- "Mẹ, lúc trước cha cầu hôn mẹ, mẹ có cảm giác như thế nào?". Lâm Mạn Ninh hỏi.
Cha Lâm nhìn cô:"Lúc đó mẹ con lạnh lùng lắm, nhìn chiếc nhẫn còn làm như không thấy, lúc đó cha buồn gần chết".
- "Lúc đó tôi mà nhận thì quá dễ dãi rồi, nhưng ông xem, con gái giờ chẳng giống tôi tí nào".
Lâm Mạn Ninh cười:"Mẹ, mẹ không thể tưởng tượng được lúc đó con bất ngờ đến nhường nào".
Mẹ Lâm lắc đầu.
Nhà hàng, Hắc Bạch Lam mang theo tâm trạng vui vẻ đi vào trong, theo sau là thư kí Lê.
- "Hắc tổng, hôm nay anh có chuyện gì vui sao?".
Hắc Bạch Lam quay lại nhìn cô:"Tôi biểu hiện rõ vậy sao?".
- "Quá rõ". Thư kí Lê nói.
Hắc Bạch Lam mỉm cười rồi bước vào trong phòng, ánh mắt anh nhìn thư kí Lê:"Sao đi đâu cũng gặp tên Hoắc Thuyến kia thế?".
Anh vẫn còn nhớ rõ lúc trước hắn có ý đồ với Mạn Ninh, tóm lại trước giờ anh toàn có thành kiến với hắn.
- "Hắc tổng, sao thế?". Lê Tiểu Du cũng không khác gì anh, sao lần nào cũng gặp lại hắn vậy.
- "Hắn được tính là tình địch của tôi, tên Hoắc Thuyến này có ý đồ với Mạn Ninh".
Đầu cô như có cái gì đó giáng xuống, thì ra "Mạn Ninh" mà hắn gọi vào đêm đó là cô ấy. Cô mím môi rồi cùng anh đi vào trong.
- "Chào các vị." Hắc Bạch Lam nói rồi ngồi xuống một chiếc ghế.
Thư kí Lê cúi đầu chào:"Chào các vị." Nói rồi cô ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt vô tình quét qua người Hoắc Thuyến, cô giật thót mình, vừa rồi bốn mắt chạm nhau khiến tim cô suýt rơi ra ngoài.
Hắc Bạch Lam cài lại cúc áo của áo khoác vest:"Chúng ta vào vấn đề chính luôn nhé! Tôi không có nhiều thời gian lắm, thư kí Lê, đưa bản báo cáo cho các vị Tổng tài ở đây."
Lê Tiểu Du gật đầu:"Vâng." Cô đưa từng bản đến cho từng người, càng đến gần Hoắc Thuyến, tim cô lại đập nhanh liên hồi.
- "Cảm ơn." Hoắc Thuyến gật đầu rồi đưa tay nhận lấy bản báo cáo, ngữ điệu, hành động xa cách hơn hôm qua gấp ngàn lần.
Thư kí Lê cười khổ, cô lắc đầu rồi về chỗ ngồi. Hắc Bạch Lam nói:"Những hạng mục sắp tới rất quan trọng, không chỉ đối với Hắc thị tôi, mà nó cũng là một bước đệm cho K7 của Hoắc tổng.."
Câu nói này như một cú tát vào mặt Hoắc Thuyến, Hắc Bạch Lam nói như vậy chẳng khác nào nói anh ta lợi dụng việc này để đưa công ty của mình đi lên. Mặt của anh ta thoáng chốc đen lại.
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Tuần sau, tôi xin tổ chức sự kiện này ở khách sạn Thiên Long, mọi chi phí Hắc thị tôi sẽ chi trả, chỉ mong các vị có mặt và đóng góp các hạng mục ngay sau đó."
- "Hắc tổng đã nói vậy chúng tôi cũng không còn gì để nói tiếp, vừa rồi đọc sơ qua, chúng tôi rất hài lòng."
Hắc Bạch Lam nâng ly rượu lên:"Vậy chúng ta cạn ly."
Mọi người nâng ly lên, Lê Tiểu Du cũng nâng theo, nhưng bị Hắc Bạch Lam giằng lấy, đi gặp đối tác với Hắc Bạch Lam, Lê Tểu Du rất ít khi phải uống rượu. Hành động này rơi vào mặt Hoắc Thuyến lại rất khó chịu, hắn rõ ràng yêu Mạn Ninh, nhưng lại làm như thế sau lưng cô. Còn cả Lê Tiểu Du nữa, không sợ người khác dị nghị chuyện tình ái giữa Tồng tài và thư kí sao?
Kết thúc bữa tối, Lê Tiểu Du xin phép mọi người rồi cùng ra về cùng Hắc Bạch Lam. Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
- "Cô quen Hoắc Thuyến?"
Lê tiểu Du tím mặt, cô cười gượng:"Không có..à mà có...Hắc tổng, tôi có thay anh đi gặp khách hàng mấy lần, đều gặp Hoắc tổng ở đó."
- "Chắc là do tôi nghĩ nhiều, ánh mắt hắn nhìn cô rất khác." Hắc Bạch Lam như vô tình nói ra.
Tim cô đập mạnh lên:"Khác sao?"
- "Ừ, như thể hắn muốn dở trò đồi bại với cô vậy." Hắc Bạch Lam nheo mắt nói.
Lê Tiểu Du rùng mình, hai mắt chớp liên hồi, người giật lên, chết tiệt, cô lại bị nấc cụt tồi. Mỗi lần hồi hộp hay lo sợ điều gì đều bị nấc cụt.
Lê Tiểu Du thật muốn cắn lưỡi, Hắc Bạch Lam cười:"Hai ngày nữa tôi sẽ đến nói chuyện với gia đình Mạn Ninh, cô xem nên chuẩn bị gì giúp tôi."
- "Vâng..." Lê Tiểu Du gật đầu. Nếu Hắc tổng lấy Mạn Ninh rồi thì tên Hoắc biến thái kia sẽ thế nào? Cô lắc đầu, xua đi ý nghĩ đó.
Ở một nhà hàng khác, Tiểu Á ngồi bên cạnh mẹ mình, đối diện là cha mẹ của vị hôn phu.
- "Chị Tần, ngại quá, thằng bé nhà tôi công việc bận rộn, đến muộn một chút." Người phụ nữ kia nói.
Mẹ Tần mỉm cười:"Không sao."
- "Xin lỗi mọi người, con đến muộn." Một người đàn ông đi vào, trên mình là bộ comple màu xanh nhạt, khuôn mặt cũng được tính là thanh tú, cử chỉ nho nhã. Hắn không phải là ai khác, mà là thư kí Hoàng - Hoàng Hoa Vỹ, là thư kí của Hàn Thiên Lãnh.
Lí do đến muộn cũng không đặc biệt lắm, Hàn tổng của anh vì muốn về sớm ăn cơm với vợ con nên đã chất lại đống công việc cho anh, thành ra đến giờ này mới đến đây được.
- "Không sao, mau ngồi đi." Mẹ Tần nói.
Tần Á Á nhìn anh rồi quay mặt đi, cô chỉ mới mười bảy tuổi, lấy chồng làm gì chứ. Đã thế còn lấy người hơn mình tận tám tuổi.
Lâm Mạn Ninh áp mặt vào gối cười thầm, lúc này một bóng đen từ ngoài cửa lao vào:"Bảo bối, làm gì mà cười lớn thế?"
Lâm Mạn Ninh ngồi dậy, má khẽ phiến hồng, anh mà biết cô vì chuyện anh cầu hôn mình mà cười cả ngày chắc sẽ chọc cô mất.
- "Không có, không có gì cả."
Hắc Bạch Lam gật đầu:"Có thể chuẩn bị ít nước nóng cho anh được không? Anh muốn đi tắm."
- "Được, anh đợi em một lát nhé!." Lâm Mạn Ninh bước xuống giường, vui vẻ nói.
Khi đến gần cửa nhà tắm, chợt hàng lông mày của cô cau chặt lại, trong đầu cô như có gì đó đang gặp cắm các dây thần kinh. Hai tay cô ôm lấy đầu mình.
Phía trước bắt đầu xoay vòng, cô không nhìn rõ được gì nữa, cả cơ thể ngã về phía sau.
- "Em sao vậy?" Hắc Bạch Lam lo lắng hỏi, cũng may anh đỡ kịp lấy cô.