Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 109



Quả nhiên là đương kim hoàng thượng cùng Vương gia cùng mẹ cùng cha, danh tiếng này, quả thực làm cho người ta vọng chi than thở. Khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói: "Vương gia, thiếp thân có chuyện này, không biết có nên nói hay không” 

Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu."Chuyện gì?" 

"Chính là, hôm nay, Thất vương phi nói tới chuyện trong vương phủ, thốt ra rằng một người tên Phượng nha đầu gì đó nói cho nàng nghe. Còn nói là nha hoàn thiếp thân­­­ của thiếp”. 

"Cái gì?" Lập tức sắc mặt đại biến, Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang âm trầm nhìn xuống. 

Bộ Nhu Nhi mềm mại cúi đầu."Cho nên, thiếp thân nghĩ chuyện của vương phủ, đóng cửa lại mọi người một nhà biết thì không có việc gì. Nhưng mà, tiết lộ ra ngoài cho người khác biết, còn để cho người khác chê cười, tại trước mặt mọi người nói ra thật sự là không nên. Cho nên, thiếp thân nghĩ, vô luận như thế nào cũng phải tìm đến nha đầu này, hảo hảo giáo huấn một chút, làm cho nàng về sau cũng không dám nói như vậy nữa." 

"Đó là đương nhiên" Lập tức gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt tối như mực, "Loại nha đầu này, còn muốn nàng làm gì? Ăn cây táo, rào cây sung, tốt nhất đánh chết đi?" Nói xong, lại ngẩng đầu, "Quản gia?" 

"Vương gia" Vội vàng bắt lấy ống tay áo của hắn, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói, "Chuyện này không cần phiền toái tới quản gia. Cũng là người bên cạnh thiếp thân nên để thiếp thân quản giáo dạy dỗ. Người có thể giao cho thiếp thân xử lý sự việc để cho thiếp thân đến giáo huấn nàng đi?" 

"Nàng?" Không khỏi cả kinh, Hoàng Phủ Nam Ninh đầy kinh ngạc nhìn nàng, "Tiểu bạch thỏ, nàng làm được không?" 

Không phải hắn không tin nàng, mà là... trước giờ nàng luôn hiền lành nhút nhát, điều này thật sự là làm cho hắn không thể tin nàng cũng có quyết đoán đến nghiêm trị điêu nô a? 

Bộ Nhu Nhi lại gật đầu: "Ân. Thân là nữ chủ nhân của vương phủ, trong vương phủ nha đầu đều do thiếp thân quản. Vô luận như thế nào, thiếp thân cũng phải học đi quản lý, không thể lúc nào cũng dựa vào vương gia." 

Lời này cũng có vài phần đạo lý. Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu: "Được rồi? Vậy nghe nàng một lần. Nhưng mà, nếu nàng thật sự là quản không được, vậy cho quản gia theo hỗ trợ nàng một chút." 

"Dạ, đa tạ Vương gia" Được đáp ứng, Bộ Nhu Nhi rất hưng phấn. 

"Ha ha, Vương gia, phương diện này ngươi không cần lo lắng. Ta tin tưởng, Vương phi nàng tuyệt đối có năng lực đem sự tình xử lý thỏa đáng." Lập tức, Lí Như Phong lại mở miệng, mang theo ý cười phảng phất, thanh âm làm cho người ta chỉ muốn hướng mặt hắn cho hắn một cước. 

Hoàng Phủ Nam Ninh từ chối cho ý kiến giật nhẹ khóe miệng. 

" Tiểu bạch thỏ, nàng đã bình an vô sự trở lại, vậy nàng trở về phòng đi nghỉ ngơi đi? Bổn vương còn có việc, muốn đi ra ngoài." Nếu thấy nàng bình an vô sự, hắn an tâm, cũng nên đi làm việc chính sự của mình. 

Lại xuất môn? Vẫn là cùng nam nhân này đi cùng nhau? 

Bộ Nhu Nhi trong lòng một trận cười trộm, khóe miệng khẽ cong vội vàng gợi lên một chút quỷ dị: "Dạ, Vương gia đi thong thả." 

"Ừ." 

Lại vuốt cằm, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay người: "Như Phong, đi thôi?" 

"Dạ." Lại lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, Lí Như Phong cũng xoay người đi ra. 

Chờ hắn đi rồi, Bộ Nhu Nhi hướng lại phía cửa lè lưỡi: "Đi nhanh đừng về vội, các ngươi hảo hảo làm chuyện của các ngươi đi?" 

Lúc này đây, Bộ Nhu Nhi đã học khôn ra. 

Hoàng Phủ Nam Ninh sau khi rời khỏi, nàng phái riêng một nha đầu đi phía trước viện theo dõi, khi nào thấy Hoàng Phủ Nam Ninh trở về, liền chạy nhanh báo lại. 

Sau đó, nàng liền đem quản gia kêu lại."Này trong vương phủ, có bao nhiêu người tên Phượng cô nương?” 

"Này... Vương phi chờ một lát đợi lão nô tra” Vội vàng cầm trong tay quyển sách nhỏ, mở to hai mắt xem qua, quản gia trả lời, "Hồi Vương phi, trong vương phủ, tổng cộng có tám người mang tên Phượng, trong đó, Phượng Song, Phượng Nguyệt, Phượng Nhu, Phượng Kiều, Phượng Thúy năm người này là lúc trước cùng mua vào, liền lấy tên giống nhau, còn có kêu Ngọc Phượng, Sơn Phượng, Tiểu Phượng, ba người là vào sau. 

"Năm người tên Phượng vào trước, hiện tại ở nơi nào làm việc?" 

"Phượng Song cùng Phượng Nguyệt đều ở trong phòng hầu hạ Vương phi, Phượng Nhu hầu hạ Lam phu nhân, Phượng Kiều hầu hạ Tử phu nhân, còn có Phượng Thúy, nàng bởi vì lớn tuổi nhất, đã muốn ra ngoài cửa hầu hạ, hiện tại cả hai ở ngoài cửa hầu hạ." 

Nói cách khác, chỉ có bốn người kia hiềm nghi lớn nhất. 

Bộ Nhu Nhi vuốt cằm."Hảo, đem Phượng Song, Phượng Nguyệt, Phượng Nhu, Phượng Kiều bốn người đưa vào trong phòng ta đi. Sau đó, lại triệu tập gã sai vặt trong vương phủ, gọi bọn hắn ở phía sau hoa viên tập hợp, ta có chuyện muốn công đạo." 

"Dạ” 

Quản gia lui ra, Bộ Nhu Nhi cũng liền xoay người: "Tú nhi, đi." 

Không lâu sau quản gia đã đưa các cô nương lại trong phòng 

"Tham kiến Vương phi." Nhất nhất quỳ gối trước mặt Bộ Nhu Nhi. Cả bốn nàng đều kêu to hành lễ. 

Ánh mắt đảo qua, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt cười —— không sai, một đám thoạt nhìn mười sáu bảy tuổi, bộ dáng ưa nhìn các nàng cũng không có vô duyên vô cớ mà đã ở trong vương phủ nhiều năm liền nghĩ rằng lời nói của mình có trọng lượng hơn người khác. Nhưng mà? Lập tức mâu quang tối sầm lại, chính là các nàng nhìn có vẻ đều rất tốt nhưng lại cố tình đưa chuyện, điêu nô bán đứng chủ nhân. Nhẹ nhàng cười, Bộ Nhu Nhi ôn nhu nói: "Các ngươi đứng dậy ngẩng đầu lên “ 

Các cô nương đều ngẩng đầu, một đám đều mở to hai mắt nhìn nàng. Kia trong mắt lóe ra, đều là vô tội quang mang. 

Tốt lắm, xem lần này ngươi che giấu thật là thâm nha. 

Nhẹ nhàng vuốt cằm, Bộ Nhu Nhi chậm rãi nói: "Hôm nay, ta cùng với các vị Vương phi gặp nhau, Thất vương phi khoan thai đến chậm, cầm lấy tay ta nói rất nhiều điều thật sự là không tốt chút nào, vậy các ngươi có đoán được cái gì không?” 

Bốn người sửng sốt, đều lắc đầu. 

"Nàng nói, có một tên là Phượng nha đầu gì đó, ăn cây táo, rào cây sung, vụng trộm đem chuyện tình bên trong vương phủ nói cho nàng nghe. Còn thêm mắm thêm muối, đem ta nói ra làm cho người ta thập phần khinh thường. Thiếu chút nữa, ta đã bị các vị Vương phi cười nhạo đến chết” 

"Nô tỳ không có?" "Này không phải nô tỳ làm?" "Thỉnh Vương phi minh xét" 

Lập tức, mọi người sắc mặt đại biến, đều cúi đầu, trên mặt đất dập đầu xuống. 

Bộ Nhu Nhi cười lạnh."Nếu không phải là các ngươi thì sẽ là ai. Ai liên quan? chính miệng Thất vương phi nói ra cái tên Phượng tự, mà tại vương phủ này, chỉ có bốn người các ngươi tên đầu là Phượng, các ngươi còn dám không thừa nhận?" 

Bốn người vội vàng cúi đầu —— 

"Nô tỳ không có, thỉnh Vương phi minh xét" 

"Có hay không, các ngươi trong lòng biết rõ ràng." Hừ lạnh một tiếng, Bộ Nhu Nhi ánh mắt nhìn các nàng trên người nhất nhất đảo qua, "Ta còn nhớ rõ rành mạch, lúc ta bước chân vào vương phủ làm vương phi các ngươi cũng như lúc này đều quỳ gối dưới chân ta biểu thị lòng trung thành. Nhưng mà bây giờ mới ngắn ngủn một tháng qua mà lòng trung thành của các ngươi liền mất?” 

"Nô tỳ thật sự không có a?" lại dập đầu xuống đất mấy cái, bốn người đều kêu to. 

Bộ Nhu Nhi khóe miệng khẽ cười khinh 

"Ta mặc kệ các ngươi nói như thế nào, nhưng mà trong số các ngươi ít nhất có một người bán đứng ta. Ta khuyên ngươi tốt nhất chính mình đứng ra, bằng không, nếu ta phát hiện, hậu quả của ngươi nhất định so với hiện tại thảm hại hơn” 

Vài người vẫn dập đầu, một tiếng kêu to cũng không có 

"Vẫn cứng đầu không nói?" Cười nhẹ, Bộ Nhu Nhi đứng lên."Cũng tốt, các ngươi đều đứng lên đi?" 

"Vương phi?" 

Vài người sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu. 

"Ta gọi các ngươi đứng lên, các ngươi có nghe hay không?" 

"Dạ" Bốn người vội vàng đứng dậy. 

Bộ Nhu Nhi vuốt cằm, chuyển mở đầu."Đi thôi?" 

A?"Vương phi, đi... Làm sao?" 

"Theo ta đi ra đây" Ngoái đầu nhìn lại cười, Bộ Nhu Nhi nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói. 

Nhưng mà thấy nụ cười của nàng mọi người trong lòng lại như muốn run lên? Một loại dự cảm bất an ngập tràn trong tâm can. 

Theo bản năng ý tưởng chính là muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng mà, phía trước có Vương phi đứng chắn, mặt sau còn có quản gia đám người vây quanh, cơ hội chạy trốn của các nàng cơ hồ là không có. Suy tư một chút, các nàng liền chỉ có thể cắn răng, đi theo sau Bộ Nhu Nhi,nơm nớp lo sợ hướng đi cảm thấy tương lai xa vời. 

Ai ngờ, Bộ Nhu Nhi lại đem các nàng ra sau hoa viên. 

Tại trong hoa viên hiện nay đã tụ tập toàn bộ gã sai vặt trong vương phủ. Nhìn thấy đám người Bộ Nhu Nhi lại đây, mọi người vội vàng hành lễ, nhìn rất là khí thế. ( J Êu có thể tưởng tượng chị ấy oai như cóc cụ) (Beta: tội nghiệp Nhi tỷ bị editor so sánh với cóc cụ >”<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.