Tiểu Bạch Dương

Chương 115



Bạch Tân Vũ dẫn Du Phong Thành đến khu nhà mình ở, tựa hồ Du Phong Thành cũng dự cảm được điều gì, hô hấp bất chợt trở nên có chút nặng nề.

Bạch Tân Vũ giúp hắn lên lầu, hai người vừa vào cửa, Du Phong Thành đã ghim cậu lên tường, thô bạo mà hôn.

Bọn họ khẩn thiết hấp duyện mùi vị của đối phương, dùng cái hôn chặt chẽ không một kẽ hở mà bày tỏ khát vọng sâu tựa đại dương với người kia.

Bạch Tân Vũ áp Du Phong Thành xuống ghế salon, cậu vừa cởi quần áo vừa nói: “Hôm nay cậu tém tém một chút, nếu đụng phải chân, trị liệu trong thời gian vừa qua coi như phí công.”

Du Phong Thành giúp cậu xé mở y phục, “Tôi chẳng quan tâm.”

Bạch Tân Vũ cúi đầu hôn mút đôi môi hắn, một tay cởi thắt lưng hắn, cậu úp mở nói: “Để tôi nhìn một chút xem cậu nghẹn lâu như vậy, sức chiến đấu có mạnh hơn thật hay không ha?”

“Anh thử một chút thì biết.” Du Phong Thành kéo áo cậu xuống, gấp gáp ve vuốt làn da cậu.

“Tôi cảnh báo cậu trước một chút nha, tôi ấy à….” Bạch Tân Vũ khẽ cắn cắn bờ môi hắn, “Đói lắm đó.”

Du Phong Thành cười nhẹ nói: ” Ngày mai chúng ta có thể thi đấu.”

“Thi cái gì cơ?”

“Thi người nào đi nhanh hơn.” Du Phong Thành thô bạo cấu xé quần áo của cậu….

Bạch Tân Vũ áp hắn trở về trên ghế salon, “Cậu chớ lộn xộn, đụng chân giờ.”

“Cũng đáng mà…” Du Phong Thành vuốt ve đường cong trơn nuột nơi thắt lưng Bạch Tân Vũ, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.

Bạch Tân Vũ cười nói: “Kêu cậu chớ lộn xộn mà, hôm nay nghe tôi đi.”

Du Phong Thành bình tĩnh quan sát cậu, mắt sáng như đuốc, cháy lên dục vọng hỏa diễm.

Bạch Tân Vũ cúi đầu, cắn một miếng trên cằm hắn, ậm ờ: “Cậu không cạo râu.” Cậu một bên liếm hôn từ cằm tới hầu kết Du Phong Thành, một bên luồn tay vào trong quần hắn, chuẩn xác mà cầm lấy phần đàn ông đang phấn chấn bừng bừng.

Thân thể Du Phong Thành cứng lại, hô hấp lập tức trở nên thô nặng.

Những cái hôn của Bạch Tân Vũ như mưa rơi xuống ngực cùng cổ Du Phong Thành, ngón tay thon dài thuần thục vân vê lấy khúc thịt mềm kia, cảm thụ nó tấy sưng cứng rắn dưới trêu đùa của chính mình, cậu không cách nào khắc chế mà bắt đầu nhớ đến những khi bảo bối to lớn này ngang ngược khuấy đảo trong thân thể mình, mang đến cho cậu kích thích cùng vui sướng, cơ thể tịch mịch đã hơn một năm nay, lúc này lại phóng túng đến như vậy khiến mặt cậu cũng hồng lên.

Du Phong Thành thô suyễn nói: “Chúng ta bỏ bớt phần tiền diễn có được không, tôi thật nhớ được cắm vào.”

Bạch Tân Vũ cười mắng: “Đồ lưu manh nhà cậu, biết “tình thú” viết thế nào không hả?”

“Tôi thèm một chén cơm đã hơn một năm, đến lúc ăn được vào miệng, còn có tâm tư nhai kỹ nuốt chậm sao, tôi chỉ muốn…” Du Phong Thành một nhát kéo quần lót cậu xuống, “Thầm nghĩ hung hăng chơi anh.”

Bạch Tân Vũ cười tà hôn hắn một ngụm, “Có kiên nhẫn đấy.” Nụ hôn của cậu một đường trượt xuống, đầu lưỡi liếm qua đầu v*, rốn, cuối cùng là đến chiếc quần con thuần trắng của Du Phong Thành, đem bảo bối của Du Phong Thành liếm ra một đoạn vết tích trong suốt ướt át.

Du Phong Thành nhịn không được uốn cong thắt lưng, tính khí cọ qua bờ môi Bạch Tân Vũ, im lặng yêu cầu.

Bạch Tân Vũ kéo quần con của Du Phong Thành xuống một chút, quan sát cây gậy to dài đứng lên giữa bụi cỏ rậm rạp, nhịn không được nuốt xuống một cái, đại bảo bối nóng như lửa làm cho trái tim cậu nhảy loạn, cậu cúi đầu xuống, đầu lưỡi di theo đường gân từ dưới gốc trượt đến trên cùng.

Du Phong Thành run rẩy một hồi, trong cổ họng trào ra thanh âm nặng nhọc, “Anh thừa dịp chân tôi không động đậy được muốn dằn mặt tôi có phải không.”

Bạch Tân Vũ cười cười, “Cơ hội này sao bỏ qua được chứ.” Cậu hé miệng, không chút do dự đem phần đàn ông thô cứng nuốt vào trong miệng.

Du Phong Thành chộp lấy cổ tay cậu, sắc mặt phiếm hồng, trong mắt tràn đầy dục vọng thâm trầm như con thú hoang.

Bạch Tân Vũ khẩu giao không thuần thục, nhưng vẫn trêu ghẹo Du Phong Thành đến cứng nóng lên, cậu có thể cảm nhận được khúc thịt đang co giật trong khoang miệng mình, Du Phong Thành không ngừng đẩy thắt lưng, gắng gượng đem tính khí tọng càng sâu vào trong miệng cậu.

Bạch Tân Vũ mấy phen phun ra nuốt vào, kích thích Du Phong Thành bộc phát đến đói khát khó nhịn, mấy lần đã tưởng bổ nhào vào người Bạch Tân Vũ, đều bị Bạch Tân Vũ ghim trở về.

Đầu lưỡi Bạch Tân Vũ liếm một vòng quanh khúc thịt, ngẩng đầu lên, đối chọi với đôi mắt cháy lên dục hỏa của Du Phong Thành, nhịn không được giảo hoạt cười, “Đã nói là không cho phép cậu đứng lên rồi, nếu vết thương lại tét ra thì làm sao bây giờ.”

Du Phong Thành mắt điếc tai ngơ, bàn tay to vòng qua lưng Bạch Tân Vũ, nắn bóp bờ mông nộn thịt, ngón tay xức một chút dịch bôi trơn, liền muốn chen tới lối vào căng mịn.

Bạch Tân Vũ nằm úp sấp trên người hắn, hai cây gậy th*t nóng cháy cọ xát lẫn nhau, lúc nào cũng có thể sẽ va chạm gây gổ, phía sau Bạch Tân Vũ đã lâu không đụng đến, chợt có một ngón tay chen vào, cậu khó chịu mà uốn éo thân mình, Du Phong Thành hít sâu mấy hơi, cảm giác con mãnh thú trong cơ thể lập tức muốn phá cửa xổng chuồng, giam lại cũng không được nữa rồi.

Du Phong Thành thô nặng hỏi: “Có thể tiến vào chưa? Để tôi đi vào đi….”

Bạch Tân Vũ chống người ngồi dậy, cắn răng nói, “Cậu thành thật nằm đó cho tôi.”

Du Phong Thành khẽ gảy tay cậu cắn nhẹ, ngón tay lại nôn nao trong động thịt của cậu khuếch trương, hắn thở dốc: “Anh nói xem, có thể rồi, đã đủ ướt, cưỡi lên, Tân Vũ, cưỡi lên đi mà.”

Bạch Tân Vũ nom côn th*t to lớn, trong lòng có chút bị gõ đến sợ, cậu hít sâu một hơi, đỡ đao thịt, nhắm ngay cửa huyệt của mình, nhẹ nhàng ngồi xuống. Mềm yếu bập một tiếng mà chen vào dũng đạo ướt át, tính khí to dài giống như một con rắn, tham lam rúc vào dải đất ấm áp. Bạch Tân Vũ há miệng thở phì phò, trong chốc lát chưa thích ứng được hung khí như vậy xâm lấn, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Du Phong Thành thỏa mãn thở ra một hơi dài, khống chế không đặng ôm lấy hông Bạch Tân Vũ, cố gắng di chuyển vòng eo, đem côn th*t rúc càng sâu vào trong cái huyệt chật chội.

Bạch Tân Vũ run rẩy nói: ” Chậm…..chậm một chút.”

“Tân Vũ, bên trong anh thật nóng, thật chặt, thật giống trong ký ức của tôi….”

“Câm miệng.”

Du Phong Thành bóp lấy cánh mông của cậu, hạ thân dùng sức một cái, đao thịt nhất thời cắm vào hơn phân nửa, đem động thịt trống không hơn một năm hoàn toàn tách mở.

“Đừng..ah..” Bạch Tân Vũ khẽ kêu một tiếng, trong thanh âm kia mặc dù có thống khổ, nhưng cũng xen lẫn một tia vui thích.

Trong nháy mắt kết hợp, thỏa mãn từ kích thích thân thể đem lại kém xa rung động trong lòng bọn họ, bọn họ đã trải qua tất cả nghi kỵ, thống khổ, tuyệt vọng, ngày hôm qua tối tăm không ánh mặt trời, đều sụp đổ vào thời khắc này, quanh đi quẩn lại, bọn họ thủy chung vẫn không thể quên được lẫn nhau, bởi vì trong những năm tháng nhiệt huyết ngất trời đó, thân ảnh họ đã thủy chung gắn bó cùng nhau.

Du Phong Thành rút ra một chút, rồi lại mãnh liệt chọc vào, chơi Bạch Tân Vũ đến toàn thân run rẩy, hắn khắc chế không đặng mà rì rầm: “Tân Vũ, tôi rất nhớ anh, rất nhớ anh.”

Bach Tân Vũ nói giọng khàn khàn: “Tôi cũng nhớ cậu, nhớ vô cùng…..” Hai tay cậu đặt trên lồng ngực Du Phong Thành, đong đưa eo, thử nhấp nhấp thăm dò.

Du Phong Thành gầm nhẹ một tiếng, vòng eo hữu lực lại đỉnh lên phía trên, đồng thời ghìm nghiến hông Bạch Tân Vũ xuống, tính khí to dài rốt cục cũng tiến vào chỗ sâu nhất, vách thịt của Bạch Tân Vũ cắn thật chặt lấy phần đàn ông của Du Phong Thành, hai người thật sâu không có kẽ hở mà kết hợp, trong nháy mắt đó, phảng phất thân thể đều giao quyện vào nhau.

“Ah ah…Phong Thành.” Bạch Tân Vũ kìm nén không nổi mà bật ra rên rỉ, ngoại trừ Du Phong Thành, không ai khác có thể cho cậu sung sướng thô bạo mà cuồng dã như thế, không ai khác!

Du Phong Thành nhận được cổ vũ, càng thêm cố sức động khởi thắt lưng, đồng thời Bạch Tân Vũ cũng giãy dụa thân thể, dùng huyệt sau phun ra nuốt vào đao thịt nóng cháy, hai người điều chỉnh tần suất trùng lặp, vui vẻ điên cuồng, rất nhanh đã đem lý trí của đôi bên triệt để bao phủ.

“Ah….ư….a…Phong Thành….mau hơn chút nữa….dùng sức…ah…ah…” Bạch Tân Vũ không cố kỵ chút nào mà rên ra thành tiếng, người đàn ông này là của cậu, bọn họ thuộc về lẫn nhau, cậu hận không thể khiến cả thế giới đều biết.

“Tân Vũ….Tân Vũ….” Du Phong Thành rầm rì tên Bạch Tân Vũ, với hắn mà nói hai chữ này chính là hai tiếng dụ người nhất trên đời, hắn tàn nhẫn rút ra thúc vào, đao thịt  từ trên xuống dưới không ngừng xỏ xuyên thân thể Bạch Tân Vũ, tại nơi tràng thịt căng mịn bỏng cháy  mà sung sướng ma xát chừng như khiến người ta đê mê, hắn chứng kiến biểu tình mê loạn của Bạch Tân Vũ, cảm giác người mình sắp nổ tung rồi.

Bạch Tân Vũ chộp lấy gò má của hắn, thô bạo mà hôn, đầu lưỡi hai người quấn vào một chỗ, nước bọt trong suốt theo khóe miệng chảy xuống, bọn họ trao đổi hơi thở của nhau, hận không thể càng gần kề, lại gần kề, cho đến khi đem đối phương nhào nặn thành máu thịt của mình.

côn th*t của Du Phong Thành quả thực di chuyển như mô tơ điện, cho dù là tư thế hao phí sức lực như thế, hắn vẫn giống như kẻ điên mà dùng sức, nhanh chóng kéo ra thọc vào, chơi Bạch Tân Vũ đến khẽ rên liên tục, Bạch Tân Vũ có nằm mơ cũng chẳng ngờ, có một ngày chính mình sẽ ngồi trên dương v*t của một gã đàn ông, tận tình mà giạng chân vặn eo, chỉ để có thể khiến cho cây gậy lớn kia càng sâu ma sát đến điểm nhạy cảm của mình, tóm được sung sướng khiến người ta phát điên.

Trơn dịch bị động tác thô bạo đè ép thành bọt, lép bép chảy xuống từ động thịt của Bạch Tân Vũ, nơi hai người kết hợp thấm ướt một mảnh, theo mỗi lần kéo ra thúc vào, đều mang theo tiếng d*m thủy liên miên, gọi người nghe thấy đều cảm giác màng nhĩ tê dại.

Hai người so ra không kém chút nào với dã thú động tình, càn rỡ rên rỉ, gào thét, dùng động tác nguyên thủy nhất phát tiết khát vọng tận sâu với nhau, tình cảm đã trải qua thiên phàm, mất rồi lại được, khiến người ta hận không thể nâng lên đầu quả tim mà che chở quý trọng, bọn họ ôm siết lấy nhau, giữ lấy đối phương, dùng nhiệt tình khó giữ, đem đối phương bao phủ lấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.