Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí

Chương 22



Ta bị một lực mãnh mẽ đẩy ra, ngã đến thất điên bát đảo, vừa vặn miệng vết thương xui xẻo rách ra, nhất thời chỉ có thể ngồi dưới đất, đau đến nhe răng trợn mắt, không đứng dậy được.

“Ngươi đi đường không có mắt hả, bị mù hả, đụng vào tiểu thư nhà ta ngươi gánh vác nổi sao?”

Không đợi ta kịp nắm rõ tình hướng, một giọng nói bén nhọn thiếu chút nữa dọa ta sợ tới mức ba hồn bay mất.

May mắn, may mắn, may mắn không phải Tề Nghiêm, ta trấn an trái tim đáng thương của mình 1 chút, ngẩn đầu nhìn. Một nữ tử mặc đồ nha hoàn đang đứng trước mặt ta, trên khuôn mặt trái xoan không có nửa điểm tươi cười, khiến tư sắc vốn thuộc hạng trung của nàng ta làm cho người ta có cảm giác chanh chua, đang không chút khách khí chỉa vào chóp mũi của ta mà mắng.

Phía sau nàng ta, là một thiếu nữ thanh xuân ăn mặc hoa lệ, trên người rõ ràng lộ ra hơi thở thiên kim phú gia được nuông chiều, mày liễu được tỉ mỉ điểm trang đang nhíu chặt,  từ trong ánh mắt to đen phóng ra chính là……. khinh thường và coi rẻ?

“Ngươi tên nô tài này, sao mà một chút quy củ cũng không biết, còn dám nhìn chằm chằm tiểu thư nhà ta, cẩn thận ta móc mắt ngươi ra.” Thấy ta không mở miệng nói chuyện, nha hoàn kia càng mắng càng hăng.

Ta vốn bởi vì cái tên thối nát Tề Nghiêm kia khiến cho oán khí đầy mình không có chỗ xả, tuy rằng là do ta không nhìn đường, nhưng dù sao trước khi ta đụng phải các ngươi cũng đã bị đẩy ra rồi, hai người các ngươi ngay cả một cọng lông tơ cũng chưa bị tổn hại.

Vốn ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, không nên cùng nữ nhân so đo nhiều như vậy, muốn ta nói lời xin lỗi cũng không phải không được, nhưng là nhìn xem đức hạnh của hai chủ tớ các nàng, con mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu, còn bày ra bộ dáng khinh khỉnh, có quỷ mới thèm xin lỗi các nàng.

Hừ, quả nhiên là thấy ta thiện lương thành thật, cho nên kể cả ngưu xả quỷ thần bên kia cũng chạy đến khi dễ ta sao?

“Ta lớn như thế này, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy loại chó cậy thế chủ, cẩu…. nô… tài.” Ta lửa giận công tâm, cũng chẳng thèm nghĩ đến khả năng gây tranh chấp ở đây sẽ dẫn Tề Nghiêm đến. Một chữ kia vừa nói xong, còn cố ý nhấn mạnh thêm hai chữ “Nô tài”.

Hình như không ngờ được là “nô tài” như ta lại dám chống đối các nàng, hai nàng ta sau một chốc sửng sốt, sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, cái cô nha hoàn kia tức giận đỏ hết cả mặt lên: “Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không? Cũng không biết nhìn lại bản thân mình là thân phận thấp hèn gì, còn dám cãi lại, chờ sau khi tiểu thư nhà ta trở thành Tề phu nhân, việc đầu tiên là đập nát cái mồm thối của ngươi.”

Ta quả thật là không biết vị tiểu thư nhà ngươi kia là cái cây hành củ tỏi gì, ta một không phải là hạ nhân nhà nàng, hai không phải hạ nhân Tề gia, bất luận bây giờ nàng là công chúa hoàng tôn, hoặc là sau này là…. Tề phu nhân, đều không có chút quan hệ nào với ta hết. “Nga, nguyên lai chẳng qua chỉ là nữ nhân muốn gả cho Tề Nghiêm mà thôi, chờ ngươi chính thức lên làm Tề phu nhân rồi hẵng nói.”

Lần này người kinh hô thành tiếng là cái cô tiểu thư kia: “Ngươi còn dám gọi thẳng tên của Tề đại ca, ngươi…” giọng nói của nàng đột nhiên dừng lại, sau đó bắt đầu đánh giá ta từ trên xuống dưới.

Bị ánh mắt quỷ dị của nàng nhìn đến mức toàn thân nổi da gà, ta vùng vẫy đứng lên, quyết định không dây dưa cùng nữ nhân mê trai này, nhanh chóng ra khỏi Tề phủ mới là việc quan trọng.

“Như vậy xem ra, ngươi chính là tân nam sủng của Tề đại ca? Ta vốn nghĩ rằng đó chỉ là lời đồn mà thôi, không nghĩ đến hóa ra là sự thật.” ánh mắt của nàng bắt đầu trở nên ác độc, khiến ta không rét mà run.

Nam sủng? Cái gì chứ? Ta ngây người  ngơ ngác một lúc, đột nhiên hiểu được. Nói giỡn gì vậy? Ta khi nào biến thành nam sủng của Tề Nghiêm? Trong một ngày này, ta lần lượt trải qua các danh phận từ “tân nương” – “mẹ kế” – “vợ lẽ” – “nam sủng”. Hơn nữa cái sau so với cái trước càng khiến cho ta không thể chấp nhận. Lửa giận vừa mới áp chế lại bốc lên, ta tức giận toàn thân phát run, không thể kiềm chế được nữa.

“Ta vốn tưởng là dạng tuyệt sắc khuynh thành gì, mới có thể làm cho tâm Tề đại ca say mê, không ngờ tới hóa ra chỉ là một nam tử thô bỉ không diện mạo, không khí chất, không giáo dưỡng.” vị tiểu thư kia trừng ánh mắt oán độc nhìn ta, giống như hận không thể đem ta ăn tươi nuốt sống. “Hồ ly tinh, ngươi rốt cục dùng yêu pháp gì mê hoặc Tề đại ca, khiến cho chàng bỏ mặc một mỹ nữ có diện mạo, có khí chất, có thân hình quyến rũ như ta không cần đến, thế mà lại đi coi trọng ngươi?”

Hồ ly tinh? Thật không nghĩ tới sinh thời ta thế mà cũng có lúc bị người dùng từ ngữ này để gọi, ta tức giận đến cực điểm rồi, thế nhưng lại bật cười, lần hành trình này đến Tề phủ ta quả thật là việc lạ gì cũng gặp qua.

“Còn cười? Ngươi ỷ vào bản thân được sủng ái, rất đắc ý phải không? Ta xem ngươi còn cười nổi không?” “Bốp” một tiếng, ta còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy trên má trái một trận đau đớn bỏng rát, lực đạo rất lớn, khiến cho nửa bên mặt ta như muốn bẹp đi. Ta không dám tin đưa tay lên xoa hai má, sắc mặt dần chuyển đổi, nữ nhân trước mắt đánh người chẳng những không có nửa điểm áy náy, còn hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Từ nhỏ đến lớn đều là bảo bối được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương, ta trước giờ chưa từng chịu một cái tát nào nên trong thời gian ngắn, phẫn nộ, ủy khuất, khó chịu…….. rất nhiều cảm xúc đồng thời dâng trào, khiến cho ta không biết như thế nào cho phải.

“Đỗ tỷ tỷ hảo.” giọng nói êm tai của trẻ con từ phía sau ta truyền đến.

Nữ la sát trước mặt nhìn thấy rõ người đang đi đến trong phúc chốc liền hóa thân thành Thất tiên nữ ôn nhu động lòng người. tươi cười trên mặt nhìn thế nào cũng thấy giống như phát ra từ thật tâm: “Là Tiểu Vũ a, Tiểu Vũ thật ngoan.”

“Đỗ tỷ tỷ hôm này đến tìm phụ thân sao?” Tiểu Vũ chậm rãi đi tới bên cạnh ta, nhưng không nhìn ta, nghiêng đầu hỏi.

“Tỷ tỷ hôm nay là tới tìm Tiểu Vũ đó, nghe nói lúc Tiểu Vũ ra ngoài gặp người xấu bị thương, cho nên đặc biệt đem theo linh chi ngàn năm vội tới đây cho Tiểu Vũ bồi bổ thân thể.” Ta lúc này mới chú ý thấy trên tay nha hoàn kia có một hộp gấm, xem ra bên trong chính là cái linh chi kia.

“Cảm ơn tỷ tỷ. Tỷ tỷ đối với Tiểu Vũ thật tốt.” Tiểu Vũ mặt mày hớn hở, vươn tay bé nhỏ: “Vậy tỷ tỷ đưa cho ta đi.”

“Linh chi này rất quý giá, ta vẫn là giao cho Tề đại ca thì tốt hơn.” Đỗ tiểu thư có vẻ do dự, rõ ràng là không muốn đưa cho Tiểu Vũ.

“Đỗ tỷ tỷ sợ Tiểu Vũ sẽ phá hư phải không? Đỗ tỷ tỷ có phải không thích Tiểu Vũ không a? Vậy Tiểu Vũ sẽ nói với phụ thân.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ xụ xuống.

“Không phải không phải, tỷ tỷ thích Tiểu Vũ nhất.” Đỗ tiểu thư vội vã ngăn cản ý định rời đi của Tiểu Vũ, rất không tình nguyện đem hộp gấm đưa cho Tiểu Vũ. “Tiểu Vũ nhất định phải cẩn thận nga, nhớ nói rõ với Tề đại ca là tỷ tỷ tặng nga.”

Tiểu Vũ hai tay nâng hộp gấm, hai mắt to đen xoay tròn chuyển động: “Ân, được. Kỳ thật có nhiều tỷ tỷ tặng đồ cho ta lắm. Bất quá phụ thân có vẻ như rất không cao hứng. Ta nghe phụ thân nói cái gì mà ‘làm ra vẻ đến thăm Tiểu Vũ, thực ra là thừa cơ hội nói thích ta, loại nữ nhân này thật đáng ghét’, nhưng mà ta không rõ rốt cục là có ý gì nữa.”

Trên mặt Đỗ tiểu thư hiện ra thần sắc xấu hổ.

“Đỗ tỷ tỷ có phải thích cha ta không?” Tiểu Vũ một bộ dáng ngây thơ, giống như chỉ thuận miệng hỏi.

“A?” Đỗ tiểu thư do dự một chút “Không phải, ta đối với Tề đại ca chỉ là kính trọng, không phải tình cảm nam nữ.”

“Nga. Quản gia thúc thúc đang định giúp phụ thân làm mai, ta đây có lẽ phải đi nói với hắn gạt bỏ Đỗ tỷ tỷ khỏi danh sách tuyển chọn, bởi vì tỷ tỷ không thích phụ thân mà.” Tiểu Vũ vẫn cười vô cùng đáng yêu, chỉ là sắc mặt Đỗ tiểu thư lại thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi. Hé miệng, muốn nói gì, rồi lại nói không ra lời.

“Đúng rồi, Đỗ tỷ tỷ, tuy rằng ta gặp người xấu, nhưng mà không có bị thương nga, bị thương chính là Tiểu Bạch đó. Tỷ tỷ không để bụng ta đem dược liệu cho Tiểu Bạch chứ.”

Không đợi Đỗ tiểu thư trả lời, Tiểu Vũ đem hộp gấm nhét vào trong tay ta.

Đỗ tiểu thư bị lời nói của Tiểu Vũ kích thích đến, rốt cục không duy trì hình tượng ôn nhu được nữa, kêu lên: “Vật trân quý như vậy, loại người đê tiện này không xứng đáng được dùng, cho dù vứt đi cũng không được cho hắn.”

Tiểu Vũ nãy giờ vẫn mi nhãn loan loan đột nhiên ngừng cười, nhân nhi nho nhỏ, nhưng khi vẻ mặt nghiêm túc lên đã có loại khí thế không giận mà uy của Tề Nghiêm rồi.

“Có chuyện gì thế?” không đợi Tiểu Vũ mở miệng, giọng nói của Tề Nghiêm đột ngột truyền tới.

Chúng ta đều chấn động, đồng loạt nhìn về chủ nhân của giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.

“Tề đại ca.” Đỗ tiểu thư e thẹn gọi.

“Tiểu Mai? Sao muội lại tới đây?” Tề Nghiêm mỉm cười.

Nụ cười kia như một thứ bén nhọn, đâm vào góc yếu đuối nhất trong lòng ta, đau đến mức ta không thể chịu đựng được.

Tiểu Mai? Gọi nghe thật là thân thiết. Chỗ bị đánh trên mặt ta càng thêm đau đớn, ủy khuất mãnh liệt tuôn trào, khiến cho mũi ta một trận lên men.

Chán ghét, chán ghét, không biết vì sao, nhưng mà ta chán ghét muốn chết.

Ta xoay người bước đi, không muốn quấy rầy người ta ẩn ý đưa tình với nhau.

“Tiểu Bạch, ngươi muốn đi đâu? Vì sao lại đeo bao hành lí trên lưng?” hỏi đến câu cuối, giọng nói Tề Nghiêm đột ngột đề cao.

Không biết vì sao, cái mũi càng ngày càng chua, ta không dám quay đầu, thấp giọng nói: “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Tề thiếu gia, chúng ta….. sau này không hẹn gặp.”

Sau đó, cất bước chạy nhanh về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.