Hắc Bạch Lam vỗ nhẹ vào mông cô:"Nếu em muốn mẹ em biết anh đang ở cùng em trong này thì cứ hét to vào."
Lâm Mạn Ninh đỏ mặt, tên biến thái, dám khi dễ cô. Hắc Bạch Lam đặt cô ngồi bên bệ bồn tắm.
- "Cởi? Hay để tôi giúp em?"
Lâm Mạn Nịnh cau mày:"Tôi có tay."
- "Được." Hắc Bạch Lam gật đầu rồi cởi chiếc cravat của mình ra.
Lâm Mạn Ninh đứng dậy cởi quần áo ra rồi ngồi vào bồn tắm, Hắc Bạch Lam xả nước ấm vào bồn cho cô rồi anh cũng đi vào. Lâm Mạn Ninh lúc đầu có chút bối rối nhưng sau rồi quen.
- "Kì lưng giúp anh." Hắc Bạch Lam nói.
Lâm Mạn Ninh hất cằm:"Vậy ai sẽ giúp tôi?"
- "Em kì giúp anh trước rồi anh giúp em." Hắc Bạch Lam gian tà nói.
Lâm Mạn Ninh bĩu môi rồi cầm lấy chiếc khăn chà mạnh vào người anh:"Được, tôi sẽ giúp chú kì lưng."
- "A...đau quá..Lâm Mạn Ninh, dừng tay lại."
Sau ba mươi phút, Lâm Mạn Ninh bước ra ngoài, gương mặt hớn hở, còn Hắc Bạch Lam, cả lưng đau rát, khuôn mặt đen sì.
Cô ngồi vào bàn học:"Lúc nào vế thì về, tôi không tiễn chú đâu, tôi phải học bài rồi."
Hắc Bạch Lam nhún vai nằm xuống giường, Lâm Mạn Ninh chẳng thèm quan tâm đến anh, cô chú tâm vào học bài.
Sáng hôm sau...
Lâm Mạn Ninh thức dậy, chỗ bên cạnh đã trống, cô đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đi học.
Tại Hắc thị...
"Tít..tít..tít.." Điện thoại của Hắc Bạch Lam reo lên, mắt anh vẫn nhìn vào tài liệu, tay nhấc điện thoại lên nghe.
- "Lam, là em đây." Đầu dây bên kia, Chu Diệu Mẫn nói.
Hắc Bạch Lam cau mày:"Có chuyện gì?"
- "Tối nay anh có thể gặp em được không?"
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Xem ra Chu Diệu Mẫn cô không xem lời nói của tôi ra gì. Tôi đã nói rõ ràng, đừng để tôi ra tay."
Hắc Bạch Lam anh xưa nay rất sòng phẳng, ăn bánh trả tiền, thậm chí anh còn cho họ nhiều hơn những thứ họ muốn, nhưng một khi anh đã chán thì việc này coi như kết thúc, họ phải biết tự động lùi đi, anh sẽ không quan tâm gì đến. Nhưng đến lượt Chu Diệu Mẫn này, cô ta bám lấy anh không buông.
Anh đã cố gắng nhẫn nhịn để không ra tay giết cô ta, vậy mà cô ta lại không biết điều.
- "Khong, em nhận ra mình nên lui rồi, nhưng...Lam, xin anh hãy đến gặp em lần cuối..."
Hắc Bạch Lam cau mày:"Được, tốt nhất cô nên giữ lời, đại chỉ cứ gửi qua, tôi sẽ đến đúng giờ."
- "Em biết rồi." Chu Diệu Mẫn vui vẻ nói.
Lâm Mạn Ninh học xong đến chiều liền ra ngoài cổng trường đợi tài xế, lúc này một chiếc xe đỗ lại gần cô. Trịnh Kiều Ân một thân váy bó sát màu đen đi đến chỗ cô.
- "Mạn Ninh."
Lâm Mạn Ninh thấy cô ta, ánh mắt liền hiện lên vẻ chán ghét. Cô nhìn sang chỗ khác, lạnh nhạt hỏi.
- "Có chuyện gì?"
Trịnh Kiều Ân mỉm cười:"Vẫn còn giận chị sao? Chuyện lần trước chị xin lỗi em nhiều lắm."
Cô ta lại gần Lâm Mạn Ninh rồi nói tiếp:"Lúc đó là chị còn yêu Lam, nhưng giờ chị nhận ra bản thân không còn phù hợp với anh ấy nữa, chị muốn đến gặp em để nói chút chuyện thôi."
Lâm Mạn Ninh khoanh tay lại:"Chuyện chị không phù hợp với hắn ta giờ chị mới biết sao? Tầm nhận biết cũng hạn hep quá đấy."
Trịnh Kiều Ân mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh, hai tay nắm lấy túi xách:"Chúng ta lên xe rồi đi đến chỗ nào đó nói chuyện được không?"
- "Tôi phải về nhà, với lại tôi cũng chẳng có chỗ nào để nói với chị, nếu đã biết mình không còn phù hợp với Hắc biến thái thì từ giờ chị tránh xa hắn ra, và tránh xa cả tôi nữa."