Hôm nay khí trời trong xanh, khắp nơi náo nhiệt, chỉ có nhà họ Hàn ở thành đông, bị bao phủ trong một mảnh ảm đạm thê lương. Từng đợt tiếng khóc thảm thiết nghe không đành lòng từ trong Hàn phủ truyền ra, người nghe thấy tinh thần hoảng loạn, lui chân bỏ chạy. Tình cảnh này, chỉ có thể dùng một câu thơ để hình dung: thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.* (trích bài Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên: Nghìn non, bóng chim tắt/ Muôn nẻo, dấu người không –Tương Như dịch)
Trong quán trà hàng rượu, mọi người không biết rõ tình hình đều bàn tán: Hàn gia này, chẳng lẽ là gặp bất trắc, gặp phải tai họa cực kỳ bi thảm gì rồi? Nhưng chân tướng bọn họ không thể tưởng tượng ra được chính là: Vị phu nhân xinh đẹp tháo vát của Hàn gia nổi tiếng gần xa với khả năng sinh dưỡng – Hàn phu nhân, hôm nay sinh hạ hài tử thứ bảy.
Ngoài phòng ngủ của phu phụ Hàn gia, một nam tử trung niên đang lo lắng cau mày nhưng cũng không tổn hao đến khí chất nho nhã của ông, bên cạnh là một….. đám nữ oa nhi vẻ mặt hiếu kỳ.
Sau một tiếng thét chói tai vượt ngoài khả năng nhân loại, tiếng khóc trẻ con nỉ non vang dội khiến cho nhãn tình mọi người đều sáng lên. Bà đỡ đầu đầy mồ hôi mừng rỡ đẩy cửa phòng ra, hướng nam tử báo tin vui: “Chúc mừng Hàn lão gia hỉ hoạch lân nhân.”
Nam tử vui mừng nhướng đuôi lông mày, cũng không quên ứng theo lễ nghi, quay đầu phân phó hạ nhân: “Tiểu Tứ, dẫn Vương bà đi xuống lĩnh thưởng.” sau đó cũng bất chấp Vương bà rối rít cảm ơn, vội vàng đi vào phòng.
Giữa giường lớn nằm một thiếu phụ tái nhợt tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, trong lòng nàng là tiểu oa nhi vừa mới chào đời, lúc này đã ngừng khóc đang mở to đôi mắt tinh lượng vui vẻ đùa nghịch, không thấy chút mảy may yếu ớt kỳ hậu sản. Nam tử tiến tới, nhẹ nhàng cầm lấy tay thiếu phụ, trong lời nói che dấu không được kích động: “Phu nhân, nàng vất vả rồi.”
Thiếu phụ chuyển mắt, đột nhiên yểu điệu ngồi dậy: “Lão gia, thật sự rất vất vả a. Bất quá cuối cùng cũng sinh ra được một nam hài, cũng thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm của lão gia.”
Hàn Nho yêu thương khẽ hôn lên thái dương còn ướt mồ hôi của thê tử, khẽ cười nói: “Ta nghĩ, là thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm nay của phu nhân mới đúng?”
Thiếu phụ như bị nói trúng tâm sự, hai má hơi phiếm hồng, vẫn nói lại: “Ta chính là vì hương hỏa Hàn gia, mới vất vả hết sinh lại đẻ, lão gia sao lại nói vậy chứ?”
Hàn Nho thầm thở dài một tiếng, ôn nhu cười: “Đúng đúng đúng, vậy phu nhân muốn ta dùng cái gì để đền bù nào?” Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cảnh bị bức ăn một đống phương thuốc sinh con trai không rõ nàng từ nơi nào cầu được.
“Đây là bổn phận của ta, cũng không cần lão gia đền bù gì. Nhưng mà…..” thiếu phụ cau mày, dáng vẻ yếu ớt khiến người ta thương xót.
Quả nhiên còn có nhưng mà, trong lòng Hàn Nho thầm nghĩ: “Nhưng mà cái gì?”
“Nếu lão gia có thể đáp ứng từ nhỏ xem nó như con gái mà nuôi lớn, ta sẽ vô cùng cảm kích.” Thiếu phụ rốt cục nói ra mục đích lớn nhất.
“Này….. con vốn là nam hài, sao có thể coi như nữ hài mà nuôi nấng? Yêu cầu này của phu nhân, chỉ sợ….”
Không đợi Hàn Nho hoàn toàn nói ra lời cự tuyệt, thiếu phụ đã vội vã tiếp lời: “Lão gia, mấy ngày trước có một thần nhân báo mộng cho ta, nói chúng ta vốn mệnh trung vô tử, nếu thật sự muốn con khôn lớn, chỉ có thể xem như nữ hài mà nuôi dưỡng, vậy mới có thể tránh được kiếp nạn vận mệnh. Lão gia, chàng cũng không hy vọng con của chúng ta chết trẻ đúng không.”đôi mắt đẹp hàm lệ, điềm đạm đáng thương, ngay cả người ý chí sắt đá cũng không tránh khỏi bị đả động.
“Thật sao?” kết tóc nhiều năm, Hàn nho quá hiểu nương tử mình, tất nhiên biết được chuyện này chẳng qua là do nàng bịa đặt lấy cớ, nhưng mà hắn từ trước đến nay yêu nhất kiều thê, nên cũng không đành lòng cự tuyệt: “Vậy như phu nhân mong muốn đi, nhưng mà đợi khi con lớn, hiểu được khác biệt nam nữ, nhất định phải khôi phục thân phận nam nhi cho nó.”
“Được được, cảm ơn lão gia.” Bộ dáng yếu ớt lúc nãy của thiếu phụ lập tức biến mất, đổi thành tươi cười vì mục đích đạt thành.
Một đám tiểu cô nương theo Hàn Nho đi vào cũng đã sớm hiếu kỳ nghiên cứu.
“Nó là tiểu đệ của chúng ta?” Hàn Tinh nhíu màu nhìn tiểu hài tử trước mắt: “Bộ dạng như con khỉ nhỏ, nhăn nhăn.”
“Xấu.” Hàn Anh lời ít mà ý nhiều.
Hàn Oánh ôn nhu nói: “Nhị muội Tam muội, tiểu hài tử vừa mới sinh đều là như thế, về sau sẽ đẹp lên.”
“Đây là nam hài a? Giữa hai cái đùi mọc thêm một con sâu nhỏ xấu xấu nè.” Hàn Dĩnh tò mò đánh giá.
“Tuy rằng có chút xấu, cảm giác cầm lên thật ra cũng không tệ.” Hàn Quỳnh cao thấp ngắt nhéo một lúc lâu, cảm thấy mỹ mãn tổng kết nói.
“Nếu nương muốn nuôi dạy nó như nữ hài, chúng ta đây không phải trở thành ‘thất tiên nữ’ rồi? Hàn Dong ngáp một cái, thuận miệng nói.
Một câu nói vô tình của nàng lại khiến thiếu phụ trên giường hai mắt sáng ngời: “Không tồi không tồi, từ nay về sau các con chính là thất tiên nữ của Hàn phủ.”
Thất tiên nữ? Hàn Nho bất đắc dĩ cười khổ, thương tiếc nhìn tiểu nhi tử của hắn vừa mới sinh ra đã bị xem như đồ chơi, trẻ nhỏ tựa hồ cũng cảm nhận được tầm mắt bất đắc dĩ của phụ thân, cái mũi nhỏ nhíu lại, oa oa khóc thét lên, tựa hồ đang than khóc cho vận mệnh bi thảm sau này của mình.
Ngày hôm sau, mỹ danh Hàn phủ thất tiên nữ nhanh chóng truyền ra, đến mức khắp đầu đường cuối ngõ, mọi người đều hay biết.