Tiểu Bạch, Ở Bên Anh

Chương 18: Nham hiểm vs nham hiểm



Giải quyết xong chuyện Tiểu Mễ, Vương Anh cư nhiên có thời gian nghiền ngẫm cách đối phó với Ái nhi cách cách. Hắn mấy ngày nay chính là ức chế tới chết rồi. Tiểu Bạch ngày nào cũng ở trước mắt hắn, thế nhưng hắn đến chạm vào cũng không chạm nổi. Ái Nhi cách cách kia ngang nhiên chống đối lại hắn, còn tặng cho hắn nụ cười nham hiểm không nói nổi. Nếu không phải hắn cũng thuộc hàng cao thủ, không khéo sớm đã bị vị cách cách này làm cho hộc máu mà chết.

Ái Nhi tới thế giới này không hề giống Tiểu Bạch lúc mới tới đây. Nàng chính là dạng người rất nghịch ngợm. Cộng thêm một tên Thiên Nam giới thiệu tận tình, nguyện ý đưa Ái Nhi tới bất cứ nơi nào nàng muốn. Ái Nhi đã ra khỏi nhà, đương nhiên Tiểu Bạch cũng không được ở nhà, bị nàng lôi cổ đi khắp nơi không chút thương tiếc. Mà Tiểu Bạch đi cũng đồng nghĩa với Vương Anh phải đi. Chính vì lẽ đó, Hà thành mấy ngày nay náo loạn khắp nơi vì 4 con người xinh đẹp tới hoàn mĩ kia làm phiền.

Ái Nhi xưa nay vốn dĩ không bị ràng buộc bởi phong kiến xưa, tư tưởng rất hiện đại. Vừa mới tới thế giới này đã cảm thấy ưng mắt vô cùng, kéo Thiên Nam đi mua sắm khắp nơi, hơn nữa còn vừa nhìn thấy kiểu tóc 2 lớp dài ngang lưng trên phố, lập tức đã muốn có một kiểu đầu như thế, nằng nặc đòi Thiên Nam giúp nàng.

Kết quả là chỉ sau 1 tuần tới đây, Ái Nhi từ một cách cách y phục thướt tha, tóc dài chấm gót hoá thành một nữ nhân y phục hiện đại, tóc dài ngang lưng nhuộm màu đỏ đồng, so với trước còn xinh đẹp gấp bội.

Thiên Nam bỏ ra mất 1 tuần hầu người đẹp đi tới đi lui, bất quá kết quả cũng rất mĩ mãn. Ái Nhi quả thật là mĩ nhân. Mặc dù khách quan mà nói thì không bằng Tiểu Bạch, thế nhưng vẫn là nghiêng nước nghiêng thành. Từ ngày Ái Nhi cách cách tới đây vẫn là hắn thấy vui vẻ nhất. Suốt ngày tìm cách lấy lòng Ái Nhi.

-Ái Nhi. Uống cái này đi. Anh tự pha đấy.

Thiên Nam cười toe, đưa cho Ái Nhi một li cappuchino còn đang bốc khói nghi ngút. Ái Nhi lúc này vẫn còn đang co ro một góc. Cái thế giới này cũng thật là vui. Báo hại nàng ham chơi quên mất là vẫn đang mùa đông. Nàng từ nhỏ đến lớn, cứ đến mùa đông sẽ phải ngồi trong tẩm cung, yên ổn bên lò sưởi, nếu không sẽ bị cảm. Mấy hôm nay nàng chính là bị cảm mất rồi. Đầu óc cứ quay cuồng, trong người rất khó chịu. Muốn ngủ nhưng lại không ngủ được. Cũng may Thiên Nam vừa thấy nàng ho một cái đã vội tìm ngay một bác sĩ riêng tới chăm sóc này, hôm nay cũng cảm thấy khá hơn đôi chút.

-Cảm ơn.

Ái Nhi có chút mệt nhọc, đưa tay đón lấy ly cappuchino từ tay Thiên Nam. Cái thứ đồ uống này Thiên Nam pha quả thật rất ngon. Nàng chỉ mới tới đây hơn 1 tuần, vậy mà đã sắp nghiện thứ đồ uống này mất rồi. Hôm trước có lần đang đi mua sắm, tự nhiên lại muốn uống. Thiên Nam đưa nàng vào một quán nhìn có vẻ rất sang trọng, bỏ lại Tiểu Bạch cùng Vương Anh trong xe, gọi ngay cho nàng một ly. Nhưng mà hình như lại không ngon bằng. Vậy nên Thiên Nam lại phải lạch bạch chạy về nhà, lập tức pha cho nàng một ly.

Bất quá Ái Nhi cũng cảm thấy nam nhân này thực tốt. Mặc dù rất nháo, nhưng đôi khi cũng làm cho người ta giật mình. Ái Nhi từ nhỏ đã quen người ta cung kính mình, thế nhưng Thiên Nam đối với nàng chỉ yêu chiều chứ không cung kính. Hơn nữa hắn cũng rất tốt bụng. Trên đường nhìn thấy ăn mày liền dừng xe lại giúp đỡ.

Thiên Nam nghe một câu cảm ơn của Ái Nhi, trong lòng vô cùng sung sướng. Ái Nhi bị ốm khiên hắn lo lắng vô cùng, nhưng mà lúc này cũng cảm thấy Ái Nhi ốm cũng thật có lợi cho hắn.

-Không có gì.

Thiên Nam ngồi xuống một bên Ái Nhi, ngồi nhìn nàng uống từng ngụm cappuchino, trong lòng không đừng được trào lên một cỗ ấm áp.

-Đúng rồi. Tiểu Bạch đâu?

Ái Nhi lúc này mới sực nhớ ra Tiểu Bạch. Mấy hôm nay nàng bị ốm, Thiên Nam nhất định không cho nàng ra khỏi phòng. Tiểu Bạch đương nhiên cũng bị Vương Anh cấm không cho sang thăm nàng, sợ cô lây ốm. Ái Nhi ốm thế này, đối với Vương Anh mà nói, quả thật có lợi vô cùng. Buổi ngày hắn đưa Tiểu Bạch cùng đi học, buổi tối lại đường đường chính chính ôm Tiểu Bạch vào phòng. Ái Nhi có biết cũng không làm được gì. Đành ngậm ngùi cho qua chuyện.

-Tiểu Bạch đi học với Vương Anh rồi.

-Vậy sao?- Mắt Ái Nhi loé lên một tia nguy hiểm- Vương Anh thật biết lợi dụng thời cơ. Đợi ta hết ốm thử xem. Nhất định cho hắn chết không toàn thây.

Thiên Nam nhìn Ái Nhi, đớ lưỡi.

Cách đó khoảng 1km, Vương Anh cũng vừa đưa tay lên ngoáy ngoáy tai.

-Vương Anh ca ca. Anh làm sao thế?

Tiểu Bạch ngước ánh mắt ngây thơ lên nhìn Vương Anh, có chút lo lắng. Nãy giờ hắn cứ ngoáy tai suốt.

-Không sao. Ăn ít thôi Tiểu Bạch. Ốm bây giờ.

Tiểu Bạch đưa một thìa kem to oành vào miệng, cười tươi với Vương Anh

-Không sao. Em rất khoẻ a. Không yếu như cách cách đâu.

Vương Anh cười nhẹ một cái. Bà cách cách đáng ghét kia, ở cùng hắn hơn 1 tuần mà vẫn chưa biết nàng ta thích cái gì. Cũng may là mấy hôm nay nàng ta ốm, nếu không hắn chính là có nguy cơ ức chết mà chết.

Tiểu Bạch xử lí xong ly kem cũng vừa no, vuốt vuốt bụng, ra chiều thoải mái vô cùng. Vương Anh nhìn cô thoả mãn cái bụng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, kéo Tiểu Bạch vào lòng. Izabel mấy ngày hôm nay không đến làm phiền hắn cùng Tiểu Bạch, coi như cũng thông minh.

Cách cách suốt mấy hôm dưỡng bệnh, trong lòng cảm thấy buồn bực vô cùng. Nàng ở đây rất muốn ra ngoài chơi. Thế nhưng đang ốm, Thiên Nam cư nhiên không cho đi đâu hết. Nàng ngồi ở trên giường, suốt ngày nhìn Thiên Nam đi đi lại lại, nhàm chán muốn chết. Bất quá chỉ có một điều làm nàng thấy khá vui vẻ. Thiên Nam có dáng người rất đẹp a.Chuyện này thực ra cách cách cũng chỉ vô tình phát hiện ra mà thôi. Trước đây Thiên Nam chỉ mặc áo sơ mi, nhìn rất trẻ trung, rất đẹp, nhưng lại không nhìn ra được hắn có dáng người chuẩn đến thế. Hôm đó cách cách vừa tỉnh dậy, lơ mơ ngủ bò xuống khỏi giường đi tìm thứ gì ăn. Mấy hôm nay sáng nào Thiên Nam cũng đem thức ăn sáng vào cho nàng từ rất sớm. Vậy mà hôm đó lại chẳng thấy đâu. Vừa sang phòng Thiên Nam, đưa chân đá cái cửa làm nó bạt ra một cái, cách cách đã được chiêm ngưỡng ngay một cảnh rất hay.

Thiên Nam lúc đó còn đang lồng dở cái áo len vào người, nước trên người vẫn còn chưa khô. Hắn vừa tắm xong, nhớ ra quên đem quẩn áo vào phòng tắm, vội vội vàng vàng chạy ra mặc đồ. Vừa mặc xong cái quần, tròng dở cái áo thì nghe một tiếng rầm. Ngoảnh ra đã nhìn thấy cánh cửa nằm bẹp trên đất, Ái Nhi cách cách cứng đơ trong tư thế ngáp dở. Ái Nhi vừa nhìn thấy Thiên Nam thì lập tức cũng sững người. Thiên Nam đương nhiên cũng chẳng hơn gì, mặt từ từ đỏ lên như gấc, quên cả kéo cái áo xuống.

Mắt Ái Nhi lúc này mở to như ốc bươu vàng, thế nhưng tuyệt đối không có gì gọi là ngượng ngùng, trái lại còn có chút thích thú. Ái Nhi hít sâu một hơi, hạ tay xuống, khép miệng lại. Nàng dùng đôi mắt lúc này đã khép thành 2 vạch chỉ, từ từ bước lại gần, chăm chú xem xét.

Đẹp a. Quả thật là tuyệt tác. Cơ bụng nổi rõ ràng, chiếc bụng không có chút nào mỡ thừa. Ái Nhi đưa ngón tay chọc chọc vào bụng Thiên Nam, cảm thấy rất cứng.

Thiên Nam lúc này bị nhìn phát ngượng, mặt đỏ phừng phừng kéo áo xuống, thiếu nước kéo cho áo rách luôn. Sau đó chẳng nói chẳng rằng, tìm đường chạy gấp.

Cách cách kể từ hôm đó như tìm được mỏ vàng, lúc nào cũng hí ha hí hừng bắt Thiên Nam ở bên cạnh mình. Thiên Nam thì ngượng đến mức mặc dù vẫn chăm chỉ chăm sóc cho cách cách, thế nhưng lúc nào cũng mặc mấy lớp áo len.-Thiên Nam. Người không nóng sao? Phòng này bật lò sưởi rất nóng a.

Thiên Nam đang đứng lúi húi rót nước cho cách cách uống thuốc, cư nhiên cảm nhận được một cánh tay từ đằng sau vòng ra trước ôm lấy hắn. Hắn cư nhiên đớ cả lưỡi, người cũng cứng đơ.

-Không… không nóng.

-Vậy sao? Sao lại mồ hôi rơi ra như tắm vậy?

Ái Nhi cười một cái nham hiểm, tay bắt đầu vuốt dọc tấm ngực nở rộng của Thiên Nam.

-Không… không có…

Thiên Nam khó khăn lắm mới mở được lời, lại khó khăn hơn đấu tranh tư tưởng gỡ gỡ cánh tay của Ái Nhi ra, đem bản thân đứng cách xa Ái Nhi 10m. Cô nàng này cũng thật sự ác người a. Biết rõ mình có sức hấp dẫn như thế nào, lại cư nhiên trêu chọc hắn như vậy. Hắn từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, mặc dù làm người mẫu nhưng tuyệt đối chưa có ai nhìn thấy người hắn. Cách cách, nàng ta là người cổ đại, nhìn thấy người hắn, không những không ngượng mà còn có vẻ thích thú. Ái Nhi thích cơ thể hắn. Tốt thôi, hắn không có ý kiến. Nhưng mà dù sao hắn cũng đâu phải là con gấu bông cho Ái Nhi ôm ôm ấp ấp thế chứ? Ái Nhi chính là chỉ thích ôm hắn, còn làm gì cũng không thích. Hắn cũng là người mà. Đâu phải gỗ đá đâu. Ái Nhi cứ kích thích hắn như thế, không hư hết đường bột mới lạ.

Ái Nhi đương nhiên chuyện này không hề hay biết. Nàng chỉ biết cảm giác ôm Thiên Nam rất thích. Hơn nữa còn cảm thấy rất an ổn. Thế nhưng Thiên Nam lại chỉ một mực từ chối nàng. Quả thật rất đáng giận a. Đã vậy, nàng lại càng phải tiến tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.