Tất cả tình cảm mãnh liệt rốt cục cũng trở về bình ổn, trong không khí tràn ngập mùi vị khiến người ta mặt đỏ tim đập, ta nhắm mắt lại, yếu ớt gối đầu lên lồng ngực trơn rắn chắc của Tề Nghiêm, tùy ý hắn cẩn thận giúp ta điều chỉnh tư thế thoải mái.
“Tiểu Bạch, ngươi đau không?” bên tai truyền đến giọng nói khẩn trương của hắn.
Mã hậu pháo* (thuật ngữ cờ tướng/ ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích gì được), ta la đau nhiều lần như vậy ngươi cũng không chịu dừng, bây giờ còn hỏi thì có ý nghĩa gì chứ, không thèm để ý ngươi. Ta không nói một lời, trong lỗ mũi hơi hừ ra tiếng.
“Lần đầu tiên lại là cùng với ngươi, ta thật sự là kích động đến không thể kiềm chế, mới không kiểm soát được mà làm đau ngươi. Ta cam đoan lần thứ hai sẽ tốt hơn.”
Cái gì mà lần thứ hai a, đã làm xong từ sớm rồi không phải sao, hơn nữa ngay cả lần thứ ba cũng vừa mới làm xong rồi. Sắc lang chết tiệt, ta đỏ mặt, thầm phỉ nhổ. bất quá trên thực tế, trừ bỏ thời điểm lúc bắt đầy rất đau, ngoài ra làm xong rất mệt, quá trình trung gian coi như cũng….. ách …. Ách…. Ách…. Cũng tạm được, nếu nói không đau, làm thêm nữa…. cũng có thể cân nhắc.
So sánh một chút, ta so với một chuyện khác còn có hứng thú hơn, ta mở mắt ra, từng chút từng chút gặm cắn cái cằm dài trước mắt, cảm giác thân thể phía dưới rõ ràng đang căng cứng, âm thầm buồn cười, thật là, một người không chịu nổi một chút trêu chọc như vậy sao có thể trở thành một gian thương lãnh tĩnh a!
Ta vươn lưỡi liếm liếm cánh môi khô khốc, ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt Tề Nghiêm càng trở nên u tối, sau khi trải qua một đêm chiến đâu hăng say, ta đối với vẻ mặt này thật sự là không xa lạ. không thể nào, loại động tác này cũng có thể khơi mào dục niệm của hắn sao, chẳng lẽ hắn thật sự….. “Ngươi thật sự không có kinh nghiệm a?”
“Ân, ngươi là lần đầu tiên của ta.” khẽ hôn lên trán ta, Tề Nghiêm ôn nhu trả lời.
Tuy rằng ta rất cao hứng, nhưng mà ta là người bị áp đảo nha, cũng không phải là đè hắn, hắn còn nhấn mạnh như vậy không lẽ còn muốn ta chịu trách nhiệm với hắn a? Hơn nữa hắn tướng mạo không xấu, gia cảnh giàu có, ta còn tận mắt thấy có nữ nhân theo đuổi hắn, làm sao hắn có thể thủ giữ “trinh tiết” chứ? Trừ phi, trừ phi…. “Chẳng lẽ ngươi là ngân dạng sáp đầu thương*, trông được nhưng không dùng được?” vừa ra khỏi miệng, ta liền biết nói sai rồi, hắn có dùng được hay không, ta chẳng phải là biết rõ ràng nhất sao? thế mà còn hỏi ra vấn đề ngu như vậy!!!
(*mũi thương nhìn qua như làm bằng bạc nhg thực chất là sáp?)
Cơ thịt trên Tề Nghiêm bạo động, trên trán dường như có gân xanh nổi lên, đột nhiên động thân đẩy lên trên một cái, thứ nóng rực đó đã vào ngay phía sau ta, tiện đà lần nữa tiến vào, ta kinh hãi, vội vàng gắt gao bắt lấy cánh tay hắn: “Đừng, đừng, lại thêm lần nữa ta thật sự sẽ chết đó.”
Tề Nghiêm cười xấu xa: “Dù sao cũng là trông được không dùng được gì đó thôi, lại thêm một lần nữa chắc cũng không có ảnh hưởng gì đến ngươi đâu.”
“Có ảnh hưởng, có ảnh hưởng, có ảnh hưởng rất lớn.” Mặt ta đỏ cả lên: “Rất…. rất hữu dụng.”
Cái thứ kia rốt cục cũng chịu rời khỏi bộ vị chịu đủ tàn phá của ta, tâm tình Tề Nghiêm trở nên rất tốt: “Ngoan, lần sau không được nói mấy lời không suy nghĩ này nữa.”
Đã biết, đã biết, sau này ta không nói lời nào không phải được rồi sao? Di? “Uy…. Cái thứ kia của ngươi còn….. còn đỉnh ta kìa.” Mặc dù đã rời khỏi địa phương có tính uy hiếp, nhưng mà vẫn kề sát ngay chỗ mẫn cảm ở phía trước của ta, ngược lại làm cho ta có cảm giác là lạ.
Khóe miệng Tề Nghiêm giơ lên mỉm cười: “Ta cũng không có biện pháp a, ngươi lại không chịu làm thêm nữa, ta chỉ có thể chờ nó tự nhuyễn xuống.”
Ta hung hăng trừng mắt hắn, có thể tự xuống mới là lạ! “Loại sắc lang như ngươi trước kia làm sao có thể không có kinh nghiệm chứ, nhất định là gạt ta.”
“Ta chỉ có ham muốn với một mình ngươi nga, những người khác ta chính là không dậy nổi một chút hứng thú.” môi Tề Nghiêm dán sát vào bên tai ta, khi nói chuyện kéo theo luồng khí thở phất qua vành tai ngưa ngứa, cơ thể ta nhịn không được khẽ run lên. “Cho nên, Tiểu Bạch, gả cho ta đi.”
“Không muốn.” Ta nghĩ cũng chưa nghĩ, một mực phủ quyết.
“Ngươi bằng lòng làm người của ta, cũng không muốn gả cho ta? Tại sao vậy?”Tề Nghiêm như trừng phạt khẽ cắn lên gáy của ta, rất có bộ dáng nếu ta không nói ra nguyên do sẽ cắn chết ta á.
“Bởi vì ta không muốn để cho các nàng đắc ý thôi.” ‘Các nàng’ này cho dù không nói rõ, ta tin trong lòng cả hai đều biết rõ ràng. Ta hiện tại vô cùng khẳng định, trước đây chắc chắn là ta đã rơi vào bẩy rập do các nàng tỉ mỉ bày ra, nếu ta thật sự gả cho Tề Nghiêm, các nàng nhất định là người vui vẻ nhất, ta còn lâu mới thèm!!!
“Đây là chuyện của hai chúng ta, không để ý đến các nàng là được rồi.”
“Không muốn không muốn dù thế nào cũng không muốn.” ta lắc đầu nguầy nguậy, cự tuyệt tiếp thu bất cứ ý kiến nào.
“Tiểu Bạch….” Giọng nói của Tề Nghiêm kéo ra thật dài, nghe có vẻ vừa bất đắc dĩ lại vừa man ủy khuất, bộ dạng rất là thê lương.
Lòng ta bắt đầu mềm nhũn, linh quang thoáng hiện, quyết định cho hắn một cơ hội: “Được rồi, chỉ cần người bằng lòng giúp ta tìm một thứ, ta đáp ứng gả cho ngươi.”
Đáy mắt Tề Nghiêm tựa như bó đuốc phụt lên ánh sáng: “Là thứ gì?”
Ai, ta thầm thở dài trong lòng, ánh mắt tràn ngập hy vọng của Tề Nghiêm làm ta cảm thấy như mình có tội a: “Chính là một đôi hoa tai phỉ thúy, ta từ nhỏ đã luôn đeo nó, không biết từ lúc nào thì lạc mất một chiếc. Còn một chiếc ta đem cầm ở một hiệu cầm đồ ở Lạc Dương, bất quá ta cũng làm mất biên lai cầm đồ rồi, cũng không nhớ nổi tên của cửa hiệu kia nữa. Chỉ cần ngươi giúp ta tìm về đôi khuyên tai này ta nhất định sẽ gả cho ngươi.” Bất qua đây hoàn toàn không có khả năng, cho dù chiếc hoa tai ta đem cầm được Tề Nghiêm may mắn tìm được, chiếc còn lại ngay cả ta cũng không biết mình làm mất ở đâu, hắn làm sao có thể tìm ra chứ. Tề Nghiêm, ngươi nhất định phải tha lỗi cho ta giao ngươi một hy vọng không có hy vọng, như vậy tổng so với không có hy vọng có lẽ tốt hơn chăng.
“Hoa tai phỉ thúy?” Tề Nghiêm biểu tình cổ quái lặp lại: “Thiên hạ nhiều hoa tai phỉ thúy như vậy, làm sao có thể phân rõ cái nào là của ngươi chứ?”
Đúng ha, không nhờ hắn nhắc nhở, ta thiếu chút nữa quên mất, vạn nhất hắn tùy tiện tìm đại một đôi hoa tai đến đối phó ta, ta không phải lỗ nặng? “Loại phỉ thúy này là sản phẩm Tây Vực, cả mặt ngọc là một màu lục hiếm thấy, vì chế tạo hoa tai mà đặc biệt mài thành hình dạng giọt mưa, đế hoa tai còn lại là dùng vàng ròng chế thành, chiếc ta đem cầm trên đế có khắc một chữ “Bạch” rất nhỏ, ta tin chắc rằng chiếc còn lại hẳn là khắc chữ “Hàn”, tuyệt đối không có cách nào giả mạo nha.”
“Một chiếc nhiều năm trước không biết đánh rơi ở đâu, một chiếc còn lại ngươi cũng không nhớ nổi cầm chỗ nào, muốn tìm về xem ra khó hơn lên trời a.” mâu quang u tối nhấp nháy, bộ phận kề sát ác ý nhu động một chút, tựa hồ là vì phát tiếc lòng bất mãn.
Ta khó nhịn dật ra một tiếng rên rỉ, chột dạ cười nói: “Ta tin tưởng với năng lực của ngươi nhất định không thành vấn đề.” Mới là lạ!
“Tìm được rồi ngươi liền nhất định sẽ gả cho ta, sẽ không đổi ý?” thần sắc cổ quái trên mặt Tề Nghiêm càng đậm.
Ta hào khí ngút trời đáp: “Đại trượng phu nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy.”
“Vậy vạn nhất tìm không thấy thì sao?”
Ta vô hạn tiếc hận thở dài nói: “Vậy cũng chỉ có thể thuyết minh hai chúng ta hữu duyên vô phận, thượng thiên chú định hai người yêu nhau nhưng không thể ở cùng nhau, chúng ta làm sao có thể nghịch thiên được?”
“May mà thượng thiên vẫn là rất chiếu cố chúng ta.” khóe miệng Tề Nghiêm khẽ nhếch, cười đến rất đắc ý.
A? “Cái gì?”
“Tiểu Bạch, ta nhớ là ta từng nói với ngươi khối ngọc bội kia là năm đó ta tặng cho ngươi phải không.”
“Đúng vậy, thế nào?”
“Ta đã quên nói với ngươi, năm đó ngươi cũng tặng cho ta một thứ nga.”
Trong lòng lại tuôn ra dự cảm bất hảo: “Là…. cái gì?” Không đến mức tà môn vậy chứ.
“Một chiếc…. hoa tai…. phỉ thúy.” Giống như cố ý khảo nghiệm kiên nhẫn của ta, Tề Nghiêm kéo dài âm điệu, chậm rãi nói ra.
Ta một trận choáng váng, thật sự là người tính không bằng trời tính, cho ai không cho lại đi cho hắn? Quên đi quên đi, ta kiên cường trấn định: “Vậy cũng chỉ có một chiếc a!”
Nụ cười Tề Nghiêm càng thêm mở rộng: “Tiểu Bạch, tất cả các cửa hàng lấy tên “Thiên Nhất” trong thành Lạc Dương đều là sản nghiệp Tề gia. Ngươi cảm thấy chiếc còn lại sẽ ở đâu?”
Thiên Nhất? Hình như năm đó ta tùy tiện bước vào tiệm cầm đồ kia quả thật cũng được gọi bằng cái tên này, thảm thảm, cái này thật đúng là tự đào hố chôn mình: “Ta làm sao biết là ngươi nói thật hay không, vạn nhất ngươi tùy tiện tìm một đôi hoa tai phỉ thúy lừa ta thì sao?”
Tề Nghiêm rốt cục cười nói: “Tiểu Bạch, ngươi không phải mới vừa nói là vô phương giả mạo sao? Trở về Lạc Dương, ngươi tự khắc có thể kiểm tra rõ ràng a.”
Nguyên lai hắn vừa rồi là lừa cho ta nói a!!! Ta nổi giận không thôi: “Được rồi được rồi, tin ngươi tìm được rồi.”
“Vậy gả cho ta.” ánh mắt hắn ôn nhu, quyến luyến hôn lên hai má ta.
“……. Ân……” ta vùi đầu trước ngực hắn, nhẹ giọng đáp ứng. nếu ngay cả ông trời cũng chiếu cố hắn như vậy, ta đây còn biện pháp gì nữa đâu?
“Nhưng mà, tưởng tượng các nàng đắc ý, liền cảm thấy thật sự là không cam lòng a, thật muốn làm một trận cho hả giận mà.”
“Muốn trút giận, cũng rất dễ dàng.” Trên mặt Tề Nghiêm lộ ra vẻ tươi cười thần bí khó lường, ánh mắt chớp động tính kế.
“Ngươi có biện pháp nào?” Ta hưng phấn chống đỡ thân mình, lại không cẩn thận ma xát ngay địa phương vẫn trong tình cảnh nguy hiểm kia, sau lưng truyền lên một trận rùng mình, dục hỏa chưa từng tắt trong mắt Tề Nghiêm cũng hừng hực bốc cao: “Sau khi trời sáng ngươi sẽ hiểu, chúng ta vẫn là nên nắm chắc thời gian để làm vài chuyện khác đi.”
Không cần a, ta thật sự không có thể lực để “làm việc” thêm nữa!! Tề Nghiêm xoay người một cái, đem tất cả kháng nghị chưa kịp nói ra của ta nuốt hết vào trong miệng, chuyển hóa thành rên rỉ.
Kết cục.
Trên quan đạo, bụi đất tung bay, một chiếc xe ngựa vững vàng tiến về phía trước. Thỉnh thoảng có thể nghe giọng nói từ bên trong truyền ra.
“Ngươi nói ta đào hôn thật sao? Các nàng sao có thể tin chứ?”
“Ta nói ngươi lấy cái chết bức bách, ta đành bất đắc dĩ đá cửa thả ngươi ra ngoài.”
“Nhưng mà…. Nhưng mà….. trong phòng…. Mùi vị rất nồng a.”
“Ngươi đi rồi, ta châm đàn hương, át mất mùi đi, lại đem dấu vết trên giường dọn dẹp sạch sẽ. Nhìn qua giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.”
“Nương của ta cứ như vậy bỏ qua? Không thể nào a.”
“Hàn phu nhân nói sẽ bắt ngươi trở về, tẩy rửa cho sạch sẽ liền đóng gói gửi đến Tề phủ, ha hả….”
“Tên chết tiệt, ngươi còn cười, nói mau a.”
“Ta nói tuy rằng ta không phải vương công quý tộc này nọ, coi như cũng có danh dự làm người, không thể làm ra loại chuyện bức hôn này, ngươi đã không đồng ý, vậy thì có miễn cưỡng cũng vô vị, hôn sự vẫn là nên hủy bỏ. Mấy vụ làm ăn lúc đầu đáp ứng Hàn phu nhận đương nhiên cũng đều hủy bỏ.”
“Ha ha ha ha. Vậy các nàng không phải đều tức giận đến méo mũi sao?”
“Mặc dù không tới mức đó, nhưng cũng không kém là mấy.”
“Ha ha ha, nếu các nàng biết ta đào hôn vậy mà lại cùng ngươi bỏ trốn, có thể hay không phát điên lên? Tề Nghiêm, ngươi thật sự là quá lợi hại, ta rất rất thích ngươi.”
“Vậy ngươi hẳn là phải thưởng cho phu quân lợi hại một chút phải không?”
“A? ngươi muốn làm gì? Sắc lang, đừng tới đây, đừng tới đây, đừng….. ngô ngô ngô…..”
Mã phu nghe thanh âm ái muội kia, nhớ tới trong xe là công tử gia phong thần tuấn lãng cùng thiếu niên thư hùng mĩ lệ, khuôn mặt ngăm đen hơi hơi đỏ lên, giơ roi, tuấn má cất vó, nhẹ nhàng chạy về hướng thành Lạc Dương.