Tiểu Bạch, Ở Bên Anh

Chương 26: Đời này của Tại hạ chỉ có thể cùng với công chúa



Muốn đánh được địch, điều đầu tiên chính là phải chuẩn bị thật kĩ càng. Cũng may đêm hôm nay trăng sáng, Vương Anh cùng Thiên Nam có thể an toàn mà về đến nhà.

Việc đầu tiên khi về đến nhà phải chuẩn bị, đó chính là quà hối lộ.

Vương Anh cùng Thiên Nam suốt mấy ngày sau đi khắp nơi lùng sục, cố tìm kiếm của ngon vật lạ cùng Ái Nhi. À đúng. Còn Ái Nhi. Chuyện vui này sao có thể thiếu nàng chứ? Vẫn là Ái Nhi ham chơi hơn Tiểu Bạch. Nàng vốn hiểu Vương Anh, sớm đã chuẩn bị kĩ càng, Vương Anh cùng Thiên Nam vừa xuất hiện, nàng đã nhảy ra chặn ngay trước matwjm miệng cười toe toét.

Ngao ngán. Hai từ có thể diễn tả được tâm trạng của Vương Anh. Bà cô này rốt cuộc có là bạn hay thù, cớ sao lại 3 lần 7 lượt khiến hắn đứng tim như thế? Bất quá Ái Nhi đi theo cũng rất có ích. Hoàng huynh của nàng thích gì, nàng đương nhiên biết rõ. Chính vì thế, thành phố hà thành vào tháng 6 nóng nực bỗng nhiên náo loạn bởi một cảnh như thế này.

-Đi mua tranh nghệ thuật. Hoàng… à quên. Anh trai ta rất thích tranh nghệ thuật.

-Đi mua đồ ăn. Anh trai ta thích ăn đồ lạ nhưng ngon.

-Còn nữa. Các ngươi phải thủ sẵn mấy chiêu thức quái quái gì đó. Cái đó anh của ta cũng rất thích.

-Vương Anh. Ngươi chạy đi mua thật nhiều quần áo. Thật đẹp nhá.

-Thiên Nam. Anh đi mua mứt về cho em.

Ái Nhi lượn qua lượn lại, hét ông ổng lên giữa đường giữa phố. Vương Anh cùng Thiên Nam thì phải cưỡi hai con xe chiến, chạy hết khắp phố phường, tìm mua đủ các loại hối lộ. Suốt hai ngày rong ruổi, cả bọn cuối cùng cũng hoàn thành khoản mua bán.

Tiếp theo, đương nhiên là chuẩn bị kế hoạch B.

Hoàng huynh của Ái Nhi, tức phụ hoàng của Tiểu Bạch, có lúc rất dễ mua chuộc, nhưng có lúc cũng rất khó chơi. Dù sao thì vẫn là một lão già không thể xem thường. Bất quá hai cái đầu nham hiểm phải chụm lại, xúm xít trong phòng, Thiên Nam ngây thơ đương nhiên bị đá ra ngoài một cách không thương tiếc bởi lí do, ngây thơ quá mức cần thiết.

Kế hoạch tác chiến được vạch ra một cách rất rõ ràng. Hoàng thượng lần này e muốn từ chối cũng rất khó khăn. Vương Anh xa cách Tiểu Bạch lâu ngày, nhớ nhung sắp không chịu nổi rồi, lại còn lo Tiểu Bạch thỏ ngốc nghếch này sẽ khóc lóc không ngừng, hại con hắn hoảng sợ. chính vì thế, ngày trăng tròn tiếp theo được ấn định làm ngày quay về quá khứ của 3 nhân vật vừa mới mất tích ở thời cổ.

……………….

Suốt mấy ngày nay Tiểu Bạch trở nên rất lạ. Cô không khóc, lại còn ăn uống ngủ nghỉ rất đều đặn. Bất quá vẫn chỉ có nụ cười không chịu nở trên môi. Hoàng thượng đương nhiên biết rõ chuyện này. Nhưng hôn sự này…

Suốt mấy hôm lùng sục, đám người hoàng cung cuối cùng cũng đành chịu bó tay, không tìm ra được tung tích của hai vị công tử kia cùng Ái Nhi cách cách. Cả 3 như đã bốc hơi khỏi đây vậy. Không để lại một chút tung tích gì. Đám lính trong cung truyền tai nhau về 2 con người bí ẩn kia. Người thì nói bọn họ là siêu trộm. Người thì nói bọn họ là yêu tinh. Thế nhưng nhiều nhất vẫn là nghi vấn bọn họ rốt cuộc có phải là thần thánh trên trời hay không. Cho đến ngày thứ 7 mất tích, cả 3 người mới xuất đầu lộ diện.

Hoàng thượng sau buổi yết triều, cảm thấy có chút mệt mỏi. Đang còn nghỉ ngơi một chút thì bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào.

Ái Nhi cùng Vương Anh thảnh thơi đi bên trước, Thiên Nam oẳn tù tì bị thua, đành phải khệ nệ kéo theo một đống những thứ lỉnh kỉnh theo sau. Đám lính xung quanh do dự không biết làm thế nào cho phải. Hai công tử kia nguồn gốc thế nào còn chưa biết, huống chi là đi cùng Ái Nhi cách cách nổi tiếng đáng sợ?

Lúc hoàng thượng ra ngoài, 3 người kia cũng đã đến trước cửa Sùng Dương Cung. Ái Nhi nhìn thấy hoàng thượng, lập tức mỉm cười. Hoàng thượng vốn đã quen với việc này, ngó lơ nụ cười tà mị đầy ám chỉ của Ái Nhi đi, lên giọng bề trên.

-Các ngươi làm gì vậy?

-Bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

3 người ngó lơ câu hỏi của hoàng thượng, hành lễ trước tiên.

-Ta hỏi các ngươi đang làm gì.

-Tại hạ tới cầu thân.

-Cầu thân?

Hoàng thượng trố mắt nhìn Vương Anh. Tên này rốt cuộc là bị làm sao vậy? chẳng lẽ thái độ của ông còn chưa kiên quyết hay sao?

-Vào đây.

Hoàng thượng lạnh lùng buông một câu, dặn dò An thái giám vời hoàng hậu tới Sùng Dương Cung, sau đó chậm rãi bước vào tẩm cung.

………….

Hoàng hậu chỉ một khắc sau đã có mặt tại Sùng Dương cung. Vừa bước chân vào điện lập tức đã choáng ngợp với hoàn cảnh.

Vương Anh lần lượt dỡ từng thứ xuống, dâng lên cho hoàng thượng. Hoàng hậu đương nhiên cũng có phần. Ái Nhi đứng một bên thuyết minh, Vương Anh thì đưa ra từng thứ dâng lên hoàng thượng cùng hoàng hậu.

-Mứt dâu. Thơm mát, nhẹ dịu. Có thể thưởng thức cùng bánh mì.

-Bức tranh nàng Mona-lisa của hoạ sĩ Leonardo da vinci.Là kiệt tác bao nhiêu người mơ ước.

-Các loại thức ăn Pháp.

-Quần áo nam xịn. thích hợp để mặc trong mùa hè oi bức.

-Bộ đồ trang điểm hàn quốc xịn. Có thể làm cho làn da trở nên sáng mịn.

-Kem sâm loại xịn. dùng để dưỡng da.

-Các loại sữa tắm, dầu gội, thay thế cho những cánh hoa được rải vào bộn tắm.

-Balah balah…

Những thứ được đọc ra phía trên tuyệt đối không phải là những thứ hoàng thượng cùng hoàng hậu đã từng nghe qua. Của ngon vật lạ, điều này đã được đáp ứng một cách mĩ mãn. Hoàng hậu vừa mới cách đây mấy hôm còn ghét tên Vương Anh này vô cùng, vậy mà hôm nay đã cảm thấy có cảm tình không nói nên lời được. Bất quá chàng trai đi cùng Vương Anh cũng rất đáng yêu a. Nếu như cùng một lúc có thể hốt gọn hai anh chàng này làm rể, xem như nhà cũng thật có phúc.

Thế nhưng đó mới chỉ là hoàng hậu. Hoàng thượng của chúng ta là người như thế nào chứ? Nham hiểm thì không đến nỗi nham hiểm. Thế nhưng lại là con người sắt đã vô cùng. Gương mặt của ông trước sau như một, vẫn lạnh như tiền.

Vương Anh bất quá vẫn vòn trò chưa giở ra. Hắn tiến lên phía trước, ôn nhu cất lời.

-Nếu như những thứ lễ vật trên vẫn chưa đủ để bệ hạ hài lòng, vậy thần xin phép biểu diễn một tài lẻ khác, mong bệ hạ suy xét cho hôn ước này. Đầu tiên, kính mời bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương ra đại sảnh bên ngoài.

Hoàng hậu nghe đến diễn trò, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, không cần nói hai lời, túm váy bước nhanh ra ngoài. Hoàng hậu nổi tiếng khó tính, nhưng lại có một đặc điểm rất đáng yêu, chính là ngây thơ vô đối. Tiểu Bạch nhà ta ngây thơ, e cũng là di truyền từ hoàng hậu. Thế nhưng hoàng thượng vẫn một mực im lặng, chẳng nói chẳng rằng, đi theo hoàng hậu ra ngoài đại sảnh.

Vương Anh sớm đã biết hoàng thượng thể nào cũng hành động như thế, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, tiến bước ra ngoài.

Vươnh Anh trước đây có xem mấy trò ảo thuật trên ti vi, cảm thấy nhảm nhí vo cùng. Cái gì mà thổi ra lửa, cưa đôi người? Hắn chỉ cần liếc qua một cái cũng biết tuyệt kĩ của bọn này. Thông minh như hắn, đương nhiên cảm thấy những trò này quả thật vô bổ. Hắn đâu có ngờ mấy trò mà hắn cho là nhảm nhí này lúc này lại có ích như vậy?

Vương Anh đứng giữa trời, giữa điệu nhạc vui nhộn, vẻ mặt tươi cười, miệng thổi ra những tia lửa dài. Đám người trong cung hiếu kì vô cùng. Xưa nay cảnh tượng này chưa hề diễn ra, bọn họ có thể không hiếu kì sao?

Màn tiếp theo. Thiên Nam ở trong hộp, nằm ngang, im lặng. Vương Anh cầm cây cưa, cưa qua cưa lại, cho tới khi cả hộp đứt đôi.

Hoàng hậu nhìn thấy, hoảng sợ vô cùng, đưa hai tay che lấy mắt, miệng thì la hét không thôi. Bà có ngờ đâu chỉ một lát sau, Vương Anh ghép đôi chiếc hộp lại, Thiên Nam lại vẫn chui ra như thường trước con mắt kinh ngạc của đám lính trong cung. Ngay cả hoàng thượng cũng tròn xoe mắt nhìn.

Sau vài màn biểu diễn những trò kì lạ không tưởng. Vương Anh cùng Thiên Nam kết thúc bằng màn bắn pháo hoa hoành tráng. Từng cây pháo được bắn lên nở bung thành hàng ngàn tia sáng, rực rỡ vô cùng. Cũng may lúc biểu diễn xong trời đã xâm xẩm tối, có thể nhìn rõ được pháo hoa, lại khiến cho cảnh tượng càng thêm lung linh. Hoàng hậu thích chí đến mức nhảy cẫng lên, vỗ tay liên hồi. Hoàng thượng tuy không tỏ ra cảm xúc gì, thế nhưng ánh mắt vẫn là dán lên chữ “Xin đồng ý hôn sự này” Xếp bằng hàng ngàn tia pháo trên trời kia.

Vương Anh tiến về phía trước hoàng thượng, cúi rạp người xuống, thành tâm nói.

-Thần quả thật rất yêu thương công chúa. Người cũng thấy công chúa rất yêu thương thần. Vậy người cớ sao lại còn ngăn cản thần cùng công chúa?

Hoàng thượng đưa mắt nhìn Vương Anh, hừ một cái.

-Ngươi chư cưới xin đàng hoàng đã to gan mạo phạm đến công chúa. Tội này quả thật đáng chết. Thế nhưng dù sao công chúa cũng thật lòng thật dạ với ngươi. Nếu ta không đồng ý, nó chắc chắn sẽ oán ta đến già. Thế này đi. Ngươi cùng ta đánh một ván cờ. Nếu ngươi thắng, ta sẽ gả công chúa cho ngươi, tổ chức hôn lễ thật linh đình, cho phép ngươi đưa công chúa về nước của ngươi.

………….

Bàn cờ được đặt ra ngay chính giữa Sùng Dương Cung, ngoài trừ hoàng thượng cùng Vương Anh ra,không có ai được phép vào trong. Hoàng hậu đứng bên ngoài lòng như lửa đốt. Một chàng rể ưng ý như thế, nếu lỡ bị phu quân của bà đánh bại, nhất định bà sẽ tiếc nuối cả đời không thôi.

-Mẫu thân.!

Tiểu Bạch thảng thốt kêu lên, chạy tới bên cạnh mẫu thân của mình. Nàng chỉ vừa nghe Ái Nhi báo tin, nge xong liền lập tức chạy tới đây. Rốt cuộc Vương Anh trở về lúc nào, cớ sao lại không ai cho nàng hay như thế?

-Sa Sa. Con đến rồi.

Hoàng hậu mỉm cười nhìn Tiểu Bạch, nụ cười đã ôn nhu đi mấy phần.Con gái của nàng đã lớn thật rồi, còn có thể chọn cho mình một ý lang trung tốt như vậy.

-Mẫu thân. Huynh ấy sao rồi? Phụ hoàng không phải đã lại nhốt huynh ấy lại rồi chứ?

-Đừng lo. Phụ hoàng của con còn đang thử sức cậu ấy.

Gánh nặng trong lòng Tiểu Bạch vơi đi ít nhiều. Rốt cuộc là không sao. Báo hại cô lo lắng như vậy. Phụ hoàng của cô đã đồng ý thử sức, như vậy có nghĩa là hôn sự này có hi vọng. Bất quá phụ hoàng của cô cũng không phải tầm thường. Cao thủ đánh cờ khắp đất nước này, chưa ai có thể đánh bại được phụ hoàng. Vương Anh mặc dù thông minh là thế, nhưng có thắng nổi hay không, e còn là vấn đề nghi vấn lớn.

Suốt cả mấy tiếng chờ đợi, trong lòng Tiểu Bạch nóng như lửa đốt. Nếu như Vương Anh không thắng được thì sao? Nếu như Vương Anh làm phụ hoàng phật lòng, lại bị phụ hoàng giam lại làm sao? Hết nếu như này đến nếu như khác không ngừng hình thành trong đầu Tiểu Bạch. Cả Ái Nhi và Thiên Nam sớm cũng đã bị bộ dạng của Tiểu Bạch doạ cho chết khiếp, đứng ngồi không yên. Tại sao lại lâu như vậy chứ? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra bên trong sao?

Đúng lúc mọi người sắp không chịu đựng được, cánh cửa Sùng Dương cung đột nhiên mở bật ra. Hàng chục con mắt mở tròn nhìn vào cảnh tượng đang dần hiện ra trước mắt, không biết nên tin hay không.

Hoàng thượng bá vai bá cổ Vương Anh, cười ha hả bước ra từ Sùng Dương Cung.

-Rất tốt.Cứ vậy đi. 2 ngày nữa hôn lễ sẽ được diễn ra. Ta cùng hoàng hậu sẽ tiễn các ngươi. Còn Ái Nhi cùng Thiên Nam đúng không. Thật tốt quá. Cuối cùng cũng đã tìm được lang quân cho nó. Tốt lắm. Tốt lắm

Vẻ mặt hoàng thượng rạng rỡ hết mức có thể. Vương An trên môi vẫn ẩn hiện nụ cười vương chút xảo trá. Nhìn thấy Tiểu Bạch, nụ cười của Vương Anh lại càng tươi hơn. Ánh mắt chan chứa yêu thương của hắn dán chặt vào Tiểu Bạch, khiến cho cô tự chủ không được, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Ái Nhi sớm đã biết, nếu như Vương anh thuyết phục được hoàng huynh, hôn sự của nàng cùng Thiên Nam chính là không phải lo lắng gì nữa. Lại không ngờ Vương Anh lại thành công mĩ mãn như thế này. Ái Nhi đưa ánh mắt nhìn Vương Anh, bắt lấy ánh mắt đầy hàm ý của hanwsn.

-Giỏi lắm.

-Quá khen.

…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.