Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 201



Hic... 

Nói những lời này, trong lòng nàng rơi lệ. 

Đáng thương chính mình, nàng đều bị hắn giày vò đến luân lạc đến mức nào a. 

Nhưng nghe lời này của nàng, hai mắt Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên sáng choang. Trong mắt khó chịu cũng nhanh chóng biến mất. 

"Phải không? Tốt lắm. Chúng ta đi bây giờ nhé?" 

Vội vàng buông tay ra, một tay kéo nàng lên. 

"Này, vương gia - - " 

"Ừ" 

"Vương gia, chỗ ta trước kia từng ở, ngài chưa từng đi, có biết rõ đường không a?" Bĩu môi, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu. "Không biết." 

Không biết vậy ngươi còn đi vui mừng? Bất đắc dĩ trợn trừng con mắt, Hạ Mộng nhỏ giọng nói: "Nếu đã không biết đường, vậy hãy để ta ở phía trước dẫn đường đi." 

"A, đúng rồi." Tựa hồ lúc này mới nhớ tới, Hoàng Phủ Nam Ninh lui về phía sau hai bước, "Nhanh lên, dẫn đường đi." 

"Là, biết rồi." Lần nữa thở dài một tiếng, Hạ Mộng bước chân, "Vương gia, mời đi theo ta." 

Chi nha - - 

"Minh vương gia, Minh Vương phi." 

Theo tiếng đóng cửa vang lên, khi hai người trước sau chân đi ra, hai sai vặt đợi ở cửa sững sờ. 

Hạ Mộng vội vàng cười: "Vương gia cùng ta ngồi buồn bực, muốn đi ra ngoài một chút. Lát sẽ trở lại." 

"Đúng là..." 

"Cái gì đúng là? Cái chỗ này ầm ĩ chết, bản vương nhàm chán, đi một chút còn không được sao?" 

"Dạ dạ dạ." Hoàng Phủ Nam Ninh vừa mở miệng, bọn sai vặt một câu nói cũng không dám nhiều lời, vội vàng cúi đầu, "Không biết Minh Vương gia ngài muốn đi đâu? Nô tài dẫn đường cho ngài - - " 

"Không cần, chính bản vương sẽ đi." 

"Vương gia" 

"Lát chúng ta sẽ trở lại." Khẽ quát một tiếng, không kiên nhẫn để bọn họ càn quấy, Hoàng Phủ Nam Ninh kéo tay Hạ Mộng đi. 

"Minh Vương gia, Minh Vương phi..." 

Nếu bọn họ muốn tự mình đi, bọn sai vặt đương nhiên không dám nói nhiều, chỉ có thể kêu một tiếng, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa. 

Ha ha 

Thoát khỏi những người này trói buộc, trong lòng Hạ Mộng đột nhiên có chút dễ dàng hơn. 

Bước chân bắt đầu bước nhanh hơn, nàng mang theo Hoàng Phủ Nam Ninh, đi qua hành lang, chuyển qua một góc nho nhỏ, thình lình thấy một sân nho nhỏ. 

"Đây, chính là chỗ trước kia ngươi ở?" 

Mắt thấy Hạ Mộng lôi kéo hắn từng bước từng bước hướng bên kia đến, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, tựa hồ là không thể tin được hỏi. 

"Đúng vậy." Hạ Mộng cười gật đầu, "Mười sáu năm, ta ở chỗ này mà lớn lên." 

"Cứ như vậy?" Theo nàng bước vào cửa chính tiểu viện, Hoàng Phủ Nam Ninh chân mày nhíu chặt hơn, "Có mấy gian phòng? Làm sao nàngsống được?" 

"Giống như vậya." Nhẹ nhàng cười, Hạ Mộng quay đầu, "Vương gia, trước ta chỉ là con của thiếp, hơn nữa còn sinh ra ở gia đình võ tướng, đãi ngộ đương nhiên so với vương gia ngài kém rất nhiều. Chúng ta trước kia, là không thể đánh đồng a." 

Nhưng là, cũng kém nhiều lắm đi. Tại vương phủ, cho dù chỗ ở cấp nha đầu so với nơi này chỉ sợ vẫn còn tốt một chút. 

Xem một chút nơi này cực kỳ chú ý một cái tường thấp - - cao bao nhiêu? Hắn đứng ở ngoài tường cũng có thể nhìn vào bên trong. Hơn nữa, tường loang lổ, cũng không biết bao năm không tu sửa, chỉ sợ tùy tiện đẩy có thể té xuống. Nhìn lại một chút bên trong kia mấy gian phòng nhỏ, phòng ốc cũng giống vậy loang lổ, trên nóc nhà mảnh ngói đều nát không ít. Một khi mưa to, sẽ theo mưa nhỏ đi. Loại địa phương này, tên khất cái ở cũng không sai biệt. 

Càng đến gần xem, tâm Hoàng Phủ Nam Ninh càng chìm xuống: địa phương như vậy, nàng thế nào có thể ở? 

"Ai nha?" Đang di chuyển, Hạ Mộng đột nhiên lên tiếng kinh hô. 

"Làm sao vậy?" Hoàng Phủ Nam Ninh vội hỏi. 

"Y phục ai thế này?" 

Vội vàng tiến lên vài bước, Hạ Mộng chỉ giữa sân treo vài váy dài. Rất hiển nhiên, nàng đã rời đi đã lâu như vậy, không phải là của nàng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm thấp. "Chẳng lẽ nói, ngươi sau khi rời khỏi, lại có người dời đến ở?" 

"Hẳn là vậy đi." Gật gật đầu, Hạ Mộng nhẹ nhàng đem môi dưới cắn chặt. 

Mang theo Hoàng Phủ Nam Ninh, nàng đi về phía trước, đến gian phòng chính giữa tiểu viện. 

Chi nha - - 

Dùng lực đẩy cửa phòng ra, nàng lập tức ngốc trệ - - 

"Sao... Chuyện gì xảy ra?" 

"Thế nào?" Phát hiện sắc mặt nàng có hơi trắng bệch, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng nâng vai nàng. 

Hạ Mộng quay đầu lại, nhìn mắt hắn hiện ra vài phần lệ ý. "Đây là nhà ta đã từng ở sao? Sao lại không có gì?" 

"Cần phải có cái gì?" 

"Giường của ta? Tủ của ta? Ta đích thân thêu màn lụa màu hồng cánh sen. Còn sách ta để ở đầu giường nữa. Cùng với bình hoa ta để trên cửa sổ, cái gì cũng không thấy." Hết thảy tất cả đều biến dạng. Hơn nữa bên trong đồ vàng hạ cám tùy tiện bày biện, chỉ sợ cho dù đồ nàng vẫn còn, cũng lật tìm không ra. 

Cái gì? 

Nghe đến mấy cái này, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm tình thập phần xuống thấp. 

"Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nói, bọn họ đều thu lại cho ngươi?" 

Nàng khó đoán a. 

Cắn cắn môi, Hạ Mộng từ từ đi vào cửa, bốn phía băn khoăn, trên hai mắt đều bịt kín một tầng lệ nhẹ nhàng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh suy nghĩ, chưa phát giác ra đau lòng được ngay. 

"Tiểu bạch thỏ." Vội vàng kêu, hai tay ấn lên đầu vai nàng. 

Hạ Mộng không nói, tiếp tục đi tới, nhìn xem. 

"A" 

Hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên nghe một tiếng kinh ngạc hô. Hai người chấn động mạnh một cái, vội vàng quay đầu lại. 

"Tiểu Liên" 

Nhìn thấy nha đầu xuất hiện ở cửa, Hạ Mộng lấy làm kinh hãi. "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" 

"Tứ tiểu thư" Phát hiện thân phận của nàng, nha hoàn chợt giật mình kinh ngạc, vội vàng cúi đầu xuống, "Nô tỳ tham kiến Minh Vương gia, Minh Vương phi." 

"Không có việc gì, đứng lên đi." Vội vàng lắc đầu, Hạ Mộng đi lên trước, "Ngươi nói cho ta biết, có chuyện gì xảy ra? Phòng của ta làm sao biến thành như vậy? Những thứ đó?" 

"Tứ tiểu thư... Không, Minh Vương phi, cái này..." 

"Làm sao vậy, ngươi mau nói cho ta biết." 

"Minh Vương phi, là như vậy. Kể từ sau khi ngài gả ra ngoài, lão gia đã từng muốn bảo tồn nơi này, từ đầu đại phu nhân cũng đồng ý. Nhưng về sau, ngài mất tích hơn nửa năm. Liên tục không có phát hiện tung tích của ngài, đại phu nhân nói, ngươi có lẽ đã chết rồi. Cộng thêm phủ cũng không lớn, căn phòng trống không còn, liền gọi mấy người chúng ta tới, làm thành phòng ngủ." 

Ha ha. 

Chỗ ở một vị tiểu thư, thành chỗ ở của nha hoàn? 

Nghe lời nói này, Hạ Mộng nhịn không được muốn bật cười. 

"Như vậy, đồ đạc của ta đâu?" Ở chỗ này lâu như vậy, nàng trong lúc rảnh rỗi sưu tầm những thứ đó, chưa kịp mang đi. Hôm nay nguyên dự định tới thu thập một chút. 

"Cái này..." 

"Ừ" 

"Minh Vương phi, kỳ thật, những vật này cũng không ở chỗ này." 

Quả nhiên. "Là bị đại nương cho người lấy sao?" 

Nhưng nha hoàn lắc đầu."Không hoàn toàn là." 

"Ừ, đó là..." 

"Giường của ngươi cùng màn lụa, còn có bình hoa trên bệ cửa sổ, đều cho ba vị tiểu thư. Các nàng nói ngươi mệnh tốt, có thể gả cho Minh Vương gia, các nàng liền mang đồ đạc của ngươi, nói là xem có thể cũng mang đến cho mình vài phần không khí vui mừng. Về phần sách, đại phu nhân nói vô dụng, muốn mang đến phòng chứa củi, nhưng lão gia không cho phép, cho thu lại." 

"Như vậy, hiện tại các nàng không phải đều đã gả sao? Đồ đạc của ta, các nàng mang đi nơi nào?" 

"Kể từ sau khi Tứ tiểu thư mất tích, lại thêm ba vị phu quân không được như ý, trong lòng các nàng không cam lòng, liền đem tức giận phát tiết trên những thứ đó, trong cơn tức giận, hoặc là đập phá, hoặc là đổ, cơ hồ không có cái gì hoàn hảo." 

Ha ha ha. 

Hạ Mộng lập tức càng muốn cười. 

Những người kia thật đúng là làm được. 

"Như vậy, nếu hiện tại ta đã trở về, bọn họ cũng không có nghĩ sẽ đem vật khác trả lại cho ta, đem khôi phục nguyên dạng sao?" 

Nha hoàn tiểu lực lắc đầu."Nô tỳ không có nghe được tin tức." 

Ngực tựa hồ bị cái gì hung hăng va chạm. Hạ Mộng lùi lại vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống. 

Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng nâng nàng."Tiểu bạch thỏ, nàng làm sao vậy?" 

"Vương gia." Từ từ quay đầu lại, Hạ Mộng kêu một tiếng, vẻ mặt cô đơn, "Lần này tốt lắm, địa phương ta từng ở cái gì cũng không còn, cũng không có. Các ngươi muốn hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của ta sao?" 

Vốn đang đối với cái nhà này có vài phần tình nghĩa. Nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ đối với nàng lại không có bao nhiêu cảm giác. Thậm chí, ngay cả một điểm nhỏ cũng muốn xóa đi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt mãnh liệt chìm, nắm chặt cổ tay nàng."Tiểu bạch thỏ, ngươi đừng nói như vậy? Hiện tại ngươi không phải cũng đã gả cho ta sao? Trong vương phủ có chỗ của ngươi, kia là đủ rồi." 

Là, điểm này nàng biết rõ. Nhưng là, trong lòng không thoải mái a. 

Dầu gì nàng cũng ở nơi đây sinh sống dài như vậy, bọn họ đối với nàng như vậy sao? Ít nhất, từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ làm việc có lỗi với bọn họ a. 

Hô hấp đột nhiên có chút khó khăn, con mắt cũng có chút nóng lên. Hạ Mộng vội vàng nắm tay áo Hoàng Phủ Nam Ninh. "Vương gia, thân thể ta không thoải mái, chúng ta đi ra ngoài đi." 

"Tốt." Lập tức gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh đỡ nàng xoay người đi ra ngoài. 

"Tứ tiểu thư..." 

Sau lưng, nha hoàn lại gọi. 

Hạ Mộng liền lại quay đầu lại, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngươi yên tâm đi. Chuyện không liên quan ngươi, ngươi an tâm ở chỗ này đi." Vô luận như thế nào, trong lòng nàng có mất hứng, cũng sẽ không trút giận lên nha đầu vô tội. 

“Vâng." Vội vàng thở phào nhẹ nhõm, nha hoàn đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. 

"Tiểu bạch thỏ, đau lòng lắm sao?" 

Bước chân chậm rãi đi về phía trước, trầm mặc hồi lâu, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên mở miệng hỏi. 

Hạ Mộng nhẹ nhàng gõ đầu. 

"Như vậy - - " 

"Vương gia. Vương gia." 

Chưa mở miệng nói tiếp, đã thấy vợ chồng Bộ đại nhân vội vàng chạy tới. 

"Vương gia, sao các người lại chạy đến nơi đây? Bữa tiệc sắp được bắt đầu, tất cả mọi người đã nhập ghế, chờ hai người các ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.