hứng thú…
Hắn đường đường một chân ma, sao lưu lạc đến mức phải ăn thứ phàm tục?
Tần Cửu Tịch cao quý gắp một cái đầu gà lên.
Bạch Tiểu Cốc phụt cười: “Đầu gà không ngon, người phải ăn đùi trước!”
Chiếc đũa Tần Cửu Tịch cứng đờ.
Bạch Tiểu Cốc có mắt, y sợ Cửu Đại Tịch thẹn quá thành giận, vội nói: “Đầu gà cũng có người thích, nhưng chủ nhân tôn quý phải ăn thứ tốt nhất, như miếng đùi gà này!”
Y lại nghĩ tới chuyện trước kia: “Sư phụ luôn nhường đùi gà cho sư huynh, sư huynh hồi nhỏ thường đem đùi gà giấu đi, chờ cốt có thân thể ăn, cuối cùng đùi gà thiu quá chừng, cốt chưa ăn được cái nào…”
Bạch Tiểu Cốc thèm thuồng từ lâu, nếu không phải trong nhà chỉ có một con gà nướng, lại sợ Cửu Đại Tịch đói thì đã cầm lên cắn một miếng, nếm thử hương vị mình tha thiết mơ ước này rồi.
Tần Cửu Tịch thấy rõ ràng, gắp đùi gà vào chén Bạch Tiểu Cốc: “Ai muốn ăn thứ tục vật này, chỉ có tiểu yêu tiểu quái như các ngươi mới trầm mê trong đó.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Người không ăn?”
Tần Cửu Tịch: “Bớt nói nhảm.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Y căng thẳng nhìn đùi gà to trong chén, nhìn mỹ vị mình đợi mấy chục năm, nằm mơ cũng thấy.
Y có thân thể!
Y có thể ăn!
Y…
Tuy sư phụ và sư huynh không ở đây, cốt cũng có đùi gà để ăn.
Chóp mũi Bạch Tiểu Cốc chua xót, nén nước mắt cắn một miếng to.
Cảnh tượng này không thể nói là đẹp, người có đẹp thế nào mà thô lỗ cắn một miếng cũng…
Ừm, thật ra cũng đáng yêu.
Tần Cửu Tịch nhìn về phía y.
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Trong lòng Bạch Tiểu Cốc đều là: Không có vị gì! Cái gì cũng không nếm được! Y ăn cũng như không!
Tần Cửu Tịch ngẩn ra, chợt nhớ tới: “Ma tộc…” Hắn dừng một chút, sửa miệng, “Bộ xương khô phải có tu vi nhất định mới có thể mở năm giác quan.”
Bạch Tiểu Cốc: “Là vậy sao?”
Tần Cửu Tịch giải thích: “Ma… Ừm, bộ xương khô không cần ăn ngũ cốc hoa màu, cho nên vị giác rất vô dụng, bình thưởng phải kết đan mới có.”
Lời Tần Cửu Tịch chưa nói hết là: Theo lý thuyết năm giác quan của xương khô rất yếu, xúc giác, khứu giác cũng là sau khi tu hành đến tiêu chuẩn nhất định mới có.
Bộ xương khô này không giống bình thường, là bạch cốt hiếm thấy, bốn giác quan nhạy bén cũng không khó hiểu.
Bạch Tiểu Cốc vừa nghe phải kết đan mới có thể có vị giác, lập tức tuyệt vọng: “Ta không có tư chất tu hành… Nhiều năm như vậy ta cũng không lĩnh ngộ được Luyện Khí kỳ…”
Luyện Thể, Luyện Khí, Trúc Cơ rồi Kết Đan.
Bạch Tiểu Cốc bi thương: “Đời này cốt không thể ăn!”
Sau đó y lại an ủi bản thân: “Cơ mà không sao, cốt có thể cả đời không ăn gì, chỉ cần sư phụ và sư huynh…”
Tần Cửu Tịch ngắt lời y: “Ai nói ngươi không thể tu hành?”
Nai tinh cứ vậy mà dạy sai đệ tử?
Đương nhiên không phải Tần Vịnh nói Bạch Tiểu Cốc biết, thực tế Tần Vịnh vẫn luôn cổ vũ nhóc xương khô, cổ vũ y đại cốt vãn thành…
Bạch Tiểu Cốc thành thật nói: “Là đầu óc ta nói cho ta biết.”
Hễ y tu hành là buồn ngủ, thật sự không tư chất không ngộ tính không tiền đồ!