Trái tim cô như có chiếc lông tơ chạm nhẹ vào, cô không nghe lầm chứ? Anh muốn giới thiệu cô với gia đình anh sao? Vậy là anh đã có suy nghĩ lâu dài với cô sao? Cô mỉm cười, cắn cắn đầu ngón tay.
- "Chú có ý gì?" Cô khẽ hỏi.
Hắc Bạch Lam mỉm cười:"Anh muốn gia đình anh biết về sự hiện diện của em, tối nay bảy giờ anh đến đón em."
- "Nhưng chú còn chưa biết tôi có đồng ý hay không?" Lâm Mạn Ninh hỏi.
Hắc Bạch Lam mỉm cười:"Anh dẫn vợ tương lai của anh về nhà, em thấy anh nên hỏi thế nào đây?"
Lâm Mạn Ninh đỏ mặt, cô mỉm cười, nhỏ giọng nói:"Ai là vợ tương lai của chú chứ?" Nói rồi cô tắt máy.
Hắc Bạch Lam nhìn điện thoại vang lên những tiếng "tút..tút.." mà tim lại có cảm giác xao xuyến đến lạ, hóa ra đây là cảm giác khi yêu sao? Hạnh phúc đến vậy.
Lâm Mạn Ninh tắt điện thoại xong liền đứng dậy nhảy tinh nghịch, chỉ cần nghĩ đến tối nay được gặp cha mẹ anh là cô lại thấy vui vẻ, không biết họ có dễ tính không? Sống theo kiểu hiện đại hay cổ hũ.
Cô lắc đầu, quan tâm làm gì chứ? Chỉ cần biết anh muốn đưa cô về nhà ra mắt là được rồi. Lâm Mạn Ninh mở cửa chạy ra khỏi phòng.
- "Mẹ, con muốn đi mua sắm, chúng ta cùng đi đi."
Mẹ Lâm đang tập yoga trên phòng, nghe thấy cô nói liền hỏi lại:"Có chuyện gì mà vui thế? Lại còn đòi đi mua sắm."
- "Hắc biến thái...chú ấy nói sẽ dẫn con về nhà ra mắt gia đình.."
Mẹ Lâm nghe xong liền ngạc nhiên hỏi lại:"Cái gì? Thật sao? Thằng bé xem ra lần này nghiêm túc với con rồi, ta cũng đỡ lo hơn, được rồi, lên phòng thay quần áo rồi chúng ta đi mua sắm."
- "Tuân lệnh mẫu hậu." Lâm Mạn Ninh nghiêm túc nói rồi chạy vụt lên phòng thay quần áo, miệng không ngừng ngân nga bài hát thiếu nhi.
Sáu giờ rưỡi, Hắc Bạch Lam mới xong công việc trở về lại thành phố, thư kí Lê đã về nhà trước, anh lái xe về biệt thự thay quần áo rồi đến đón cô.
Xe dừng trước cổng Lâm gia, Lâm Mạn Ninh một thân váy màu trắng có hao văn màu vàng nhạt đi xuống, bộ váy dài đến đầu gối, xòe ra trông thật đáng yêu, mái tóc được quăn lên phần đuôi.
Hắc Bạch Lam mỉm cười, đi đến nhìn cô:"Bảo bối, em thật xinh đẹ." Nói rồi anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Ngón tay nhỏ nhắn của Lâm Mạn Ninh ngăn lại môi anh, nói:"Đừng đụng vào tôi, sẽ trôi son môi mất."
Hắc Bạch Lam mỉm cười, nắm lấy cổ tay cô rồi cúi đầu mút lấy cánh môi anh đào của cô, lưỡi anh nhanh chóng đi vào xâm chiếm lưỡi cô.
Nụ hôn càng ngày càng sâu hơn, đến khi hơi thở của cả hai bấn loạn anh mới hài lòng thả cô ra rồi mở cửa xe cho cô vào.
- "Hắc biến thái, tôi thấy hồi hộp quá, sao bây giờ? Có có thể cho tôi biết nên làm thế nào không?"
Hắc Bạch Lam mỉm cười:"Xem ra em cũng háo hức lắm rồi".
Lâm Mạn Ninh bị nói trúng tim đen liền rút tay ra:"Tôi không có". Câu nói này rõ ràng không có một phần trăm trọng lượng nào.
Hắc Bạch Lam mỉm cười, nắm lấy tay cô, động viên:"Hít thở sâu một chút, lát nữa mọi chuyện cứ để anh lo, dù cho họ có nói gì thì em cũng hãy im lặng, anh sẽ bảo vệ em."
Lâm Mạn Ninh thấy ấm áp vô cùng, cô nén lại cảm giác này, rút tay lại, nói cứng:"Ai cần chú bảo vệ chứ? Chú thấy có ai bắt nạt được Lâm Mạn Ninh tôi chưa?"
Hắc Bạch Lam mỉm cười, lát nữa dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ dùng hết sức che chở và bảo vệ cô, anh muốn khẳng định mối quan hệ của bọn họ.
Xe dừng trước cửa Hắc gia...
Căn biệt thự to lớn được thắp đèn sáng trưng, một chiếc xe Ferrari đã đậu sẵn trước cổng, có lẽ là của Tô gia, anh bước xuống xe mở cửa cho cô rồi đưa chìa khóa cho tên vệ sĩ đứng trước cổng.
Bàn tay anh đặt ở hông cô, cả hai từ từ tiến vào trong.
- "Tiểu Duệ càng ngày càng xinh đẹp, Bạch Lam nhà tôi thật có phước vì sắp được con bé lấy làm chồng."
- "Ông nói quá lời rồi, phải nói Tiểu Duệ nhà chúng tôi có phước, Bạch Lam xuất sắc như vậy, sau này hai đứa mà lấy nhau thì thật không có gì hoàn hảo hơn."
Từ bên ngoài anh và cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện rôm rả bên trong, Lâm Mạn Ninh nắm tay lại, Tiểu Duệ, có phải là Tô Duệ lần trước gặp cô không?
Hắc Bạch Lam vỗ nhẹ vào lưng cô, ánh mắt như khích lệ rồi đi vào trong. Một người giúp việc thấy anh liền chào hỏi.
- "Thiếu gia, cậu trở về rồi, tiểu thư."
Hắc Bạch Lam gật đầu rồi đi vào trong, mọi người thấy anh dẫn theo Lâm Mạn Ninh đều ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.
Tô Duệ là người phản ứng đầu tiên:"Lam, ai cho anh dẫn cô ta đến đây? Anh làm gì vậy? Mau đưa cô ta đi đi."
- "Bố, hai bác." Đây là tiếng bố đầu tiên sau hai mưới ba năm nay anh gọi ông Hắc.
Ông Hắc cau mày, tiếng "bố" đối với ông có một cảm giác thật khác lạ. Ông bỏ qua chuyện đó rồi nói.
- "Hôm nay là bữa cơm gia đình của Hắc gia và Tô gia, con dẫn một đứa con gái chưa trưởng thành đến đây làm gì?"
Hắc Bạch Lam cau mày, anh rất không đồng tình lời nói đó của ông.
- "Con xin giới thiệu một chút với cả nhà, cô ấy là Lâm Mạn Ninh, bạn gái của con."
Cha mẹ Tô bất ngờ nhìn Hắc Bạch Lam, Tô Duệ gào lên:"Không thể nào, Lam, anh đừng đùa nữa, hôm nay là ngày bàn về hôn sự của chúng ta."
Mẹ kế thấy vậy liền nói:"Tiểu Lam, con đừng hồ đồ nữa, hôm nay là ngày bàn chuyện đại sự."
Hắc Bạch Lam lạnh lùng nhìn bà ta, cái nhìn sắc lạnh đó khiến cho Trịnh Tâm Như phải im bặt lại. Ông Hắc đập tay xuống bàn.
- "Cho con ba phút để đưa con bé này rời khỏi chỗ này rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện."
Hắc Bạch Lam nghiêm túc nói:"Con đưa cô ấy đến đây là để giói thiệu với mọi người, và cũng để hủy đi hôn sự này, con sẽ không dẫn cô ấy đi đâu cả."
Tay anh nắm chặt lấy tay cô đầy kiên quyết, Lâm Mạn Ninh hồi hộp nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lúc này vì quá tức giận nên Tô Duệ tái phát bệnh, cô ta ôm lấy ngực mình, khó khăn thở.
- "Tiểu Duệ, con không sao chứ? Tiểu Duệ."
Ông Tô nhìn ông Hắc nói:"Tôi nghĩ hôm nay chưa phải lúc thích hợp để nói chuyện, tôi đưa Tiểu Duệ về trước đây."
Ông Hắc gật đầu:"Được, để tôi nói chuyện vói nó, ông mau đưa con bé vè đi, kẻo xảy ra chuyện."
Ông Tô gật đầu rồi bế Tô Duệ đã ngất xỉu lên, bà Tô cầm lấy túi xách bước theo. Không khí bỗng chốc trở nên im phăng phắc. Ông Hắc đứng dậy từ từ tiến về phía anh.
Ánh mắt tinh anh của ông lướt qua người Lâm Mạn Ninh, khiến cô có phần sợ hãi rụt người lại. Bất ngờ, ông Hắc vung tay tát mạnh vào mặt anh.
"Bốp" Một cái tát vừa nhanh vừa mạnh khiến anh trở tay không kịp.
- "Lam.." Lâm Mạn Ninh bất ngờ gọi tên anh.
Khuôn mặt của Hắc Bạch Lam quay sang một bên, đỏ bừng, nơi khóe miệng anh có một ít máu chảy ra.
***
Bị lừa rồi, không có biến gì cả. Các nàng xinh đẹp tối ấm.