Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 16: Cam Chịu



"tại sao cứ phải hỏi vấn đề này?" Diệp Tần Phong nhăn mặt, hỏi mãi không chán sao?


"anh muốn biết!", Ân Thiên Vũ không chịu tha, tại sao không thể nói cho anh biết chứ?


"....", Diệp Tần Phong khó xử nhìn hắn, vừa định nói cho hắn biết, bỗng dưng trong bụng cồn cào, liền đưa tay chặn trên miệng rồi chạy vào phòng tắm.


"Tần Phong!", Ân Thiên Vũ cũng hoảng hốt theo sau.


Không phải đã ăn được sao? Sao bây giờ lại nôn? Lỡ nôn hết ra thì công sức mình bồi em ấy ăn như mất trắng.


Tiểu gia hỏa kia sao lại quậy như vậy?


Diệp Tần Phong quả nhiên nôn hết toàn bộ, đến nỗi cả gân xanh đều hằng rõ trên người.


Bất đắc dĩ Ân Thiên Vũ phải gọi điện cho Ân Thiên Cát. Đầu dây bên kia bắt máy, vẫn chưa kịp lên tiếng đã nghe Ân Thiên Vũ vội vàng "cậu ấy nôn hết rồi! Làm sao đây? Cứ nghén như thế làm sao chịu nổi?"


Lâm Mỹ Cơ "....."


Trớ trêu thay Ân Thiên Cát vừa bị mẹ đại nhân gấp rút triệu hồi về nhà, nhất thời quên báo cho Ân Thiên Vũ biết. Vừa rồi phải nghe giáo huấn một trận, nên ngay cả điện thoại cũng giao cho đại nhân.


Lần này tiêu rồi!


"con nói gì cơ?", Lâm Mỹ Cơ trợn tròn mắt.


"..."


Ân Thiên Vũ giật mình nhìn lại, rõ ràng là số điện thọai của Thiên Cát mà. Sao lại là tiếng của mẹ...


"Ân Thiên Vũ!!!", Lâm Mỹ Cơ rống giận "con lại bỏ rơi tiểu Diệp ra ngoài làm bậy đúng không? Mẹ sẽ sang nhà con ngay... Con đúng là ngày càng quá đáng!!!"


"khoan đã... Mẹ..."


Nói xong liền cúp máy, không cho Ân Thiên Vũ có chút cơ hội giải thích nào.


Lần này đúng là quạ đen bao vây rồi.


Nhưng mà thôi đi, xem Tần Phong thế nào đã.


"vẫn nôn sao?", Ân Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu, nhìn thấy người thương chịu khổ như vậy, bản thân cũng chẳng thoải mái.


Diệp Tần Phong không có thời gian trả lời câu hỏi dư thừa ấy, cả người mệt mỏi cố trụ bên bồn cầu, cơ hồ ruột gan cũng sắp nôn ra.


Ân Thiên Vũ ôm cậu từ phía sau, đợi đến khi nôn xong liền ngã vào lòng hắn, không còn chút sức nào.


Mồ hôi thấm ướt hết áo của Diệp Tần Phong, lắm lúc chân mày cau lại, cực kì khó chịu.


Ân Thiên Vũ xót xa bế Diệp Tần Phong ra ngoài, rót chút nước ấm đưa đến. Sau đó lại để cậu nằm gọn trong lòng mình, cẩn thận vuốt từ ngực xuống, tránh cho lại nôn tiếp. Bàn tay to lớn lứơt trên người cậu, nhẹ nhàng lại chậm rãi, đôi lúc sẽ xoa xoa cái bụng nhỏ diệu kì đang chứa bảo bảo.


"thế nào rồi?", Ân Thiên Vũ vừa xoa vừa hỏi.


Diệp Tần Phong vẫn nhắm mắt, hít thở đều đặn, nặng nề gật đầu một cái, ý nói đã không sao nữa.


Ân Thiên Vũ để cậu nằm xuống giường, đắp chăn kín đáo, trên tay luôn cầm sẵn một chiếc khăn lau mồ hôi cho cậu.


Cả đời hắn chưa bao giờ chăm sóc ai tận tình như thế.


Diệp Tần Phong là người đầu tiên.


Yes, he's THE FIRST!


Khó khăn lắm Diệp Tần Phong mới ngủ được, ai ngờ chưa được bao lâu lại bị chuông cửa đánh thức.


Ân Thiên Vũ nổi giận đùng đùng, vác bộ mặt hung thần ác bá ra mở cửa.


"ai vậy?"


"...", Lâm Mỹ Cơ lãnh đạm nhìn hắn, bộ dáng chính là đến đây để tìm hắn tính sổ.


"mẹ...", Ân Thiên Vũ không ngờ là mẹ đại nhân đến thật, nhất thời tim đập mạnh.


"tiểu Diệp đâu?", Lâm Mỹ Cơ vẫn giữ sự bình tĩnh, điềm đạm bước vào trong.


"trong phòng!", Ân Thiên Vũ rón rén phía sau.


"mẹ nói tiểu Vũ à, sao con lại như vậy?", Lâm Mỹ Cơ không vui nhìn hắn "tiểu Diệp dù là nam nhân nhưng thằng bé rất tốt, chẳng phải con nói đã yêu nó sao?"


"đương nhiên là con yêu Tần Phong!", Ân Thiên Vũ rất tự nhiên đáp lại.


"vậy tại sao...", Lâm Mỹ Cơ chợt giảm âm lượng "tại sao con lại ra ngoài làm bậy?"


"con... Con không có!!!", Ân Thiên Vũ oan ức.


"không có? Còn gạt mẹ? Con dẫn người ta bí mật đến chỗ em con khám thai, còn bảo không có?", Lâm Mỹ Cơ chỉ tay vào trán hắn, tức giận ấn ấn.


"không như mẹ nghĩ đâu mà...", chuyện này biết nói làm sao?


"con còn chối?? Không lẽ con dẫn người yêu của bạn con đến khám?", Lâm Mỹ Cơ bất lực nhìn hắn "Mẹ thật... Muốn đánh chết con mà!"


"mẹ à... Con..."


"ọe...", Diệp Tần Phong ở trong phòng lại buồn nôn, một lần nữa xông thẳng vào phòng tắm.


"mẹ... mẹ đợi con một chút!", Ân Thiên Vũ gấp gáp chạy vào trong "Tần Phong!"


Lâm Mỹ Cơ bỏ túi xách xuống, xoắn tay áo vào bếp.


Một lúc sau đợi Diệp Tần Phong rũ rượi để Ân Thiên Vũ đỡ ra ngoài, Lâm Mỹ Cơ liền đưa đến một cốc nước gừng "tiểu Diệp, uống đi con!"


"dì?" Diệp Tần Phong tròn mắt nhìn người trước mặt, bất giác sợ hãi.


"con uống cái này trước, rồi dì sẽ dạy dỗ tiểu Vũ cho con!", Lâm Mỹ Cơ vỗ vỗ vai cậu.


Diệp Tần Phong bất đắc dĩ uống hết cốc nước gừng, nhưng phải công nhận, rất hiệu quả, không còn cảm giác buồn nôn nữa. Tinh thần cũng tỉnh táo vài phần.


"hai đứa ngồi xuống đây!", Lâm Mỹ Cơ chỉ vào sofa.


Hiếm khi thấy cả Ân Thiên Vũ và Diệp Tần Phong cùng lo lắng, cảm giác như đang nương tựa vào nhau hòng đi qua cơn bão lớn.


"tiểu Diệp bị làm sao?", Lâm Mỹ Cơ nắm tay Diệp Tần Phong, rõ ràng rất lo lắng.


"dì à, con.. con không sao!", Diệp Tần Phong lắc đầu cười gượng.


"không sao sao lại nôn đến như vậy?", Lâm Mỹ Cơ chỉnh mấy sợi tóc rối trên đầu cậu lại, thanh âm vẫn rất êm dịu.


"à... Con... Dạ dày con không ổn lắm!", Diệp Tần Phong nhanh trí bịa ra một lý do.


"hai đứa gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?", Lâm Mỹ Cơ nghi hoặc, bắt đầu vào trọng tâm.


"đương nhiên là không!", Ân Thiên Vũ lắc đầu ngay.


"mẹ không hỏi con!", Lâm Mỹ Cơ hung dữ trừng hắn.


Sau đó hiền lành nhìn Diệp Tần Phong, chờ đợi câu trả lời.


"..." Diệp Tần Phong khẽ liếc nhìn Ân Thiên Vũ, rồi lại nhìn Lâm Mỹ Cơ "dạ không! Dì đừng lo."


"nói dối, nếu không có con nhìn tiểu Vũ làm gì?", Lâm Mỹ Cơ bác bỏ ngay lập tức.


"con..."


"nói cho dì biết, có phải con đã biết tiểu Vũ ra ngoài làm bậy rồi không?", vì hiện tại nhìn cậu rất tiều tụy, bà sợ vì chuyện đấy mà cậu tự hành hạ bản thân mình.


".....", Diệp Tần Phong hơi choáng váng, vì vậy sắc mặt bỗng chốc u ám.


Lâm Mỹ Cơ lại vì vậy quay sang mắng con trai mình một trận nên thân.


"tiểu Vũ... Lâu nay con ở bên ngoài chơi bời mẹ không quản, nhưng hiện tại con và tiểu Diệp là quan hệ gì? Sao còn dám xằng bậy, còn chơi đến người ta mang thai? Lần này mẹ không bênh vực con đâu!"


Diệp Tần Phong đang uống nước, nghe xong sặc đến đỏ mặt tía tai.


"tiểu Diệp, cẩn thận một chút chứ!", Lâm Mỹ Cơ vội vỗ lưng cho cậu.


Ân Thiên Vũ thật sự khóc không ra nước mắt, ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn hai người kia.


"con oan lắm sao?", Lâm Mỹ Cơ ghét bỏ.


Ân Thiên Vũ biết hiện tại Diệp Tần Phong không muốn ai biết tình trạng của mình, vì vậy cắn răng cam chịu "không có! Con biết lỗi rồi!"


Diệp Tần Phong hoàn toàn gục ngã trước hành động của hắn. Cái tên ngốc này! Không biết tìm một lý do khác để biện hộ sao? Sao lại tự nhận mình như vậy... Đúng là...


"vậy hiện tại con định thế nào?", Lâm Mỹ Cơ vừa giận vừa thương, dù gì cũng là con trai mình, nhưng lần này thật sự quá đáng lắm rồi.


"mẹ yên tâm, con sẽ tìm cách giải quyết!", đã lỡ phóng lao rồi, theo lao thôi.


"giải quyết? Con giải quyết thế nào? Giữa tiểu Diệp và cô ta, con không định hai chân đạp hai thuyền đi!"


"..."


Vai này rất khó diễn có biết không?


"mà khoan đã, khi nãy con ở nhà cô ta sao?", rõ ràng là nghe thằng con mình cuống quýt 'cứ nghén thế này làm sao chịu nổi!'


"... à... cái này...", Ân Thiên Vũ cảm giác như IQ của mình tuột xuống âm vô cực, không suy nghĩ ra được gì để trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.