Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 104: Yêu thành



Sau hơn mười ngày thì đám người Thiên Tà cũng đã xuyên qua thành công Yêu Thú Cốc. Bọn họ tạm dừng chân tại một thành nhỏ tên Yêu Thành để nghỉ ngơi một chút.

Yêu Thành là một thành trì nhỏ bên cạnh Yêu Thú Cốc.

Không biết bởi vì lý do gì mà thành nhỏ này náo nhiệt vô cùng, người ta tấp nập khắp nơi. Trong thành cũng có vài công trình kiến trúc lớn mới được xây dựng.

Càng khiến người ta bất ngờ là trên bầu trời có vô số Yêu thú phi hành cao cấp. Những yêu thú phi hành này có vẻ là toạ kỵ của những tu hành giả. Bình thường muốn thấy một toạ kỵ phi hành cấp cao cũng khá khó khăn, không ngờ nơi này lại bay đầy bầu trời. Thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Bầu trời thỉnh thoảng còn có vài bóng đen xẹt qua, những bóng đen này là những người Kết Đan, Đại Thừa cảnh. Lăng không phi hành thì cũng chỉ có thể là võ giả cảnh giới kết đan trở nên.

Bốn người Thiên Tà đứng trước cửa thành, nhìn bảng quy định khi vào Yêu thành, hắn lẩm bẩm:

- Kết đan cảnh trở nên không được ra tay với người cảnh giới yếu hơn. Có ý tứ.

Ngoài cái quy định để bảo vệ những người cảnh giới yếu này, còn khá nhiều những quy định khác, nhưng hắn cũng chỉ lướt qua không thèm để ý.

Đi vào trong thành, có vô số võ giả ngồi xếp bằng trên mặt đất. Trước mặt họ bày đủ thứ từ vũ khí, đan dược, linh thảo...

- Bán Đan dược, Đan dược vừa ra lò...

Thanh âm một người bán hàng vang vọng trong số rất nhiều những thanh âm ồn ào khác.

- Tam phẩm Đan dược, có người muốn mua sao? Tam phẩm đan dược, giá cả có thể thương lượng....

Yêu thành bên trong những tiếng mời chào mua hàng nối liền không dứt, náo nhiệt vô cùng.

Vô số những tiếng chào mua cũng khiến cho ba cô gái nổi lên hứng thú, các nàng bắt đầu tung tăng chạy nhảy, xem xét khắp nơi. Thiên Tà bất đắc dĩ cũng đành phải lẽo đẽo theo sau. Không phải là hắn không muốn mua hay những người bán hàng này bán đồ không tốt, mà là hắn không biết mua gì. Binh khí, đan dược, công pháp... Hắn nhiều vô số kể, còn toàn là cấp cao. Những thứ bày bán ở đây không lọt vào nổi trong mắt hắn.

Nơi này trị an có vẻ khá là tốt, trên đường đội chấp pháp đi lại khá nhiều. Cũng không có tình trạng cãi vã gì hay tranh chấp gì nổ ra. Nhưng những điều này cũng không đủ để làm cho Thiên Tà để ba cô gái cởi bỏ áo choàng trên người. Ai biết được có tên háo sắc nào không sợ chết muốn gây phiền toái hay không. Ở bất kỳ đâu tình trạng trị an, chấp pháp có tốt đến mức nào thì cũng không tránh khỏi những góc đen.

- Đến a, các vị xem một chút. Nơi đây chính là cấp ba Yêu thú phi hành Tứ Dực Sói, cũng có thể nói là bầu trời bá chủ, tốc độ vô cùng nhanh. Có nó các người có thể đi mọi nơi, trên trời dưới đất không chỗ nào nó không đi được.

- Ngươi nói đây là bầu trời bá chủ?

Vi Nhi bật cười nhìn qua Tứ Dực Sói một chút rồi quay đi.

Con Tứ Dực Sói này mặc dù là cấp ba yêu thú nhưng thân hình thì lại vô cùng gầy gò, ốm yếu. Hơn nữa có vẻ như nó cũng đã rất già, có thể phi hành được hay không cũng là cả một vấn đề.

- Tiểu huynh đệ, ngươi đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài của nó như vậy. Không dám dấu tiểu huynh đệ, Tứ Dực Sói này ta chỉ bán cho người có duyên. Không tin tiểu huynh đệ có thể nhìn kỹ lại thêm một lần.

Bởi vì Vi Nhi mặc áo choàng kín cả người, lại còn đổi thành giọng nam lên chủ quán không nhận ra được nàng là nữ. Hắn vẻ mặt thật thà nói.

Vi Nhi lắc đầu kéo tay Ngọc Nhi và Mộ Khuynh Thành quay đầu rời khỏi. Con sói ốm này cũng định mang ra lừa gạt người, lại còn nói bá chủ bầu trời. Trình độ nói khoác không đỏ mặt của tên chủ tiệm này cũng không thấp.

- Các vị, các vị đợi đã. Ngoại trừ Tứ Dực Sói nơi đây còn có rất nhiều bảo vật. Các vị xem thử một chút.

Tên chủ tiệm này cũng không muốn bỏ qua đối tượng dễ bị lừa gạt, hắn vội vàng họi mấy người lại.

- Tiểu huynh đệ xem một chút, nơi này có một tấm tàng bảo đồ. Cái này nhưng là bảo bối.

Tên chủ tiệm thấy bốn người không có ý định dừng lại, hắn vội vã dùng bàn tay dơ bẩn của mình kéo tay Vi Nhi, nói.

- Buông tay ra.

Vi Nhi có chút không vui nói. Nàng cũng không muốn bị người khác nắm lấy tay mình.

- Tiểu huynh đệ, ngươi bình tĩnh. Có phải ngươi nghĩ nếu là tàng bảo đồ thật thì ta đã đem bán cho các đại nhân vật. Ngươi sai rồi, lão phu ta chỉ bán đồ cho người hữu duyên. Nhìn khí chất trên người các vị như vậy, đảm bảo ngày sau có thể thành tài. Lão phu cũng muốn làm một thiện duyên, bán cho các vị. Như vậy đi, các vị xem trước một chút.

Chủ tiệm vội vàng móc từ trong ngực ra một tấm da thú cũ nát. Trên mặt tấm da thú vẽ vô số những chữ cái phức tạp, khó hiểu.

- Các vị có phải thấy tấm tàng bảo đồ này rất khó hiểu. Đây là ta một lần vô tình tìm được trong một hang động. Chỉ bán cho người hữu duyên.

Lão chủ tiệm cười bỉ ổi nói. Trong mắt lão đã thấy con mồi ngây thơ đã mắc câu.

- Khục.. khục...

Mộ Khuynh Thành đột nhiên ho nhẹ hai tiếng. Có vẻ như nàng có hứng thú với tấm tàng bảo đồ này.

- Bán bao nhiêu?

Vi Nhi hỏi.

- Không đắt. 500 Vạn đi.

Tên chủ tiệm thấp giọng nói.

- Bệnh thần kinh.

Vi Nhi nhìn hắn nói một câu rồi không có chút do dự nào xoay người rời đi.

- Tiểu huynh đệ 300 vạn được không. Đừng đi a 200 vạn cũng được.

Tên chủ tiệm vội vàng gọi lại, đồng thời cũng đã hạ thấp dần giá cả.

- 100 Vạn. Coi như ta bán thiện duyên đi. Lỗ vốn rồi.

Tên chủ tiệm hô, giọng nói của hắn mang theo một chút chần chừ, không tự tin.

- Thành giao.

Vi Nhi lấy ra một tập ngân phiếu nện xuống tay hắn, sau đó đoạt tấm tàng bảo đồ nhanh chóng rời đi. Để lại vẻ mặt sững sờ lão chủ tiệm.

Sau khi rời khỏi cửa tiệm, Vi Nhi giao lại tấm tàng bảo đồ cho Mộ Khuynh Thành, nói:

- Tiểu thư, mua được. Tên chủ tiệm đó ngốc quá.

Mộ Khuynh Thành thu giữ tấm tàng bảo đồ, nhìn qua một chút, nói:

- Vi Nhi thông minh. Bất quá tấm tàng bảo đồ này quá khó hiểu. Có lẽ cần thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng.

Từ lúc thấy Mộ Khuynh Thành ho nhẹ thì Vi Nhi đã biết nàng có hứng thú với tấm tàng bảo đồ này. Chẳng qua là Vi Nhi cố tình không để ý đến quay đi để lão chủ tiệm giảm bớt giá cả mà thôi.

- Đến, đan dược chữa thương. Giá cả thương lượng...

- Bán ra áo giáp gia truyền, lực phòng ngự kinh người. Mau đến xem thử.

Tiếp tục đi tiếp, những tiếng chào bán nối liền không dứt, nhưng đáng tiếc là không có thứ gì lọt nổi vào mắt bốn người.

Bốn người đi dạo khắp nơi trong Yêu thành. Trong lúc vô tình, Thiên Tà phát hiện phía trước có một tửu lâu vô cùng lớn, kiến trúc như một toà cung điện vậy. Sừng sững giữa Yêu Thành.

Bởi vì bốn người đi dạo cũng đã đủ, lên quyết định vào tửu lâu này ăn uống chút gì đó. Đồng thời cũng muốn ở lại Yêu Thành này nghỉ ngơi vài ngày.

Bên trong tửu lâu tầng trên tầng dưới khá đông khách, ồn ào vô cùng.

- Các vị Khách quan. Tất cả các tầng đã đầy chỗ, chỉ còn tầng ba còn dư một bàn. Bất quá tầng ba giá cả có cao hơn một chút.

Bốn người vừa vào tửu lâu thì có một tên tiểu nhị nhanh chân đến giới thiệu.

- Vậy thì tầng ba đi.

Thiên Tà khẽ gật đầu. Hắn cũng không quá coi trọng vấn đề tầng nào hay phí bao nhiêu.

- Được, các vị mời đi theo ta.

Tầng ba tiếng ồn ào cũng đã giảm bớt nhiều. Khi bốn người Thiên Tà lên tới nơi thì cũng thấy đúng chỉ là còn một bàn bên cạnh cửa sổ.

- Các vị muốn dùng gì.

Tiểu Nhị đưa ra một tờ thực đơn, hỏi.

- Cho bình rượu ngon nhất cùng vài món gì đó thì ngươi tự gọi cho chúng ta.

Mộ Khuynh Thành cũng không cầm thực đơn, mà giao nhiệm vụ chọn món cho tiểu nhị. Nàng làm như vậy chắc chắn tên tiểu nhị sẽ mang lên những món đắt tiền nhất, nhưng có lẽ cũng là ngon nhất bởi giá cao lại không ngon thì bán cho ai.

- Được, các vị chờ một chút.

Cũng không lâu sau, rượu và thức ăn được đặt trước mặt bốn người.

Ah Ta đang muốn đặt 1tlt /1c để tránh mấy tên copy truyện sang web khác mà không hỏi ta. Ta kiến nghị thì cả cái băng nhóm thiên đạo đều bơ đi không để ý ( bất công vcl). Do vậy nên mới có ý định như v. Các ngươi thấy thế nào.

ĐinhChiểu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.