Tiểu Bạch Kiếm

Quyển 1 - Chương 27: Tôn nghiêm cùng da mặt



‘Có tiền’ hai chữ này nói ra, đều làm cho người nói có một cảm giác ưu việt hơn người khác, hoàn toàn chính là không quan hệ gì tới tình cảm cả. Kinh tế xã hội, trong tay có tiền bạc lớn một đám người, luôn đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hoặc là hâm mộ hoặc là ghen ghét, sinh ra trong gia đình không thiếu tiền tài lẫn quyền lực, được cưng chiều như hoàng tử, công chúa, ngoại trừ một số kẻ có thể coi là quái thai, vững vàng bên ngoài cuội sống, đa số đều là ánh mắt cao hơn đầu, luôn coi thường những kẻ không nhiều tiền bằng mình. Tự cao tự đai, đó là bệnh chung, không phải kẻ nào cũng có thể chịu được nửa điểm ủy khuất. Phượng Loan bị hắt hai ly rượu lên mặt sẽ có cảm giác gì, ai cũng hiểu, nàng cảm thấy mình phải chịu những khuất nhục mà từ bé tới giờ chưa bao giờ trải qua.

Phượng Loan gắt gao cắn răng đi ra khỏi quán bar, đối với những ánh mắt kinh ngạc trên đường đi coi như không thấy. Đi ra phía cửa lớn, hung hăng đem rượu trên mặt xoa đi, quay đầu lại, vậy mà phát hiện không có ai đuổi theo phía sau, lửa giận trong lòng cùng ủy khuất càng ngày càng nghiêm trọng, dậm chân, đi về hướng bãi đỗ xe. Nàng không giống với Sở Tiền Duyên, xuất môn còn phải có người lái xe hay gọi taxi, cuối cấp hai nàng đã có một cỗ Porsche Panamera, ngoại hình khá giống với xe thể thao. Nhưng nàng cái tuổi này, mở ra một cỗ cái đồ chơi này, không hề nghi ngờ phong cách hay cá tính của nàng. Từ nhỏ đến lớn sinh hoạt đều hơn người khác rất nhiều, Phượng Loan mở cửa xe bước vào, khởi động chiếc Porsche, nhanh như tên bắn rời khỏi quán bar, càng nghĩ càng thêm uất ức. Trong lòng nàng, tên nam nhân kia cũng là dựa vào Sở Tiền Duyên mới có thể tiến nhập vào cái vòng tròn của bọn nàng, có cường đại đến đâu, cũng chỉ là một tên nô tài mà thôi, dựa vào cái gì mà khiến cho Tiền Duyên tỷ tỷ trở mặt với mình? Phương Loan nghiến răng nghiến lợi, chiếc xe chạy như bay trên đường lớn, nàng đột nhiên đập mạnh tay lái, thét to: “Hỗn đản đáng chết, ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi!”

Phát tiết hoàn tất, tại nơi này dễ dàng tư tưởng cực đoan phát sinh, Phương Loan miệng thở dốc, ánh mắt oán độc, do dự xuống, lấy chiếc điện thoai trong túi áo khoác ra, bấm số điện thoại, đợi điện thoại bên kia đầu dây bắt máy, gọn gàng dứt khoát nói: “Ca, không phải ngươi ưa thích Tiền Duyên tỷ tỷ sao, ta muốn ngươi giúp ta làm một việc, cũng là giúp đỡ chính ngươi.”

Tụ hội bắt đầu vô cùng náo nhiệt, tan cuộc lại dị thường quỷ dị.

Nếu như nói lần trước Vương Phục Hưng lộ mặt trong hội, theo Đường Yên Ninh xuất hiện cho mọi người một lần rung động mà nói, vậy lần này Vương Phục Hưng đồng chí xem như chính thức có danh tiếng rồi, bắt đầu được mọi người vô cùng coi trọng. Tuy rằng bị hắt cho ly rượu không được đẹp cho lắm, nhưng vốn là Đường Yên Ninh, lại thêm Sở Tiền Duyên biểu hiện, đủ để hù tất cả mọi người một trận rồi. Một ít kẻ nhìn Vương Phục Hưng, lập tức có cảm giác nhìn ngọn núi cao mà ngưỡng mộ, cảm thấy vị nhân huynh này chính là một cao nhân, rõ ràng không đẹp trai, nhưng nhất cử nhất động, tựa hồ có gan làm tiểu bạch kiểm nhưng lại có khí phái rất đàn ông, cảm giác tương đối mâu thuẫn phức tạp.

Tự nhận cùng Vương Phục Hưng quan hệ không tệ Đỗ Uy giống như có chút vẫn chưa thỏa mãn, nhưng nhìn Sở Tiền Duyên trừng mắt, hay hắn lập tức ngừng lại ý tưởng lôi kéo Vương Phục Hưng, một đám người cáo từ đi. Thậm chí biểu tỷ có nàng là Hạ Thẫm Vi, vốn có thể coi như đương sự trong vụ việc này cũng tìm lý do là Sở lão gia tử tìm nàng mà chuồn đi. Quán bar Phục Sinh nguyên bản vô cùng náo nhiệt, trong chớp mắt chỉ còn lại Vương Phục Hưng cùng Sở Tiền Duyên hai người nhìn nhau đối mặt.

“Ta tiễn ngươi về nhà a.”

Sở Tiền Duyên nói khẽ. Sở lão sư một nữ hài tử rất tự nhiên hào phóng, mặc dù sẽ rụt rè, nhưng cách đối xử giữa người với người cũng không phải là chuyện lớn với nàng, thế nhưng trải qua một hồi náo nhiệt như vậy, hiện tại một mình đối mặt Vương Phục Hưng, lập tức cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Vương Phục Hưng lắc đầu, móc ra một điếu thuốc, châm lửa hít một hơi thật sau, cười thoáng qua nói: “Ta lái xe là được, nơi đây cách nhà các ngươi cũng gần, hơn nữa đường lúc này cũng không nhiều xe, yên tâm, cam đoan an toàn.”

Hai người đi vào bãi đỗ xe, lấy ra chiếc A6L, Vương Phục Hưng phát động ô tô, nhìn thoáng qua Sở Tiền Duyên chọn ngồi không phải ghế sau mà là ghế phụ lái, theo bản năng ném đi tàn thuốc, tự giễu nói: “Lần này ta xem như nổi danh trong đám bằng hữu của ngươi rồi a, đường đường Sở đại mỹ nữ lại thay ta xuất đầu, không tiếc cùng bạn tốt trở mặt, câu chuyện truyền ra, cuối cùng khó tránh khỏi truyền ra ta là tiểu bạch kiểm, ảnh hưởng tới ngươi không ít đâu.”

“Ngươi để ý sao?”

Sở Tiền Duyên cẩn thận từng li từng tí nói. Tự ti tự tôn, hai cái từ ngữ chênh lệch chỉ một chút, trên thực tế khoảng cách cũng không xa xôi, cực độ tự ti sẽ có thể diễn biến thành tự tôn, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương hoặc là đụng vào, là chuyện rất bình thường. Sở Tiền Duyên chính mình cũng không biết ý nghĩ của mình, nhưng trong tiềm thức, lại không muốn vì chuyện tối nay mà phá hư quan hệ giữ nàng và Vương Phục Hưng.

“Yên tâm đi, ta da mặt dày, thật ra khiến Sở đại tiểu thư danh dự bị hao tổn, cảm thấy có chút áy náy.”

Vương Phục Hưng hắc hắc nói. Đóng điều hòa trong xe lại, mở cửa sổ ra, để cho gió trời thổi qua trên mặt, tuy rằng còn có chút chóng mặt, nhưng tại đoạn đường yên tĩnh nơi này, lại cũng không ảnh hưởng cái gì.

“Ta không để ý nha.”

Sở Tiền Duyên nhẹ nhàng nói một câu, tựa hồ cảm thấy mình nói quá mức mập mờ, đỏ mặt, cố gắng tự trấn đinh, chớp chớp con mắt, cười nói: “Lời đồn dừng ở trí giả nha.”

Vương Phục Hưng nhàn nhạt cười cười, trong đầu lại nhớ tới Đường Yên Ninh đem một ức chi phiếu đẩy cho mình vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, sau đó dần dần biến hóa thành Phượng Loan đem ly rượu hắt vào mặt mình. Vương Phục Hưng tính tình lạnh nhạt, nhưng chung quy không phải là Bồ Tát hay phật sống, tự nhiên sẽ cảm thấy phẫn nộ, sẽ cảm thấy khuất nhục. Thế gian có vô số chuyện bất bình, mỗi người đều có tỷ lệ bắt gặp, tuy không lớn nhưng nhiều người vẫn gặp phải, khó tránh khỏi trong nội tâm không thoải mái. Vương Phục Hưng hít sâu vào để bình hòa lại tâm tình, an tĩnh lại, âm điệu bình tĩnh nói: “Gia gia ta tại ta khi còn bé liền cho ta quán thâu một ít đạo lý lớn của những người như hắn. Ví dụ như hắn nói tôn nghiêm loại này, đối với những người xuất thân gia đình bình thường mà nói, trước hết học được buông tôn nghiêm, mới có thể đạt được nó, rất phức tạp và đối nghịch nhau. Ta suy nghĩ thật lâu cũng không có suy nghĩ cẩn thận, tại sơ trung, tại cao trung, tại Hoa Thanh, thậm chí tốt nghiệp đến bây giờ, ta đều không ủng hộ câu nói kia của lão nhân gia người, luôn cho rằng mình làm người phải thẳng tắp cái lưng mà sống, có thể không thẹn với lương tâm, coi như là không có tiền không có quyền, cũng có thể sống được thoải mái. Chỉ có điều đêm nay mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, cái suy nghĩ kia gần như là chỉ tự sướng trong lòng mà thôi, lòng tự trọng dù cường đại thế nào, không đi cố gắng, cuối cùng cũng chỉ có thể sống ở trong thế giới tinh thần của mình mà xưng vương xưng bá, trong mắt những người cao cao tại thượng kia, tự ái của ta, cũng chỉ là đồ bỏ đi, muốn giẫm lên là giẫm nát bét được ngay. Bản thân không có thực lực, nhưng lại có quá mức mãnh liệt lòng tự trọng, chính là một loại tự ti với bản thân tới cực điểm. Lão nhân gia người qua đời gần năm năm, nhưng bây giờ đang ở nhớ tới lời hắn nói, mới phát giác được rất có đạo lý, đều muốn mặt mũi, nhất định phải hiểu được cách xoay người như thế nào, còn không chỉ có thể sống trong thế giới của chính mình mà tự an ủi bản thân.”

Sở Tiền Duyên há hốc mồm, tựa hồ rất không thích ứng Vương Phục Hưng nói nhiều như vậy, cái đầu nhỏ tiêu hóa không được, giờ phút này rất muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ đơn giản kiên định nói một câu: “Ta ủng hộ ngươi.”

Vương Phục Hưng móc ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng, lại không châm lửa, lắc đầu nói: ” Tùy tiện cảm khái một phen, không bị chửi là tốt rồi“

Sở Tiền Duyên trầm mặc một hồi, bất động thanh sắc đem cái bật lửa bày ở trên xe, tự tay đem điếu thuốc trong miệng Vương Phục Hưng châm lửa, nói khẽ: “Nhà các ngươi, lúc trước rất lợi hại phải không?”

Nàng dù nói thế nào cũng là một cô gái, sẽ có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, đặc biệt là đối với nam nhân mà mình có hứng thú mấy ngày hôm nay, Sở lão sư hầu như không làm gì liền quấn quít lấy biểu tỷ Hạ Thẫm Vi, dùng đủ mọi thủ đoạn, từ nhõng nhẽo đến cứng rắn, thiếu mỗi nước tuyên bố tuyệt giao nữa thôi, cuối cùng mới đã nhận được một ít tin tức rất phiến diện, kết hợp lại mà nói, chính là gia đình của người đàn ông này, vốn vô cùng lợi hại, nhưng bây giờ có lẽ đã suy bại mất rồi.

Nhìn như đơn giản một sự kiện, nhưng sau lưng vinh quang cùng không cam lòng, xung đột mãnh liệt bao nhiêu, Sở Tiền Duyên tự nhận mình có khôn khéo thế nào cũng không đủ lịch duyệt mà nói ra, cũng không có đến hỏi biểu tỷ, biến cố đã xảy ra vài chục năm, nàng không cho rằng Hạ Thẫm Vi có thể hiểu rõ bao nhiêu.

Vương Phục Hưng dừng lại một chút, gật gật đầu, cảm giác như mây trôi nước chảy, cười nói: “Là rất lợi hại, bất quá đều là quá khứ mất rồi.”

Sở Tiền Duyên à một tiếng, tay cuốn cuốn mấy sợ tóc mai, ngậm miệng, đột nhiên ngẩng đầu, trong hoàn cảnh hơi hôn ám, nàng tựa hồ lấy hết dũng khí, một đôi mắt dị thường sáng ngời, nhìn lái xe nam nhân, nói khẽ: “Phục Hưng, ngươi không nên đứng ở vị trí này!”

Vương Phục Hưng sửng sốt một chút, xe đã đi tới Sở gia khu biệt thự cửa ra vào, hắn đem xe dừng lại, quay đầu, cùng nữ lão sư xinh đẹp đối mặt, cười nói: “Vậy hẳn là tại vị trí này?”

Sở Tiền Duyên duỗi ra bàn tay nhỏ bé, từ trên xuống dưới giơ lên, trong xe vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, tựa hồ động đến dã tâm đang yên lặng chưa có bộc phát của người nào đó, ngõn tay trắng nõn của nàng chỉ chỉ ra bầu trời đêm đen kịt, ánh mắt mê ly nói: “Có lẽ tại rất cao rất cao địa phương, cùng biểu tỷ giống nhau, thậm chí so với biểu tỷ còn muốn xuất sắc.”

Vương Phục Hưng hào hứng, tựa hồ trong lúc vô hình cùng cái cô gái trẻ tuổi kéo gần lại không ít khoảng cách, cười giỡn nói: “Đây là trực giác của ngươi sao?”

Sở Tiền Duyên gật gật đầu, dạ một tiếng, ngừng lại một chút, mới nửa hay nói giỡn đỏ mặt cười nói: “Nếu như ngươi cần mà nói, ta có thể giúp cho ngươi a.”

Đối với một nam nhân mới quen thuộc có vài ngày, nói ra những lời này, chỉ sợ Sở Tiền Duyên đã phải lấy hết tất cả dũng khí của nàng ra để thi triển.

Vương Phục Hưng lắc đầu, bật cười nói: “Ngươi coi ta là tiểu bạch kiểm của ngươi?”

Sở Tiền Duyên không nói chuyện, cười mỉm xuống xe, hướng về phía Vương Phục Hưng phất phất tay, đi về cửa biệt thự, rời đi hai bước, lại đột nhiên dừng lại, quay người, nhìn Vương Phục Hưng còn chưa có rời đi, học Hạ Thẫm Vi ngữ khí, cười nói một câu dị thường mà có thâm ý: “Này, cái kia, nếu như ngươi không để ý mà nói, ta cũng sẽ không để ý đâu.”

Một câu tựa hồ tiêu hao cẩu Sở đại mỹ nhân chút da mặt cuối cùng, một chữ cuối cùng nói ra xong, sắc mặt của nàng đã hồng nhuận như máu, cũng không đợi câu trả lời thuyết phục của Vương Phục Hưng vội vàng chạy vào nhà giống như Vương Phục Hưng đang đe dọa gì nàng.

Dưới ánh trăng, váy áo dài thướt tha cùng làn tóc tung bay trong gió, mỹ nhân lung linh như ngọc, giống như tinh linh.

Vương Phục Hưng xuất thần rồi một hồi, yên lặng suy tư về hàm nghĩa những lời này của Sở Tiền Duyên, chẳng nhẽ chỉ là muốn hắn làm tiểu bạch kiểm?

Hắn lại châm một điếu thuốc, lái xe về nhà, bất chấp cùng trong phòng khách Yên Đế đang ngồi xem ti vi dặn dò, thẳng đến phòng ngủ của mình. Khóa trái cửa lại, Vương Phục Hưng hít thở sâu một hơi, nhẹ nhàng kéo ra áo cưới phủ dưới tấm chăn, sau đó từ dưới giường lôi ra chiếc rương sắt, mở ra, cẩn thận từng li từng tí từ bên trong xuất ra kia đôi nhẫn cưới, cuối cùng, đem chiếc nhẫn cho nam đeo vào ngón áp út của mình.

Nhẫn cưới đeo tại ngón tay thon dài sạch sẽ của Vương Phục Hưng, cảm giác như rất thích hợp cho việc chơi đàn hay làm nhũng chuyện tương tự. Nóc nhà đèn thủy tinh chiếu rọi xuống, ẩn hiện chút hào quang.

Hắn mang theo nhẫn cưới nhẹ tay nđỡ lấy áo cưới màu trắng tinh, đá đá dưới chân cái rương màu lam, nhìn trong rương lẳng lặng để một chiếc bút ký màu lam, nắm bắt mặt của mình, thì thào lẩm bẩm: “Khuôn mặt mà thôi, tạm thời không được thì đã có sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.