Tiểu Bạch Liên, Đại Thần Thương Em!

Chương 32



ASK: Xin hỏi hai người ở bên nhau từ lúc nào ﹁_﹁ —- Fan.

ANS: Từ lúc mọi người không biết ﹁_﹁ —- Kỳ Tu.

**

Đây đã là lần thứ năm Bạch Tiểu Vân ngẩn người trước máy tính hôm nay. An Viễn đánh máy tư liệu xong thì lặng lẽ đi tới bên người Bạch Tiểu Vân, thấy bạn học Bạch Tiểu Vân đang mất hồn mất vía. Y đi qua, vỗ nhẹ lên bờ vai cậu.

Bạch Tiểu Vân mạnh mẽ xoay người lại, phát hiện người phía sau là An Viễn.

“Đầu óc bay đi đâu mất rồi ﹁_﹁” An Viễn trêu chọc, hất hất cằm với Bạch Tiểu Vân, “Cậu đang nhớ đến ai đó ở nhà sao?”

An Viễn không nói hẳn ra, trên mặt y vẫn duy trì nụ cười bí hiểm, suy nghĩ cẩn thận lướt nhanh trong đầu. Ví dụ như vì sao người nào đó đột nhiên đến đây, hơn nữa chỉ liên lạc với mỗi thỏ nhỏ, ví dụ như vì sao người nào đó trực tiếp đến ở nhà của thỏ nhỏ, ví dụ như ngày hôm nay thỏ nhỏ có biểu hiện không bình thường, liệu có phải đêm qua đã xảy ra chuyện gì tương đối thú vị hay không ﹁_﹁

Bạch Tiểu Vân bị ánh mắt của An Viễn làm cho sợ hãi, đứng dậy, “Khụ khụ, ừm… Tôi muốn đi WC…”

Đóng cửa ngăn phòng lại, Bạch Tiểu Vân lấy điện thoại di động ra gửi cho Kỳ Tu một tin nhắn. Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, vậy nên cậu không trở về được.

Buổi chiều ngày hôm đó, công việc của Bạch Tiểu Vân không có tiến triển gì, vất vả lắm mới đợi đến lúc tan làm, cậu vinh quang trở thành người đầu tiên rời khỏi phòng làm việc.

Tiểu Vũ ngồi đối diện Bạch Tiểu Vân đỡ kính mắt, còn tưởng mình nhìn lầm rồi. Đúng lúc này An Viễn chậm rãi đi tới, Tiểu Vũ tò mò hỏi thăm y, “Anh đẹp trai, hôm nay cả ngày Bạch Vân đều đứng ngồi không yên, lần đầu tiên là người về sớm nhất khi tan làm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

An Viễn vươn một ngón tay đặt lên môi làm động tác suỵt, sau đó hơn cúi thắt lưng, “Đang yêu rồi ﹁_﹁”

**

Khi Bạch Tiểu Vân vội vội vàng vàng về tới nhà, Kỳ Tu đang chơi “chuột nhỏ” cùng với Nhóc Con. Kỳ Tu để con chuột chạy trên mặt đất, Nhóc Con hưng phấn chạy về phía trước muốn vồ lấy, kết quả là thân thể cục mịch của nó có sức lực quá lớn, trực tiếp kẹp đầu vào khe ghế sô pha.

Cái mông Nhóc Con lắc qua lắc lại, kêu gào hô hoán Kỳ Tu tới cứu nó.

Đại thần đứng một bên lắc đầu, mau chóng cứu nó ra.

Kỳ Tu ôm lấy Nhóc Con, vuốt vuốt lông cho nó, khóe miệng còn mang theo ý cười. Anh ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Vân đang đi tới, lập tức thả Nhóc Con xuống đất, “Em về rồi? Hôm nay làm việc thế nào? Rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Bạch Tiểu Vân cứ như nằm mơ, sao cậu có cảm giác Kỳ Tu giống chủ nhân của ngôi nhà này hơn cả vậy QAQ

Khi Bạch Tiểu Vân đi làm, Kỳ Tu không chỉ chăm sóc Nhóc Con rất tốt, còn nấu sẵn cơm chờ Bạch Tiểu Vân trở về.

Sau khi đi làm về, trong nhà có người nấu cơm ngon canh ngọt chờ mình, không giống như trước đây, về nhà không có ai trò chuyện cùng, có đau ốm cũng chỉ một thân một mình.

Ăn cơm tối Kỳ Tu tự tay làm, Bạch Tiểu Vân ngẩng đầu cười với anh, không nói gì hết.

Kỳ Tu nhìn thấy nụ cười kia, chợt ngẩn ngơ trong nháy mắt. Không hiểu vì sao, nụ cười của Bạch Tiểu Vân thật khiến anh cảm thấy thương yêu.

Sau khi cơm nước xong, Bạch Tiểu Vân cần cù chủ động ôm đồm việc rửa chén, còn một mình Kỳ Tu ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc tạp chí. Bạch Tiểu Vân vừa bước tới, vốn người nào đó đang “hết sức chăm chú” đọc tạp chí lập tức quăng nó lên mặt bàn, “Tiểu Vân, có thể cùng anh ra ngoài mua ít đồ không?”

Bạch Tiểu Vân gật đầu, “Có thể chứ, bây giờ đi luôn sao?”

“Chờ em xong việc thì đi.” Kỳ Tu đứng dậy bước về phía cậu.

“Em không có việc gì.” Bạch Tiểu Vân vừa nói vừa cởi tạp dề đang mặc trên người ra.

Kỳ Tu đứng bên cạnh chủ động giúp cậu cởi, “Để anh giúp em.” Thanh âm của Kỳ Tu vang lên ngay bên tai Bạch Tiểu Vân, hai tay với ra sau lưng của cậu vô tình đụng vào hai tay của Kỳ Tu.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc da thịt, trái tim đập lạc điệu…

Bạch Tiểu Vân lập tức rút tay về, cố gắng để bản thân không biểu hiện quá mức kỳ quái.

Mà hết thảy những phản ứng này đều được thu vào tầm mắt của Kỳ Tu, mimt cười ở khóe miệng anh cũng trở nên cứng ngắc.

Khi Bạch Tiểu Vân xoay người nhìn Kỳ Tu lần nữa, hai người đều che giấu tình tự vừa rồi, khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Anh định mua cái gì?” Bạch Tiểu Vân khóa xong cửa, nghiêng đầu hỏi Kỳ Tu.

“Đi mua vài bộ quần áo, dù sao cũng không thể mặc mỗi một bộ trong vài ngày.” Kỳ Tu cười cừoi.

Lúc này Bạch Tiểu Vân mới nhớ ra, Kỳ Tu bị kẻ trộm ghé thăm, khi cậu nhìn thấy Kỳ Tu cũng chỉ có một mình anh, ngay cả hành lí cũng không có.

Bình thường Bạch Tiểu Vân mua quần áo đều vừa rẻ vừa thực dụng, tuy rằng như vậy không có nghĩa là cậu không phát hiện ra đồ Kỳ Tu mặc đều là hàng hiệu cao cấp. Vì vậy Bạch Tiểu Vân đưa anh tới đoạn đường hoàng kim(1) của thành phố, nơi này có rất nhiều cửa hàng mang nhãn hiệu nổi tiếng.

Thông thường hầu như Bạch Tiểu Vân sẽ không tới đây mua quần áo, ngoại trừ thỉnh thoảng tới đây cùng An Viễn.

Kỳ Tu trực tiếp đi vào mấy cửa hàng bán quần áo, chọn vài món ra thử. Bạch Tiiểu Vân không thấy Kỳ Tu vào phòng thử đồ lần nào, yên lặng chảy nước mắt giàn dụa trong lòng.

Đại thần là cái giá áo trời sinh QAQ Mặc quần áo kiểu gì cũng đẹp không nói nên lời QAQ

“Xin hỏi cái áo này có màu trắng, nhỏ hơn một size không?” Kỳ Tu đưa chiếc áo lông cừu màu đen trong tay cho cô gái bán hàng. Cô ấy lập tức lấy một cái áo khác ra.

Kỳ Tu nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Vân ở cách đó không xa, “Tiểu Vân thử cái này xem? Anh nghĩ em mặc vào sẽ rất hợp.”

Bạch Tiểu Vân có chút bối rối lùi một bước, không biết phải làm sao, “Em, em không định mua quần áo mới đâu, Kỳ Tu.”

“Không sao, em cứ thử một lần đi.” Kỳ Tu cầm quần áo đặt vào tay Bạch Tiểu Vân, sau đó đẩy cậu về phía phòng thử đồ, giúp cậu đóng cửa.

Bạch Tiểu Vân nhìn cái áo trong tay, đấu tranh một phen rồi vấn thay quần áo.

Sau đó, Bạch Tiểu Vân vô thức đi tới trước xem biểu tình của Kỳ Tu. Anh chỉ mỉm cười nhìn cậu, không nói lời nào.

Bạch Tiểu Vân thấp thỏm xoay người lại nhìn chính mình trong gương, tuy rằng kiểu dáng giống nhau, nhưng mặc vào lại hoàn toàn không thấy đẹp như Kỳ Tu QAQ

“Đẹp lắm.” Kỳ Tu đi tới bên người Bạch Tiểu Vân, một tay khoác lên vai cậu.

Một động tác vô thức của Kỳ Tu khiến thân thể Bạch Tiểu Vân cứng đờ, vội vàng trốn vào phòng thử đồ.

Có cần phải mất mặt đến không QAQ Quả nhiên ở cùng với đối tượng thầm mến, cả người đều trở nên quái dị.

Sau khi Bạch Tiểu Vân cầm quần áo thay ra, Kỳ Tu cười cười để cho người bán hàng gói tất cả lại

“Kỳ Tu, cái áo này…” Bạch Tiểu Vân không thể không biết xấu hổ nói câu tiếp theo ra, dù sao Kỳ Tu cũng chưa từng nói mua để làm gì, hỏi ra lại thành tự mình đa tình.

Kỳ Tu đã tính toán từ lâu cười rất tự nhiên, “Đang có chương trình khuyến mãi mua một tặng một, chúng ta mỗi người một cái đi. Ngày mai có thể cùng nhau mặc.” Kỳ Tu không nói lời dư thừa, sung sướng đưa ra quyết định.

Bạch Tiểu Vân nhận cũng không được, chối cũng không xong. Đối với Kỳ Tu, cho đến bây giờ cậu vẫn không biết phải từ chối anh như thế nào. Hơn nữa, câu cuối cùng  Kỳ Tu nói thật sự bắn trúng trái tim của Bạch Tiểu Vân.

Mặc quần áo giống Kỳ Tu ra ngoài sẽ như thế nào?

Bạch Tiểu Vân chìm vào suy nghĩ của chính mình.

Mua xong quần áo, Bạch Tiểu Vân lại dẫn Kỳ Tu đi dạo khắp nơi trong thành phố.

Sắp tới chín giờ, hai người mới trở về nhà. Thật tình cờ, khi Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu vừa về đến nhà, An Viễn tới.

Lúc đó Bạch Tiểu Vân đang thu dọn những đồ mới mua về, vì vậy người ra mở cửa chính là Kỳ Tu.

“Tiêu Hoàng Thư…” Kỳ Tu đã từng gặp mặt An Viễn nên biết y. Nhưng việc An Viễn đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà Bạch Tiểu Vân khiến anh có chút không ngờ.

An Viễn cười sâu xa, “Đại thần tới đây sao không báo cho tôi biết một tiếng?”

Kỳ Tu lùi lại phía sau mấy bước để An Viễn tiến vào, biểu tình trên mặt không hề thay đổi, “Khi tới đây bị mất đồ, đành phải tìm Tiểu Vân cấp cứu.”

“Mất đồ cơ đấy →_→”

Đại thần chỉ cười mà không nói.

“An Viễn, sao anh lại tới đây?” Bạch Tiểu Vân đi tới đúng lúc thấy được An Viễn. Y chớp mắt vài cái với cậu. Không biết vì sao, bị An Viễn nhìn như vậy, gương mặt Bạch Tiểu Vân có chút đỏ lên.

Rõ ràng đâu có làm gì đâu… Ánh mắt kia của An Viễn khiến cậu sợ rúm cả người.

“Đến thăm cậu thôi, nếu như bị người ta bắt cóc, tôi cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lí chứ, đúng không  ﹁_﹁”

“Cậu nói bậy cái gì thế…” Bạch Tiểu Vân có chút sốt ruột. Mong Kỳ Tu đừng suy nghĩ nhiều về mấy lời An Viễn nói QAQ

An Viễn nhìn thấy mặt Bạch Tiểu Vân đỏ bừng thì càng cảm thấy vui vẻ “ Bạch Vân, sao mặt cậu đỏ thế? Có phải vẫn còn sốt hay không?”

Bạch Tiểu Vân đỏ mặt tía tai bị An Viễn trêu chọc trừng mắc liếc y, tuyệt đối là y cố ý!! (#‵′) 凸

“Tiêu Hoàng Thư gọi là An Viễn sao?” Lúc này Kỳ Tu đột nhiên sáp tới hỏi một câu.

“Ừ ừ.” Bạch Tiểu Vân gật đầu.

Kỳ Tu đi tới bên người cậu, cúi đầu cười nói, “Không ngờ khí chất và Tiểu Hoàng Thư người thật rất phù hợp.”

“Kỳ Tu, anh làm mắng tôi?” An Viễn buồn cười nhìn Kỳ Tu và Bạch Tiểu Vân, quả nhiên đại thần nào đó rất hay bao che khuyết điểm… Bắt nạt thỏ nhỏ một chút thôi mà đã lập tức trả đũa ngay được.

Kỳ Tu mở hai tay, “Cậu nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng muốn giải thích.”

Bạch Tiểu Vân liếc mắt nhìn An Viễn, bình thường cậu bị An Viễn đùa giỡn mà không thể phản bác, ngày hôm nay Kỳ Tu lại có thể khiến y không nói nên lời. Bạch Tiểu Vân len lén nhìn Kỳ Tu, khóe miệng hơi giương lên.

An Viễn tới nhà Bạch Tiểu Vân còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại đi động lại vang lên.

Nhìn cái tên người gọi được báo trong điện thoại, An Viễn lập tức thu hồi bộ dạng bất cần đời của mình, “Alo…”

Không biết đối phương đã nói cái gì, biểu tình trên mặt An Viễn ban đầu từ có chút khẩn trương, sau lại mang ý cười không quá rõ ràng.

“Chờ tôi, tôi sẽ tới ngay. Đừng có chạy lung tung biết chưa, có người nào đó nói ở vùng này có rất nhiều trộm cắp.” Ngụ ý của An Viễn rất rõ ràng, câu cuối cùng chính là tùy tiện nói bậy ﹁_﹁

Bạn học An Viễn giây trước vẫn duy trì hình tượng bình tĩnh, giây tiếp theo đã lập tức xù lông, “Tảo Hoàng đội trưởng thật giỏi nha! Cẩn thận bị yêu quái bắt đi! Không nói nữa, cúp máy đây. Ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ tôi…”

Ngắt điện thoại, bạn học An Viễn phóng khoáng phất phất tay ra đi không chút lưu luyến, trực tiếp chạy tới sân bay.

Đối với An Viễn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Kỳ Tu chỉ dùng một câu then chốt.

“Đội trưởng cũng tới.”

Bạch Tiểu Vân lúc nào cũng phản ứng chậm chạp hiếm khi nhanh trí như lần này. Cậu gật đầu đồng tình nói, “Em cũng nghĩ như thế.”

Sau khi An Viễn rời đi, trong nhà chỉ còn lại Kỳ Tu, Bạch Tiểu Vân và Nhóc Con. Ngày hôm nay dưới sự giáo dục của Kỳ Tu, rốt cuộc bạn học Nhóc Con cũng học được cách phanh lại khi chạy quá nhanh. Vì vậy, lúc này nó rất vui mừng một mình chạy băng băng rồi phanh gấp trước cửa nhà. Vào lúc này, đương nhiên nó sẽ không tới quấy rầy các chủ nhân bồi dưỡng tình cảm ﹁_﹁

*Chú thích:

(1) Đoạn đường hoàng kim: là đoạn đường tập trung nhiều trung tâm thương mại, cửa hàng nổi tiếng, nhà cao tầng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.