Song Nghi trong lòng hưng phấn tâm trạng nhảy nhót vui vẻ đi về phía bàn bên kia. Tâm trạng hưng phấn nhảy nhót này không chỉ bởi bì người kia rất đẹp trai, mà còn vì trong lòng có phát sinh phần nào đó chờ mong náo nhiệt >_
Đến gần bàn kia, Song Nghi nghe được đầu tiên là tiếng cười trong trẻo của người đẹp kia.
“Thảm rồi, nhân vật chính đến rồi.” Nhìn Song Nghi đang đi về phía này, người đẹp quần xanh le lưỡi, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, nhìn về người đối diện nói: “Chu tiên sinh, tôi phải thẳng thắn cầu khoan dung, anh không được tức giận nhé. Tự giới thiệu lại, thật ra tôi không phải là Lục tiểu thư mà anh nói. Tôi họ Quân, tên Quân Thư Mẫn.”.
Sau đó Song Nghi còn nghe được giọng nói của người kia, có chút trầm thấp, có chút. . . mê người?“Bách Nhã, chuyện này là sao?” .
Lúc này Song Nghi vừa mới đi tới bên cạnh Bách Nhã, Bách Nhã lập tức túm lấy cô nói, “Quản lí, đây chính là bạn học lúc nào cũng nghĩ đến anh mà lúc trước tôi đã nói qua!”.
Chuyện tiếp theo xảy đến giống như xẹt một phát, sét đánh giữa trời quang.Vì hai người nọ đang ngồi, Bách Nhã chỉ đứng ở bên cạnh bàn, còn bạn học Song Nghi tuy đi xe đạp đến nhưng đôi giày thể thao thì chưa giặt, quá bẩn nên hiện giờ cô đang phải mang đôi giày cao gót tám phân duy nhất của mình.
Bách Nhã do nóng ruột, dùng sức quá mạnh, Song Nghi bị kéo ngã về phía trước. Tay phải bị Bách Nhã nắm lấy, xuất phát từ phản xạ tự nhiên, tay trái của Song Nghi chống lên bàn, có điều xui xẻo nắm phải góc bàn, không có bệ đỡ, tay cô bị trượt, cuối cùng ——
Người nào đó mặc một bộ âu phục . . . .
Song Nghi choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác được một bàn tay rất ấm nóng rất đúng lúc giữ lấy cổ tay cô.
“Cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp mê người đầy uy lực kia vang vang ở bên tai, lại còn ở ngay sát bên thế này, hơn nữa với tư thế của hai người lúc này, rồi hơi thở nam tính của người nào đó lởn vởn xung quanh khiến tai Song Nghi dần dần hồng lên, rồi khuôn mặt cũng lập tức nóng bừng.
Song Nghi mang vẻ mặt đỏ bừng không gì bằng tỏ vẻ ngượng ngùng. . . thật ra trong lòng Song Nghi nghĩ là thế này:
A a a, tiêu đời rồi! Lần đầu tiên gặp mặt mà lại ôm chân sờ mó giở trò lưu manh với người ta ~~>_Song Nghi mặt đen càng đen, vị Thái tiên sinh này sao lại nói mhu7 thế, có cô gái nào muốn bị gọi là “Người do câu lạc bộ tuyển chọn” chứ?!
Quả nhiên, Quân tiểu thư vẫn không nói lời nào từ đầu đến giờ, khuôn mặt đột nhiên trở nên không tốt, mất một lúc mời gặng được một nụ cười yếu ớt, nói: “Là do bạn của tôi không tốt, chọc ghẹo tôi, lừa giúp tôi đăng kí vào câu lạc bộ tình yêu hôn nhân đó. Vị Thái tiên sinh này là do họ giới thiệu xem mắt. Tôi rảnh rỗi không có gì làm nên đến xem thử xem.”.
Vừa nói, mắt cô ta vẫn hướng nhìn Chu Ninh Tự, quả nhiên đúng là muốn giải thích cho Chu Ninh Tự nghe.
Bách Nhã thông minh cỡ nào chứ, lập tức hiểu ra mọi sự tình, nhếch cười nhẹ đầy hàm ý châm chọc: “Vậy bạn của Quân tiểu thư đây có giúp cô đi đăng kí thi cái gì mà tuyển chọn ngôi sao không vậy?”.
Quân tiểu thư khuôn mặt méo mó, rất duyên dáng mà nói: “Không có”.
Bách Nhã lại nói: “Thế này thì thật là đáng tiếc quá. Rất nhiều ngôi sao khi kể chuyện cũ đều nói là do bạn bè đăng kí hộ nên mới có thể gia nhập làng giải trí mà”.
Những lời này mười phần là châm chọc Quân tiểu thư vừa tìm lí do để chối đây đẩy kia, nhưng Quân tiểu thư lại vờ như nghe không hiểu hàm ý, vẻ mặt vẫn còn tốt, cười nói: “Thật vậy sao? Thú vị thật.”.
“Đương nhiên là thật rồi, Quân tiểu thư chẳng phải cũng đã rơi vào trường hợp đó sao? ” Bách Nhã do không buông tha cô ta: “Có hội viên xinh đẹp như Quân tiểu thư đây, cái câu lạc bộ tình yêu hôn nhân gì gì kìa chắc là rất cao cấp nhỉ? ” .
Quân tiểu thư thản nhiên cười nói: “Nghe bạn tôi nói, câu lạc bộ đó là nhắm vào thành phần tri thức cao” .
Bách Nhã cũng cười: “Có vẻ như là một nơi tốt để câu rùa vàng đây. Tôi sao lại không tham gia từ đầu chứ” .
Cao thủ so chiêu, Song Nghi yên lặng ngồi uống trà.
Chu Ninh Tự tựa lung vào ghế, xem chừng rất nhàm nhã, làm ra vẻ như không thấy những người kia đang chọc xoáy nhau. Thấy chén trà của Song Nghi đã cạn còn vô cùng phong độ mà rót cho đầy lại.
Vậy mà Thái tiên sinh còn đang vô cùng mờ mịt, hỏi: “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” .
“Tôi nghĩ chuyện này tốt nhất là do tôi tự giải thích.” Quân tiểu thư tóm lại là không muốn tiếp tục chủ đề câu lạc bộ với Bách Nhã, nhanh chóng cười cười là cướp lời, còn thè nhẹ lưỡi ra, làm ra vẻ có chút bướng bỉnh và ranh ma. Người đẹp vừa bướng vừa ranh đương nhiên sẽ không khiến người khác chán ghét, mà sẽ khiến người ta nghĩ mình hoạt bát nhanh nhẹn.
“Tôi đến đây tầm 7 giờ tối. Vừa vào cửa thì bảo với anh phục vụ là đang tìm người. Cô ấy hỏi tôi có phải tôi đang tìm một vị tiên sinh không. Tôi lại lười, không gọi điện thoại kiểm tra lại. Người đó liền mang tôi đến gặp Chu tiên sinh này đây” .
Nói nhìn quanh một chút, cô chỉ vào người phục vụ đứng cách đó không xa nói: “Kìa, cô kia chính là người phục vụ tôi vừa nói đấy”.
Thái tiên sinh tức giận, gọi phục vụ kia lại, miệng mở to mà chất vấn: “Cô bị làm sao thế, làm sao mà lại đem người tôi đang chờ mang đến gặp người khác hả?” .
Người kia mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì: “Anh này, xin hỏi…anh đang nói về vấn đề gì thế?”.
Thái tiên sinh tràn đầy sinh lực, chỉ và Quân tiểu thư nói: “Tôi đang đợi cô này, nhưng cô lại mang người này đến đây”, lại chỉ sang Song Nghi, “Mang người này đến chỗ tôi, cô làm ăn kiểu gì thế hả? Gọi quản lí của các cô đến đây!”
Nữ phục vụ kia nhìn bọn họ nửa ngày mới hiểu được mình đã nhầm lẫn, lắp bắp nói: “Xin lỗi, tôi không biết nữa. Vì lúc đấy anh này cũng đang chờ người…Tôi….tôi…”
Thái tiên sinh tức giận nói: “Tôi cũng đang chờ người mà. Vậy sao lúc cô Lục đây đến cô lại mang đến chỗ của tôi!?”
Người kia còn đang mải “Tôi tôi” nói không nên lời, Song Nghi đã từ từ hiểu là lí do. Hơn nửa là do người phục vụ kia nghĩ Thái tiên sinh này bề ngoài như thế làm sao lại hợp với người đẹp kia, nên tự cho mình thông minh mà đưa cô ta đến bàn của mỹ nam trước mặt đây
Người phục vụ nữ kia không ngừng xin lỗi, trong giọng nói cũng có chút oan uổng: “Nhưng mà vị tiên sinh này và tiểu thư đây cũng không nói là họ không quen mà.”
Quân tiểu thư liếc Thái tiên sinh một cái: “Ngoại hình của đối phương thế nào bên câu lạc bộ cũng không cho tôi, nên tôi cũng không biết mà, chẳng qua vừa vặn ngồi nói chuyện cùng Chu tiên sinh mấy câu, Chu tiên sinh đã gọi tôi là “Lục tiểu thư”, tôi cũng biết là phục vụ đã nhầm người. Hơn nữa vừa vặn thay, Chu tiên sinh đây có vẻ như cũng không biết hình dáng của người mình đang chờ, mà tôi và anh ấy trò chuyện cũng rất vui vẻ, cũng quên phải dừng lại thôi.”
Quân tiểu thư giải thích xong, lại bật cười một cái thật xinh đẹp.
Sự tình đã rất rõ ràng rồi.
Hai người mới đến, đều là chờ người, sau đó vị Quân tiểu thư này là người thứ ba đến nơi, nhân viên phục vụ ghép đôi nhầm, nghĩ rằng người đẹp thế này phải đưa đến nơi vị mỹ nam trước mặt đây, mà trùng hợp vị Chu tiên sinh này cũng không biết rõ về đối tượng xem mắt của mình, tiểu thư xinh đẹp tuy thấy có điểm kỳ lạ, nhưng chắc là đã nhìn thấy người ôm bó hoa hồng xanh ở đằng kia, sau đó âm thầm so sánh, và anh chàng hoa hồng xanh liền bị vứt sang một bên…
Lúc này Song Nghi thong dong bước đến. . . .
“Xin lỗi xin lỗi, mong mọi người tha thứ.” Nữ phục vụ đáng thương có vẻ vô cùng áy náy nói.
“Cô không cần phải xin lỗi.” Quân tiểu thư lướt mắt qua Song Nghi, rất có vẻ tự tin hướng nhìn Chu Ninh Tự nói, “Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ cũng là một chuyện hiểu lầm rất tốt đẹp, không phải sao?” .
Lời vừa nói ra, tạo nên một hồi tĩnh lặng trầm mặc, Thái tiên sinh gương mặt có vẻ vặn vẹo, Bách Nhã sắc mặt cũng không vui. Cô vốn không hiểu vì sao Quân tiểu thư là ngồi sai bàn, việc này lại càng thấy không đúng. Song Nghi trăm phần trăm chắc chắn Bách Nhã bị chọc giận, bởi vì … vị Quân tiểu thư phạm vào điều cấm kỵ của Bách Nhã.
Đầu tiên, vô cùng tự tin, được rồi, người nào đó trình độ tự sướng có vẻ hơi quá. . . .
Thứ hai, từ đầu tới cuối không hề đem Bách Nhã cho vào mắt.
Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, khách quan mà nói, Quân tiểu thư này, lại có thể lớn lên xinh đẹp hơn Bách Nhã rất nhiều