*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cái gì mà hiện tại?" Cô cả mặt không hiểu gì hỏi lại Lâm Tuyến Tú.
"Vậy còn quá khứ thì sao?" Hạ Nhạc Nghi nghe lời nói thản nhiên kia của Lâm Tuyến Tú mà hốt hoảng.
"Anh ta từng là đại ca xã hội đen, đến đại ca thế giới ngầm của cả nước này cũng phải kiên dè anh ta một bậc cho đến hiện tại cũng là gọi anh ta một tiếng anh Hàn."
"Không sao, người ngây thơ như cậu chưa nghe qua cũng không có gì lạ."
"Vậy..."
"Ba của anh ta mang anh ta về công ty làm rồi.
Nghe nói là trước kia không có chuyện gì là anh ta chưa từng làm qua, nên ba của anh ta mang anh ta về quản lý công ty, cũng xem như có thể để ông trực tiếp quản lý anh ta.
Nhưng tớ cũng có nghe bên khác nói là Mạc Hàn Vũ là muốn lợi dụng việc quan hệ rộng trong thế giới ngầm của Mạc Hàn Lâm nên mới kéo anh ta về đây."
"Anh ta không từ chối?"
"Anh ta đã vốn dĩ muốn giải nghệ quay về làm người tốt lâu rồi, nên nghe được ba của anh ta kéo về thì về ngay luôn."
"Những chuyện anh ta đã làm ra là chuyện gì?"
"Phóng hỏa, giết người, ma túy, mấy cái tệ nạn trong giao dịch ngầm mà cậu cũng hỏi, trong sách cậu đọc không có viết sao?"
"Có á...nhưng những người trong sách của tớ đọc nếu phạm phải mấy loại chuyện này thì thường sẽ bị tử hình, chết rồi."
"Sách gì mà đản hậu vậy?"
"Ba ngàn hình phạt cơ bản của luật pháp trong nước."
"Xin lỗi, Tiểu Thư Hạ cô nhận nhầm người rồi, tôi không quen biết cô."
"Được rồi, đừng chọc tớ nữa."
"Nói cho cậu biết, đừng thấy anh ta là đại ma đầu mà nghĩ là anh ta thua thiệt, cả tá con gái trong thành phố Thanh Long....à không là cả nước này đều muốn làm vợ của anh ta.
Nhưng tớ nghe mẹ nói là mới hai hôm trước nhà bọn họ đã hứa hôn cho Mạc Hàn Lâm rồi...tớ còn nghe nói là một tiểu thư con nhà gia giáo, mẹ của người đó còn mang con gái đi rao cả một bữa tiệc.
Hôm đó người có mặt ở đó ai ai cũng biết."
"Hơ hơ...là vậy sao?" Hạ Nhạc Nghi một bụng chột dạ đang muốn tìm chỗ nào đó chui xuống.
"Nếu là mẹ của tớ tớ sẽ tự tử chết vì mất mặt."
"Ừm thật mất mặt." Đúng là quá mất mặt rồi, Lưu Lệnh Nhã không biết bà ta làm ra những chuyện như thế này thì có cảm thấy sẽ để lại hậu quả về sau hay không.
Hôm nay cô nghe từ người bạn thân thiết của mình nói ra câu nói này, không biết chừng ngày mai sẽ có thêm vài người nữa biết đến câu chuyện bán con này của bà ta, không biết mặt mũi của Hạ Phong ông ấy phải để ở đâu.
"Ừm...mà sao cậu đột nhiên hỏi nhiều về Mạc Hàn Lâm làm gì vậy? Bắt đầu hứng thú với chuyện hóng hớt rồi?"
"Không có, nghe cậu nói như vậy nên tớ tò mò thôi." Hạ Nhạc Nghi hơi chột dạ nên nói gở lại.
"Ừm!"
Câu chuyện bát quái của bọn họ rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Hạ Nhạc Nghi nhìn lại thời gian lúc này cũng đã quá buổi chiều.
Hạ Nhạc Nghi nhớ cô lúc đi ra khỏi nhà thì vẫn là sáng tinh mơ vậy mà giờ này đã là quá giờ chiều rồi mà vẫn còn chưa nhấc mông về nhà được, tất thảy mọi chuyện này không phải đều phải đổ lên người của Lâm Tuyến Tú hay sao.
Cô lúc ban đầu chỉ định gọi Lâm Tuyến Tú ra đây ăn uống một lát thôi, nhưng ai mà có ngờ trước được là Lâm Tuyến Tú quá nhiều chuyện làm cho Hạ Nhạc Nghi cô phải ngồi ở lại nơi này nghe cô ấy nói chuyện, luyên tha luyên thuyên mãi đến hiện tại mới hết chuyện.
Lần này xem ra là lần cuối cùng cô có thể bước ra khỏi căn nhà đó trước khi lấy chồng rồi, tất cả đều tại Lâm Tuyến Tú.
Hạ Nhạc Nghi và Lâm Tuyến Tú khó khăn lắm mới có thể nhấc mông từ trong chỗ ngồi của cửa tiệm cafe ra đến ngoài cửa lớn này.
Xe của Chú Dương đậu đứng cách nơi này một đoạn nhưng không quá xa, cho nên rất nhanh.
Chú Dương đã nhìn thấy được Hạ Nhạc Nghi cô bước ra từ Cửa tiệm Cafe, ông liền lái xe nhanh chóng đi đến.
Chiếc xe hơi mắc tiền đậu trước một cửa tiệm cafe, người tài xế trên xe bước xuống xe đi từ bên hông xe đánh một vòng xuống cuối xe rồi dừng lại bên cạnh chiếc cửa kính, một tay người này mở cửa xe một tay còn lại thì chặn lên thành trên của xe sau đó là kính cẩn mới Hạ Nhạc Nghi lên xe.
"Tiểu Thư, Ông Chủ và Phu Nhân đang đợi người."
"À...được cháu biết rồi!" Hạ Nhạc Nghi sau khi nghe đến mấy câu như Ông Chủ và Phu Nhân đang đợi thì liền biết ngụ ý trong câu nói đó của chú Dương là đang có ý gì.
Rõ ràng là bọn họ ở nhà đang rất tức giận vì Hạ Nhạc Nghi cô đi cả một ngày rồi mà vẫn còn chưa muốn quay lại đây mà.
Biết trước được sự thật là như vậy, nhưng trong lòng của Hạ Nhạc Nghi không khỏi lo lắng, đã không ít lần cô bị Lưu Lệnh Nhã bà ấy mắng nhiếc đến cạn tình cạn nghĩa, nhưng mà suy cho cùng thì Hạ Nhạc Nghi cô mỗi lần như thế này thì lại bắt đầu lo lắng vẫn là chưa quen được.
Hạ Nhạc nghi sau khi trả lời chú Dương xong thì liền quay người lại chào tạm biệt Lâm Tuyến Tú, sau đó thì yên tâm mới dám bước lên xe mà quay về.
"Tớ về trước đây!"
"Ừm...đi cẩn thận...nếu có việc gì cậu cứ gọi cho tớ.
Điện thoại còn có chức năng gọi điện thoại chắc cậu biết nó chứ."
"Tớ không có ngốc, tớ biết!"
"Ừm biết là tốt, cậu lên xe đi!"
"Được, bye bye!"
"Bye bye!"
Nói xong với Hạ Nhạc Nghi thì sau đó nhìn thấy tận mắt Hạ Nhạc Nghi an toàn lên xe mà chạy đi thì lúc này Lâm Tuyến Tú mới có thể an tâm mà quay lại ký túc xá.
Cuộc sống của cô cũng chẳng phải là rất tốt, chỉ là không tệ hại như Hạ Nhạc Nghi mà thôi.
Lâm Tuyến Tú cô có đầy đủ ba mẹ trong gia đình, bởi vì là con một trong nhà cho nên mọi tình cảm yêu thương thì ba mẹ luôn là dành hết cho Lâm Tuyến Tú cô.
Gia đình cô cũng là nổi tiếng trong lĩnh vực sản xuất, xuất khẩu, ba mẹ cô bận bận rộn rộn suốt một ngày chẳng ai có thể quản được cô.
Bởi vì thấy bọn họ đều là có lý tưởng sống cho gia đình cho cô, nên sau này khi vào trường đại học đầy đủ tiện nghi này thì Lâm Tuyến Tú cô luôn túc trực ở nơi này.
Có khi cả tháng cũng chẳng về nhà nữa, ba mẹ cô nếu rảnh rỗi thường đến ký túc xá để thăm cô.
Mặc dù bọn họ bận rộn là như thế, nhưng vẫn là rất muốn tạo cho Lâm Tuyến Tú cô bầu không khí gia đình ấm áp.
Nhưng trong cuộc sống này không phải ai cũng may mắn có được một gia đình thế này giống như cô, ví như Hạ Nhạc Nghi.
Cô ấy từ nhỏ đã mất đi mẹ, sau đó ông trời cũng không muốn nhìn thấy thêm cảnh tang thương liền mang bố về cho cô ấy, nhưng chẳng được bao lâu liền phát hiện ông trời cũng lừa cô.
Người cha này chẳng những chẳng thể cho cô một gia đình ấm áp như cô muốn, lại còn khiến cho cả một quãng thời gian tuổi thơ của cô thiếu thốn không ít thứ.
Những thứ mà chị gái có, cô ấy luôn không có.
Nghĩ đến đây Lâm Tuyến Tú liền quay đầu nhìn theo chiếc xe hơi màu đen kia đi càng ngày càng xa mà lòng thầm cầu mong là Hạ Nhạc Nghi không xảy ra chuyện gì để khổ sở hơn nữa.