Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 103



Nhanh chóng cúi đầu, mọi người mang theo lòng cảm kích đem đá bào trong chén nuốt xuống, băng cứng trong lòng đối với Bộ Nhu Nhi cũng dần dần hòa tan, bắt đầu rộng mở tiếp nhận nàng. 

Ha ha, đúng là như thế này. Kỳ thật, giữa ghét cùng thích, chưa từng có bao nhiêu khoảng cách. Nhất là nữ nhân, thường thường chỉ cần một bộ y phục xinh đẹp, một câu nói dễ nghe là có thể mua chuộc, huống chi nàng lập tức xuất ra nhiều điều kiện có lợi như vậy, các nàng ấy đương nhiên càng thêm có hảo cảm đối với nàng! Trong lòng cười khẽ, Bộ Nhu Nhi cũng cúi đầu, ăn đá bào trong chén của mình. 

"Ai nha, các tỷ đang đùa cái gì đó? Sao lại không đợi ta?" 

Một chén băng vừa ăn xong, mới lại bắt đầu nói chuyện, rồi đột nhiên một tiếng cười cao vút, Thất Vương phi đến muộn hồi lâu rốt cục đã đến. 

"Thất muội, muội tới vừa đúng lúc. Tứ muội nàng ấy tự tay làm một chén băng, giải nhiệt, ăn ngon vô cùng, muội mau tới nếm thử đi!" 

Nghiễm nhiên đã muốn cải biến thái độ đối địch đối với Bộ Nhu Nhi, Nhị Vương phi đứng dậy, vui tươi hớn hở nói. 

"Phải không?" Cũng là khóe miệng nhếch lên, Thất Vương phi cười lạnh lùng, "Thân thể muội yếu đuối, ăn không được băng lạnh." 

Ách... 

Thân thể nàng ta yếu đuối sao? Nhìn xem vị này dáng người đẫy đà, Bộ Nhu Nhi cũng cười: "Cũng tốt. Thất muội muội tới quá muộn, băng trong bát muội cũng đã tan, hiện tại chỉ có nước đá có thể uống. Nếu ăn không vô, vậy thì uống đi?" 

Ăn không được có phải hay không? Vậy ngươi đừng ăn, ai cầu ngươi! 

"Ai, đừng nha? Tuy nói tan, nhưng tan cũng không nhiều, lão đại ở nhà ta đang ở thư phòng đọc sách, khẳng định cũng nóng, ta gọi người đưa đến cho chàng nếm thử. Chàng đang nóng như vậy, thứ mát mẻ thế này thật đúng ý chàng?" 

Nhanh chóng đi tới, Nhị Vương phi cầm lấy chén nhỏ. 

"Chỉ cần nhị tỷ không chê, vậy cầm đi!" Không đợi Thất Vương phi nói chuyện, Bộ Nhu Nhi dẫn đầu đưa ra quyết định 

"Vậy được!" Lập tức gật đầu, Nhị Vương phi bưng bát lên xoay người, "Ninh nhi, mau đưa bát băng này đến trong thư phòng thế tử, bảo chàng ăn từ từ, ăn xong tiếp tục đọc sách." 

"Dạ!" Cầm lấy bát, nha hoàn xoay người bước đi. 

Một loạt hành động, trong vòng một phút đã hoàn thành. Thất Vương phi trơ mắt nhìn bát băng đáng lẽ thuộc về mình đang bị nha hoàn đem đi. 

"Ai, thất muội muội thật sự là không có lộc ăn. Hương vị chén băng này thật sự rất ngon, ta ăn một chén còn muốn ăn thêm một chén nữa, muội lại không cần? Sớm biết thế, ban nãy ta đã ăn!" Cùng bàn Lục Vương phi vẫn còn thòm thèm, lẩm bẩm. 

"Phải không?" 

Nghe nói như thế, trong lòng mơ hồ có chút hối hận. Nhưng mà, việc đã đến nước này, để giữ mặt mũi, Thất Vương phi chỉ có thể trưng ra một nụ cười lạnh, đoan trang ngồi xuống: "Cũng không phải cái gì, cùng lắm thì chỉ là thứ gì đó, không ăn cũng không có sao!" 

"Như thế xem ra, phương thức chế biến món này, ta có thể viết thiếu một phần, dù sao thất muội cũng không ăn, phải không?" Lập tức, Bộ Nhu Nhi cũng cười hỏi. 

"Ta..." 

Thì ra còn có cái này? Sửng sốt, Thất Vương phi cắn răng nói: "Tùy tiện." Một chén băng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? 

"Ai, hiện tại xem ra, không chỉ có thất muội không có lộc ăn, liền ngay cả thất đệ, còn tiểu nha đầu nhà các ngươi cũng không có có lộc ăn, thật sự là đáng tiếc!" Lập tức lắc đầu, Ngũ Vương phi cũng nhỏ giọng thở dài nói. 

A a a!!!!! Còn thế nữa? Vốn trong lòng có một chút hối hận, nhưng mà, như các nàng vừa nói, dường như thứ này là cao lương mỹ vị gì đó, làm cho nàng trong lòng hối hận sâu sắc, từ hối sinh hận, đều sắp chịu không nổi! 

"Vậy cũng có gì đâu chứ! Không phải chỉ là ăn ít một ngụm mà thôi sao." Mặt mũi vẫn là trên hết, Thất Vương phi tiếp tục sống chết chống đỡ. 

Chống đỡ đi, chống đỡ đi, đến lúc đó sẽ có người thèm thuồng nha. 

Trong lòng cười lạnh, Bộ Nhu Nhi vẫn nói giọng êm ái: "Kỳ thật, Thất muội làm như vậy rất tốt. Nếu cơ thể nàng không khỏe thì không nên ăn, như vậy thất đệ cùng nàng, còn có đứa nhỏ của bọn họ, người một nhà đồng tâm hiệp lực, coi như là hoà thuận vui vẻ, có cảm giác hạnh phúc khác biệt đó." 

"Ha ha, tứ tỷ cao kiến? Lời này rất có lý!" Lập tức giơ ngón tay cái lên, Bát Vương phi lớn tiếng khen. 

Những người khác cũng cười hì hì gật đầu. 

"Các ngươi..." 

Lập tức, Thất Vương phi phát hiện có điều không thích hợp —— nàng mới đến muộn một chút, sao các nữ nhân này liền bị xúi giục? Một đám còn thoải mái nhẹ nhàng như vậy, nữ nhân kia đã làm gì? 

Lập tức không thể tin nhìn về phía Bộ Nhu Nhi. Bộ Nhu Nhi lại chỉ cười nhìn nàng ta Cười cái rắm!!!! Nàng ta chỉ mong thấy nàng khóc? Như vậy một nữ nhân xuất thân hèn mọn trà trộn vào các nàng, ngồi ăn cùng các nàng, quả thực chính là sỉ nhục các nàng! 

Kêu to trong lòng, Thất Vương phi đột nhiên cười: "Tứ tỷ, tỷ đã nói được tốt như vậy. Như vậy, tỷ cùng tứ hoàng huynh có được như thế hay không?" 

"Ai? Vương gia hầu như cũng không có đặt chân ở vương phủ bao lâu, suốt ngày lời chàng nói với ta hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay, ta làm sao có thể để cho chàng cùng đồng cam cộng khổ với ta? Hơn nữa, ta cũng thực sự không có lá gan này." Nhún vai, Bộ Nhu Nhi nói nhẹ nhàng. 

Phốc? 

Lập tức, một đám Vương phi—— Ngoại trừ Thất Vương phi—— Đều phì cười. 

"Tứ muội, kỳ thật, muội cũng rất tốt. Tứ đệ không quý trọng muội, đó là tổn thất của đệ ấy." Vội vàng, Tam Vương phi thật tình nói thực lòng. 

Đa tạ khích lệ, nhưng là, hắn không quý trọng nàng đúng là cầu còn không được. Vội vàng cười yếu ớt: "Tam tỷ quá khen, Vương gia chàng có chuyện phải làm việc, ta hiểu mà. Ta chỉ muốn sắp xếp vương phủ, làm cho chàng có một mái ấm thanh tĩnh, trở về có thể nghỉ ngơi hồi phục, như thế cũng đã đủ." 

"Ây, tứ muội nghĩ thông suốt như vậy cũng tốt." Gật gật đầu, Tam Vương phi lại tỏ vẻ khẳng định với nàng. 

Xoay chuyển ánh mắt, phát hiện bên trong ánh mắt của mọi người đều hàm chứa ý cười, hầu như không còn chút vẻ khinh thường nào khi vừa mới đến, trong lòng Thất Vương phi kinh ngạc không thôi. Nhưng mà, mặc kệ các nàng kia bị xúi giục như thế nào, dù sao nàng cũng tuyệt đối sẽ không để như thế! Cười lạnh trong lòng, nàng lại nhìn về hướng Bộ Nhu Nhi: "Tứ tỷ, thật vậy chăng? Nhưng mà, sao ta lại nghe nói, từ khi tỷ gia nhập Minh vương phủ, trong phủ mới thật sự gà chó không yên?" 

"Có sao?" Mọi người sửng sốt, đều đem ánh mắt chuyển về hướng Bộ Nhu Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.