Tiểu Bạch Kiếm

Quyển 1 - Chương 9: Ngưỡng mộ đã lâu



Cái gọi là trùng hợp, chính là dưới tình huống bình thường đem hai sự việc không nên xảy ra cùng lúc ở chung.

Màn kịch đêm nay xảy ra có thể nói là bình thường nhất. Đơn giản để mà nói, chính là một số công tử có gia thế trong thành phố đến quán bar, cuối cùng lại bị giẫm lên sự kiêu ngạo, rất bình thường, nếu để cho những nhân vật bình thường diễn kịch thì chỉ sợ cũng kết thúc vô cùng bình thường, xảy ra chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, rồi tiếp đến trong một khách sạn rẻ tiền nào đó vật lộn đến sáng. Kết thúc chính là ai đi đường nấy.

Vương Phục Hưng vốn cho rằng hôm nay đi chúc mừng Hổ Tử tìm được công tác, sẽ bình bình đạm đạm đi qua, ý đồ anh hùng cứu mỹ nhân không hề nảy sinh trong đầu hắn, một chút cũng không có luôn. Hắn chỉ biết lắc đầu thầm nghĩ lũ ngu ngốc, kẻ mà có thể đi một đội xe xoa hoa với chiếu lincoln như thế tới quán bar, mấy người không có gia cảnh, mấy người không có bảo tiêu chân chính. Vương Phục Hưng cười cười chế nhạo, anh hùng cứu mỹ nhân rồi mỹ nhân lấy thân báo đáp anh hùng, cũng chỉ là một câu chuyện. Xã hội bây giờ, gia đình có tiền đều chăm sóc cho nữ nhi còn quý hơn vàng, đi đau cũng có người bảo vệ, muốn diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân cũng chỉ là người ta có cho diễn hay không thôi.

Vương Phục Hưng nhìn đồng hồ đeo tay, gần mười một giờ, thở dài, định ly khac ngay lúc này. Nơi mà mấy chai bia tiêu tốn hơn một trăm đồng này không phải là nơi mà hắn hay lui tới. Vỗ vỗ bả vai Hổ Tử, Vương Phục Hưng cười giỡn nói: “Sau này đi làm tại đây, gặp phải mỹ nữ cô đơn thì đừng có quên cho ta biết nhé. Ta tới thử làm tiểu bạch kiểm, cho dù ta không được, cũng còn có Yên Đế, để cho tiểu tử này đi, đoán chừng cũng không cần làm gì nhiều, cứ phơi cái bộ mặt của hắn ra là đủ cho các bà các cô điên cuồng rồi.

Yên Đế không phong độ chút nào liếc mắt, cầm chai bia trên bàn một hơi uống cạn, đứng lên, thản nhiên nói: “Trở về?”

Vương Phục Hưng gật gật đầu, mặt hướng phía cửa, chuẩn bị cùng hai tên này li khai

“Vương Phục Hưng?!”

Một đạo âm thanh dị thường thanh thúy vang lên. Đường Yên Ninh cũng không ngờ tại nơi này lại có kẻ nhận thức được người quen, giọng nói có chút không tự chủ được, có chút kích động cùng kinh hỉ, âm điệu bản thân cao hơn một chút.

Đang cùng mấy người bạn cũng chẳng thân quen gì lắm nói chuyện, Đường Yên Ninh ngẩng đầu, gắt gao nhìn Vương Phục Hưng.

Vương Phục Hưng một hồi nhức đầu, không có quay người, nghe thanh âm có thể đoán được là ai, chính là mỹ nữ chủ nhiệm của lớp đệ đệ ban ngày bị câu chuyện của mình cảm động, Sở Tiền Duyên.

Giày cao gót dẫm lên sàn nhà vang lên những tiếng cộc cộp đều đặn, hướng về phía Vương Phục Hưng đi tới. Chỉ thoáng chốc, Sở Tiền Duyễn đã cùng Vương Phục Hưng đối mắt. Vóc người cao gầy, tóc dài tùy ý rối tung trên vai, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt tuyệt mỹ mê người, áo sơ mi trắng, quần jean, giày cao gót, ưu nhã tài trí, thanh tú động lòng đứng cạnh Vương Phục Hưng.Sở Tiền Duyên nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười nói: “Ta còn tưởng rằng nhận lầm người, không nghĩ tới thật là ngươi.”

Bị bắt gặp Vương Phục Hưng đồng chí rất lưu manh, khuôn mặt không có nửa điểm lúng túng hay mất tự nhiên thần sắc, mỉm cười gật đầu nói: “Thật là trùng hợp.”

Sở Tiền Duyên cười mỉm đánh giá Vương Phục Hưng, hơi chun mũi lại, hừ hừ nói: “Đêm nay không phải là ngươi có chuyện sao, sao lại tới nơi này vui chơi, hay đây chính là sự tình bận rộn của ngươi? Hôm nay sinh nhật của ta, ta mời ngươi lần đầu tiên như vậy mà nguoi còn cự tuyệt.”

Vương Phục Hưng đầu to như cái đấu, theo bản năng túm lấy Hổ Tử ở phí sau, bình tĩnh nói: “Đây là huynh đệ của ta, chuẩn bị vào quán bar này làm bảo vệ, cho nên đêm nay hẹn đến đây để xem qua một chút.”

Hắn ngừng lại một chút, tựa hồ cũng hiểu được giải thích như thế quá mức khô khan, lại thức thời thêm một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”

Sở Tiền Duyên lúc này mới đem nhìn hai người ở phía sau Vương Phục Hưng. Chứng kiến vẻ mặt chất phác dáng, tươi cười của Hổ Tử. Lại nhìn vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng không thể tưởng tượng của Yên Đế, có chút chấn động, nam nhân đẹp trai như vậy đích xác không thường gặp. Nàng hít thở sâu một hơi, cùng Hổ Tử và Yên Đế nhẹ gật đầu. Sau đó ánh mắt lại tiếp tục chăm chú nhìn vào Vương Phục Hưng trên người, cười tủm tỉm nói: “Cái kia chuyện của ngươi xong rồi hả?”

Vương Phục Hưng kiên trì gật đầu.

Sở Tiền Duyên khẽ vung tay lên, rất có khí khái chỉ điểm giang sơn, sẵng giọng nói: “Vậy là tốt rồi, tới dự sinh nhật của ta, ta giới thiệu mấy người bằng hữu cho ngươi, ta cũng có một biểu tỷ, chính là siêu cấp mỹ nữ đó nha.”

Nàng nhìn Hổ Tử cùng Yên Đế, thè lưỡi, rất đáng yêu, dí dỏm nói: “Kêu lên bằng hữu của ngươi cùng đi nhé, rượu của ta cũng không thiếu.”

“Không cần. Hổ Tử, chúng ta đi trước, Phục Hưng, ngươi lưu lại chơi vui vẻ, uống ít một chút, về sớm một chút.”

Yên Đế thanh âm lạnh như băng vang lên, cảm giác như băng hàn vạn năm dưới đáy biển. Nói xong cũng mặc kệ Vương Phục Hưng, trực tiếp kéo tay Hổ Tử, nhanh chóng ly khai.

Sở Tiền Duyên há hốc mồm, không biết phải làm sao với tên vô nhân tính lại quá đẹp trai này.

“Tính cách của hắn chính là thế. Khi còn bé thì cứ như vậy, đối với mỹ nữ vẫn kính nhi viễn chi, không cần quan tâm hắn.” Vương Phục Hưng sờ lên cái mũi, giải thích nói. Nói như vậy cũng đúng, coi như là ba người bọn họ tại Thanh Hoa Đại Học, bằng vào điều kiện của Yên Đế, cũng không thiếu mỹ nữ nguyện chết vì hắn, nhưng tại năm học thứ hai, hắn tìm được một người bạn gái vô cùng bình thường, tướng mạo, khí chất, dáng người, gia thế, đều rất phổ thông. Lại để cho một nhóm lớn tỷ muội trong trường thương tâm gần chết. Hai người một mực yêu nhau đến năm thứ tư, rồi sau đó như đại đa số các đôi tình lữ khác, ra trường là chia tay, không hề liên lạc lại.

Sở Tiền Duyên chun chun mũi, cười nói: “Bằng hữu của ngươi thật là một quái nhân. Đi, chúng ta đi, giới thiệu chút ít bằng hữu cho ngươi nhận thức.”

Nàng chủ động kéo tay Vương Phục Hưng, cũng không phải mười ngón đan xen mập mờ tư thế, mà là dắt cổ tay hắn, đi ngang qua Đường Yên Ninh còn đang ngẩn người, trực tiếp đi vào bên trong quán bar.

Đối với người khác động tác rất bình thường, cũng làm cho Sở Tiền Duyên sắc mặt ửng hồng, thậm chí ngay cả hô hấp đều có chút dồn dập.

Xung quanh Sở Tiền Duyên, nếu như luận nhân số, hơn xa phía Đường Yên Ninh, bày biện tới ba chiếu bàn lớn, cả trai lẫn gái, tầm hơn mười người, trên bàn bày biện vô số rượu vang, trái cây, đồ văn vặt, rất náo nhiệt. Chứng kiến Sở Tiền Duyên lôi kéo Vương Phục Hưng, nhìn hai người giống như nhìn người ngoài hành tinh, quỷ dị mà cổ quái. Sở Tiền Duyên thức thời buông tay Vương Phục Hưng, đối với hắn cười nói: “Ngồi xuống đi, đây là những bằng hữu bình thường vẫn giao thiệp với ta, hôm nay đến đây chúc mừng sinh nhật của ta. Ừ, đây là biểu tỷ của ta, từ Kinh Thành đến đó, đại mỹ nữ a?”

Vương Phục Hưng theo Sở Tiền Duyên chỉ tay nhìn sang, hơi ngẩn người. Mỹ nữ, đại mỹ nữ, dùng từ này hình dung có thể nó là quá chuẩn xác rồi. Thậm chí Vương Phục Hưng có cảm giác mình hôm nay dẫm nhằm cứt chó, tùy tiện đến quán bar một chuyến, có thể được chứng kiến hai đại mỹ nhân một lúc, một cái là cô bé cao ngạo cuồng vọng ngời kia, cái khác, chính là trước mắt biểu tỷ của Sở Tiền Duyên đây rồi. Vương Phục Hưng theo bản năng quay đầu, nhìn bốn người ngồi cách đó không xa, phát hiện cô bé vốn là trung tâm của bốn người đang nhìn chằm chằm vào mình. Vương Phục Hưng tim đập nhanh, lặng yên thâm nhủ chắc là ảo giác, rồi mới quay đầu, đối diện với ánh mắt đang nghiền ngẫm mình cảu mỹ nữ kinh thanh, nhẹ giọng nói: “Người hảo, ta là Vương Phục Hưng.”

Lần nữa nghe được cái tên này biểu tỷ của Sở Tiền Duyên trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc, mỉm cười gật đầu, nhìn như nhiệt tình, nhưng không có ý định tự giới thiệu bản thân. Cùng với mỹ nữ cao ngạo ngồi ở ngoài kia không hề giống nhau. Một người lãnh ngạo đến cực điểm, một người tuy cưới nói nhẹ nhàng như hoa hồng trong sớm mai, nhưng cớ bản là ngoài nóng trong lạnh, tính ra mỹ nữ lãnh ngạo kia còn có chút dễ thương hơn nhiều.

Vương Phục Hưng sờ lên cái mũi, ngồi xuống, cũng để cho Sở Tiền Duyên chút mặt mũi, hắn mỉm cười với đại bộ phận mọi người đang dự tiệc, nhẹ nhàng mà tinh tế. Vương Phục Hưng cầm lấy một chai bia, mở nắp, cùng với một người mặc Versace cụng ly rồi yên lặng thưởng thức chai bia của mình.

“Tiền Duyên, sinh nhật vui vẻ.”

Biểu tỷ của Sở Tiền Duyên nhẹ nhàng đẩy sang phía nàng một cái hộp nhỏ tinh xảo, lờ nói phát ra tuy êm ái dễ nghe nhưng Vương Phục Hưng lại cảm thấy không có chút tình cảm nào trong đó.

Người đang ngồi đều thoáng dừng lại, sau đó nhao nhao đưa quà cho Sở Tiền Duyên. Sở Tiền Duyên mỉm cười ứng đối, đem tất cả lễ vật thu lại, cùng cám ơn một đám người xã giao nói chúc mừng. Vương Phục Hưng ngồi bất động thanh sắc, khôn mặt bình tĩnh điềm nhiên, đợi mọi người tặng quà xong mới hướng Sở Tiền Duyên thẳng thắn mỉm cười nói: “Ngươi cũng biết, ta không có tiền, cũng không mua nổi món quà gì quý giá.”

Yên tĩnh.

Trong đầu mấy người bạn của Sở Tiền Duyên hiện lên ý nghĩ, da mặt cảu thằng này thất phải xứng đáng với tường thành a. Có thể chỉ cần nói gặp người quá bất ngờ chưa kịp chuẩn bị quà mừng mà hắn lại nói thẳng thắn như thế, quả thật là ngưu đầu nhân đó nha.

Sở Tiền Duyên nét mặt tươi cười như hoa, không để ý chút nào, vẫy tay, cười hì hì nói: “Không cần khách khí, ngươi người đến thì tốt rồi.”

Tựa hồ cảm thấy lời này nói có chút mập mờ, Sở Tiền Duyên khuôn mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Đều là bằng hữu, có tâm ý là được rồi.”

Ngồi ở bên người Sở Tiền Duyên, biểu tỷ của Sở Tiền Duyên cuối cùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Vương Phục Hưng, bắt đầu chăm chú nhận thức Vương Phục Hưng, hồi lâu, mới đứng người lên, chủ động vươn tay: “Xin chào, Hạ Thẩm Vi.”

Vương Phục Hưng có chút sợ run, rất kịp phản ứng, đứng dậy cầm chặt lấy bàn tay có chút nhu nhược nhỏ bé, cảm giác thạt êm ái mềm mại như cầm một khối ngọc vô cùng ông nhuận suýt nữa khiến cho Vương Phục Hưng quên mở miệng, theo bản năng nói: “Xin chào, Vương Phục Hưng.”

Chỉ thuộc với hai người nhân sinh mới gặp gỡ.

Hai người nắm tay trong nháy mắt, cách đó không xa bốn người Đường Yên Ninh theo bản năng đứng người lên, khẽ nhíu mày.

Kẻ tự xưng là Hạ Thẩm Vi kia rõ ràng là đối thủ ngang tài ngang sức với Đường Ninh Yên ở kinh thành. Hạ Thẩm Vi buông tay ra Vương Phục Hưng, bưng chén rượu lên, đối với bốn người Đường Yên Ninh, khẽ nâng cốc lên, có ý tứ rõ ràng là khiêu khích trong ánh mắt.

Đối chọi gay gắt.

Đường Yên Ninh hít thở sâu một hơi, bàn tay trắng tinh buông ly rượu xuống, rời bàn, đi thẳng tới phương hướng Vương Phục Hưng đang ngồi.

Tất cả mọi người hơi sửng sốt.

Hai cái như mộng ảo nữ hài, chẳng nhẽ lại chuẩn bị trình diễn màn PK trong truyền thuyết để tranh giành nam nhân sao?

Cực kỳ ngang tài ngang sức đây, mọi người đều chờ xem náo nhiệt.

Dưới ánh mắt đầy bất ngờ của mọi người, Đường Yên Ninh đạp trên đôi giày cao gót màu trắng, hướng tới chỗ của bọn Sở Tiền Duyên, đứng cạnh Vương Phục Hưng, ánh mắt kiêu ngạo băng lãnh nhìn chằm chằm vào Hạ THẩm Vi, thản nhiên nói: “Ngươi cũng tới?”

Hạ Thẩm Vi cười khanh khách, không kiêng nể gì cả, ôm bả vai Sở Tiền Duyên, khẽ cười nói: “Đến Hoa Đình dự sinh nhật của biêu muội ta, bất quả gặp ngươi thì đúng là rất thú vị.”

Ánh mắt nàng không biết vô tình hay cố ý liếc qua Vương Phục Hưng, ánh mắt càng thêm nghiền ngẫm, nói khẽ: “Không biết Đường đại tiểu thư đến Hoa Đình có việc gì a?”

“Tìm người.”

Đường Yên Ninh bình tĩnh nói ra đáp án.

Hạ Thẩm Vi vẻ mặt thiên chân vô tà, mang theo ngữ khí nghi hoặc ồ lên một tiếng.

Đường Yên Ninh hít thở sâu một hơi, nhẹ nhàng quay người, đối diện với kẻ đang ngồi uống bia, chính là kẻ mà ngay cả món quà sinh nhật cho nữ hài tử cũng không mua nổi, lẳng lặng nói: “Vương Phục Hưng, ta là đường Yên Ninh, ngươi nhận thức ta sao?”

Toàn trường ngốc trệ!

Không ai nghĩ mục tiêu cuối cùng của Đường Yên Ninh lại là cái tên tiểu tử nghèo nàn này, làm cho mọi người há hốc miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Sở Tiền Duyên càng là khiếp sợ, rất mẫn cảm đem người mà Đường đại tiểu thư tìm cùng với Vương Phục Hưng liên hệ tới, tự nhiên tâm tình lại cảm thấy khẩn trương.

Khi mà tất cả mọi người đang kinh ngạc, Vương Phục Hưng quay lưng lại phía Đường Yên Ninh hơi cúi đầu xuống che giấu chút kinh ngạc trong ánh mắt, không ngờ rừng cô bé này lại có thể nhận thức ra mình. Hắn xoay người lại, vẻ mặt không biết tốt xấu tươi cười, không có một điểm cảm thấy xấu hổ, cầm lấy bàn tay đang hơi chìa ra của Đường Yên Ninh, vừ chạm đã phân, nhàn nhạt nói: “Ngưỡng mộ đã lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.