Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 1: Thức tỉnh



Hoàng Nhân tinh cầu, một trong vô số những tinh cầu trong vũ trụ bao la, cũng như những tinh cầu khác, nơi này con người cùng yêu thú tranh đấu muôn đời. Ở thế giới này võ đạo làm chủ. Con người tu luyện võ đạo để bảo vệ mình đồng thời tranh giành thọ nguyên với trời cao. Thiên Nam đại lục, một trong những đại lục lớn nhất của Hoàng Nhân tinh cầu. Ở đây thực lực vi tôn, đạo lý đúng sai thuộc về kẻ mạnh, kẻ yếu chết hoặc thần phục với kẻ mạnh hơn đó là đạo lý muôn đời. Thiên Nam đại lục, tông môn lớn nhỏ mọc lên như nấm, cường giả như mây.

Băng Nguyệt cung, một trong sáu tông môn lớn nhất của Thiên Nam đại lục, nhiều năm trước trải qua trận chiến đấu với tà đạo khiến rất nhiều cường giả bỏ mình, Băng Nguyệt cung dần dần xuống dốc, bị những tông môn khác không ngừng khiêu khích, bây giờ đứng cuối cùng trong sáu đại tông môn. Băng Nguyệt cung khác với những môn phái khác, chỉ nhận đệ tử nữ, từ chưởng môn, trưởng lão đến đệ tử bình thường toàn bộ là nữ. Trong tông môn không có bất kỳ bóng dáng một người nam nhân nào. Băng Nguyệt cung trải dài trên những đỉnh núi cao của vùng đất quanh năm băng giá Băng Phong cốc.

Trong lòng đất phía dưới ngọn núi chính của Băng Nguyệt cung, một tảng băng lớn nằm giữa động đột nhiên tan chảy, theo tiếng nước chảy róc rách, một thân thể từ từ hiện ra. Đó là một người nam nhân, bộ dáng gần hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu trắng, nằm giữa tảng băng. Băng dần dần tan chảy hết, nam nhân ngón tay hơi động đậy một chút, cặp mắt từ từ mở ra.

Hắn tên là Thiên Tà, cũng là trong miệng võ giả Tà Đế. Thiên Tà có vẻ như rất lâu không thấy ánh sáng, cặp mắt hơi nhắm lại một chút rồi từ từ mở ra, trong miệng lẩm bẩm:

- Ta tỉnh lại rồi sao.

Rất lâu trước kia, hắn vấn đỉnh vương tọa vạn vật. Khi một người đã sống quá lâu, thống trị mọi thứ, rất nhanh cảm giác buồn chán sẽ đến. Thiên Tà cũng không ngoại lệ, hắn chém giết không biết bao nhiêu cường giả thần, ma, hủy diệt cả một tinh cầu, đến khi hắn không còn mục đích sống, chán ghét cuộc sống, hắn quyết định ngủ say. Một đời Tà Đế tung hoành vũ trụ, chém giết thần ma như làm thịt gà, người nghe người sợ, từ nay chấm dứt, từ bây giờ trên đời không còn Tà Đế.

Lắc đầu, Thiên Tà quan sát xung quanh, tiếng nước chảy róc rách, bốn phía linh khí cực kỳ thưa thớt. Chậm rãi bước ra cửa động, ngước nhìn cảnh quan bốn phía, vừa đi được vài bước, một thanh âm truyền vào trong lỗ tai hắn. -

Này, ngươi là ai, sao đi vào trong khu vực này.

Thiên Tà quay lại nhìn, trước mặt là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, cầm trong tay trường kiếm tiến lại phía hắn. Thiên Tà nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, mỹ nữ thiên hạ nhiều như vậy, sao trước kia không chú ý chứ, đồng thời cũng trả lời:

- Ta tên là Thiên Tà, đi lạc đường đến đây, cô nương là? .

Nàng nhìn hắn một chút, không phát hiện ra được tu vi, nghĩ là người bình thường, trong núi lại lạnh giá như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên lòng thương hại, nói:

- Ta tên là Dương Ngọc Nhi, đệ tử nội môn của Băng Nguyệt cung, chắc ngươi đến xem nhạc hội, để ta dẫn ngươi đi. Đây là đan dược, ngươi ăn vào cho khỏi lạnh.

Cầm lấy viên thuốc nhỏ trong tay, Thiên Tà trong lòng thầm nghĩ, ta cũng bị lạnh sao, mà cái này cũng được gọi là đan dược. Nhìn cô gái một chút, hắn cũng cho vào miệng nuốt xuống, đồng thời đi theo cô gái nhỏ này. Thiên Tà sống bao nhiêu năm, làm sao không nhìn ra được cô nàng này đang thương hại mình. Dù sao hắn cũng không biết đi đâu, cô nàng này thương hại mình thì đi theo nàng cũng tốt.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đến một ngọn núi, dưới chân núi rất nhiều người tấp lập qua lại, túm năm tụm ba nói chuyện rất vui vẻ. Hai người trèo lên đỉnh núi, Thiên Tà phát hiện xung quanh rất nhiều trận pháp bảo vệ, bốn phía khung cảnh khá đẹp, không khí trong lành. Qua vừa rồi tìm hiểu, hắn biết hôm nay đã là năm xxx, không ngờ mình ngủ một giấc hơn một vạn năm.

Băng Nguyệt cung hôm nay tổ chức đại hội đàn âm. Nhân loại tu luyện rất nhiều loại pháp thuật, có người tu luyện võ đạo, luyện đan, luyện khí... tất cả đều có những điểm mạnh riêng. Đàn âm cũng là một loại trong số đó, người tu luyện Đàn âm cần thiên phú tu luyện cực cao, người tu luyện đến cảnh giới nhất định có thể dùng âm luật giết người. Từ xưa đến nay cũng có rất nhiều người tu luyện Đàn âm đến cảnh giới cực mạnh, sức mạnh cũng như người tu luyện võ đạo và những thứ khác.

Vào trong điện, Thiên Tà cũng rất nhanh kiếm một chỗ trong góc ngồi, đàn hội cũng rất bắt đầu, vì người đến xem rất nhiều lên chen chúc phía bên trên, hắn ngồi một mình một góc, uống trà suy nghĩ lung tung. Hắn cũng không để ý mấy người so tài, ngày xưa hắn gặp qua rất nhiều cao thủ âm luật, cũng chém giết vô số người thiên phú âm luật cực cao, nên cũng không thèm nhìn.

Rất lâu sau cuộc so tài kết thúc, mọi người tan rã ra về. Thiên Tà cũng tỉnh táo lại, hắn suy nghĩ thông suốt rất nhiều việc, cũng định ra con đường tiếp theo của mình. Lúc trước hắn chém thần diệt ma, tung hoành thiên hạ, hắn cảm thấy chán ghét cuộc sống khi xưa, sau khi suy thông suốt, hắn quyết định con đường tương lai của mình là liệp diễm, xây dựng một đoàn quân nữ nhân của mình. Khi đối mặt với tên nào không có mắt trêu chọc mình, không cần mình ra tay, chỉ cần hô một tiếng, quân đoàn nữ nhân tràn ra quét sạch kẻ gây chiến, như vậy còn gì sung sướng bằng.

Khi người xung quanh đã đi hết, Thiên Tà đứng dậy, nhìn qua mấy người ngồi trên ghế chủ vị một chút, con mắt rơi vào người ngồi giữa, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua mặc dù trẻ tuổi, nhưng trên người lại tản ra một luồng khí chất thành thục, cô gái thân hình cao ráo, làn da trắng hồng thân thể lồi lõm đầy đặn nhìn rất mê người. Tóc dài đen cài một cây châm ngọc trên đầu, khuôn mặt xinh xắn, hơi trang điểm một chút, một bộ quần áo màu xanh nhạt nhìn càng thêm đẹp đẽ như tiên nữ hạ phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.