Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 7: Chuyện quá khứ khó quên



Anh vẫn nhớ như in ngày sinh nhật bốn tuổi của anh, bố anh về nhà rất khuya, còn dẫn theo một người phụ nữ trẻ tuổi, đáng tuổi con của ông ta,  bố anh không thương tiếc đuổi mẹ anh ra ngoài.

Một đứa trẻ phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị bố đánh đập đuổi ra ngoài, lúc đó anh biết gì ngoài ngòi khóc cơ chứ. Nhưng người phụ nữ bố anh dẫn về thì sao? Cô ta lẳng lơ đến mức anh cũng phải kinh tởm.

Thời gian sau, mẹ anh bệnh nặng, nằm trong bệnh viện cũng chỉ có mỗi mình anh ngồi bên cạnh, bố anh không vào thăm lấy một lần, lúc đó anh chỉ mới bốn tuổi, không biết suy nghĩ rằng mẹ mình sắp đi xa mình mãi mãi, không biết bố mình ngoại tình với rất nhiều người phụ nữ khác.

Ngày mẹ anh mất, trời mưa tầm tã, như thể ông trời cũng đang giúp anh xóa nhòa đi tổn thương lớn ấy, chỉ mới bốn tuổi anh đã mất mẹ, mãi mãi mất đi tình cảm mẫu tử thiêng liêng ấy, mãi mãi mất đi sự ấm áp và chăm sóc của mẹ.

Bố anh lúc đó thuê người về chăm sóc anh, ông ta suốt ngày chỉ có công việc và phụ nữ, ngoài ra chẳng còn gì khác. Có những lúc anh nhớ mẹ phát khóc nhưng anh phải kìm nén lại, bắt bản thân mình phải mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn.

Năm anh mười lăm tuổi, trải qua mối tình đầu một cách đẹp đẽ nhất thì bố anh nói sẽ cưới một người phụ nữ về, người phụ nữ đó là ai chứ? Là chính mẹ của người con gái anh yêu.

Anh hận hết bọn bọ, từ đó anh khinh thường tất cả, bắt đầu học hỏi mọi việc ở công ty. Năm anh mười chín tuổi đã đi làm cho công ty khác.

Bố anh lúc đó biết tin rất tức giận, đã sai người bắt nhốt anh, không cho anh đi làm, nhưng bố anh càng như vậy anh càng hận ông ta, càng thề với bản thân rằng nhất định không để ông ta khống chế nữa.

Về sau anh cố gắng, nỗ lực và dần thành lập được công ty cho riêng mình. Thời gian sau, anh bắt đầu nhúng tay vào thế giới ngầm và gặp Hàn Thiên Lãnh, cả hai người chơi thân và xem nhau như anh em ruột.

Cùng trai qua tất cả những gì khó khăn nhất, những lúc bị người của tổ chức khác truy sát, những lúc kho hàng trắng bị đánh cắp, anh và Hàn Thiên Lãnh đều phải ra tay, mặc kệ nguy hiểm.

Bố anh không những không giúp đỡ còn sai người hại thuộc hạ của anh, lần đó anh suýt nữa đã mất mạng. Nằm bệnh viện mấy tháng trời cũng chỉ có mỗi Hàn Thiên Lãnh, hằng ngày anh đều nhìn thấy những bài báo, tin tức về bố anh và những người đàn bà khác.

Cũng kể từ đó anh xem phụ nữ như thứ để thỏa mãn bản thân mình, trong lòng anh chỉ có một người phụ nữ cao cả nhất, anh xem trọng nhất, chính là mẹ anh.

- "Hắc Bạch Lam à Hắc Bạch Lam, chuyện xảy ra bao nhiêu năm rồi, tại sao mày không chịu bỏ qua cơ chứ? Ta nói rồi, sắp tới vị hôn thê của con sẽ về nước, chuẩn bị tiến hành hôn lễ đi."

Hắc Bạch Lam nghiến răng nói:"Đừng ép tôi, ông thử nghĩ xem mọi chuyện sẽ thế nào nếu như ngày cưới đó xuất hiện một xác chết."

- "Mày.." Bố anh tức giận chỉ tay vào mặt anh.

Hắc Bạch Lam cười lạnh rồi đi ra khỏi phòng. Lúc này anh bắt gặp người mẹ kế của mình.

Anh lạnh lùng nhìn bà ta rồi rời khỏi biệt thự, mỗi lần về nhà là mỗi lần khiến anh tức giận.

Lâm Mạn Ninh chạy nhanh vào lớp học, may quá giáo viên vẫn chưa đến, cô thở phào ngồi xuống cạnh Tần Á Á.

- "Tiểu Ninh, cậu đi đâu vậy? Tại sao tối qua tớ về kí túc xá rồi mà cậu vẫn chưa về?"

Tiểu Ninh xua xua tay:"Lát kể, lát kể."

Lúc này giáo viên đi vào, Tiểu Ninh đứng dậy.

- "Cả lớp chào cô giáo."

Các bạn học đứng lên:"Chào cô."

- "Chào các em, ngồi xuống đi." Giáo viên mỉm cười nói với cả lớp.

Một tiết học nhanh chóng trôi qua, Tần Á Á kéo Lâm Mạn Ninh vào nhà vệ sinh.

- "Tiểu Ninh, cậu kể tớ nghe đi."

Lâm Mạn Ninh biết cô bạn này sẽ không chịu bỏ qua cho cô nếu như chưa cạy được tin tức gì, cô thở dài nói:"Đêm qua tớ cũng chẳng biết tại sao gặp lại người đàn ông kia, việc cậu về kí túc xá mà tớ không về thì chịu đó."

- "Hả? Vậy hai người gặp lại có làm gì không?" Tần Á Á hỏi.,

Lâm Mạn Ninh nhìn cô:"Không, không làm gì cả, đi thôi."

Tần Á Á chạy theo:"Tiểu Ninh, cậu nói tớ biết đi."

Hắc Bạch Lam lái xe về công ty, anh lạnh lùng đi vào phòng của mình, thư kí Lê đi vào theo.

- "Hắc tổng, sao giờ này anh mới đến, lại còn khóa máy?"

Hắc Bạch Lam nói:"Không có gì quan trọng thì ra ngoài đi."

Thư kí Lên nói:"Hắc tổng, sáng nay có cuộc họp, chúng ta đã bỏ lỡ rồi."

- "Ra ngoài." Anh quát lớn.

Thư kí Lên vội vàng đi ra ngoài. Hắc Bạch Lam đứng dậy đi về phía tủ lấy một chai rượu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.