Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 33: Ân Dĩ An, Đời Này Tất Bình An!



"tiểu Diệp?" Ân Kiến Hạo thấy cậu ngẩn ngơ liền gọi.


"dạ?" Diệp Tần Phong ngẩn đầu nhìn ông.


"con sao thế? Vẫn chưa khỏe sao?" Ân Kiến Hạo lo lắng nhìn cậu.


"em không khỏe chỗ nào? Anh gọi Thiên Cát lên kiểm tra nha?" Ân Thiên Vũ cũng loạn theo.


"không... không có!!" Diệp Tần Phong lắc đầu xua tay "chỉ là đang suy nghĩ tên cho bảo bảo thôi, à ba muốn nó tên gì?"


Cách tốt nhất để lảng tránh là đổi sang đề tài khác, mà đề tài này lại cực kì thú vị với Ân Kiến Hạo.


"a, ba cũng định nói với hai đứa, ba nghĩ gọi nó là Tĩnh nhi, cầu mong đứa trẻ này một đời bình an, một đời hạnh phúc!"


"hảo, tên rất hay! Tôi xem ông cũng rất biết cách đặt tên!" Lâm Mỹ Cơ vừa từ cửa vào, tay mang theo một cái mâm nhỏ, nghe thấy ông nhà gọi bảo bảo như thế liền rất hài lòng.


"nghe rất tốt, cám ơn ba!" Diệp Tần Phong mỉm cười, ngón tay trỏ chọc chọc vào gò má bé nhỏ kia, nhẹ nhàng gọi "Tĩnh nhi Tĩnh nhi, con có nghe không? Là ông nội đặt cho con đấy!"


Tĩnh nhi hai mắt hiếp lại, tạo thành hai đường cong bé bé, vừa nhìn là biết ngay tâm trạng nhất định rất vui. Tay nhỏ lại quơ quào loạn xạ, vô tình bắt lấy ngón tay ba ba đang để trên má mình, bám chặt không buông.


Không khóc không nháo, thật mong Tĩnh nhi sẽ như vậy cả đời!


Ân Thiên Vũ nhìn Diệp Tần Phong, lại nhìn đến Tĩnh nhi đang nghịch ngợm ôm lấy ngón tay cậu, trong lòng bỗng dâng lên một tia hạnh phúc mãn nguyện. Đây chính là cảm giác bình yên của gia đình nhỏ đấy sao? Hảo~


"hai đứa định đặt tên Tĩnh nhi như thế nào?" Ân Kiến Hạo háo hức muốn nghe.


"em đặt đi!" Ân Thiên Vũ xoa xoa mái tóc của cậu.


"...." Diệp Tần Phong nhìn chăm chăm vào Tĩnh nhi, đắn đo suy nghĩ một chút liền thấp giọng "Ân Dĩ An?? Đời này tất an bình, vạn sự đều tốt đẹp!"


"không theo họ em sao?" Ân Thiên Vũ nhìn cậu.


Vấn đề theo họ ai cũng thật khó nói, theo lý sẽ theo họ Ân của hắn, nhưng dù sao Tĩnh nhi cũng là do cậu vất vả sinh ra, lại là trưởng tôn nhà họ Diệp... Thì cũng nên theo họ Diệp mới phải..!!


Lâm Mỹ Cơ và Ân Kiến Hạo cũng không có ý kiến, họ đương nhiên hiểu sự tình, không thể bắt trưởng tôn nhà họ Diệp theo họ Ân của mình được. Nhưng dù gì cũng là bảo bối họ ngày đêm mong chờ, ít nhiều cũng có chút hy vọng Tần Phong sẽ để nó theo họ Ân. Vừa rồi nghe được Diệp Tần Phong nói ba chữ "Ân Dĩ An" thật sự vui vô cùng.


"theo họ Ân đi, mọi thứ đều tốt đẹp, Diệp gia... Em không muốn Tĩnh nhi quay về Diệp gia!!" Diệp Tần Phong giống như bị nghẹn ở cổ, nói ra cũng thật khó khăn.


Dẫu sao Diệp gia là nơi cậu lớn lên, đó là gia đình của cậu. Nhưng từ khi Triệu Y Phụng qua đời, cậu cũng không xem đó là nhà nữa, suốt ngày toàn những tiếng mắng nhiết châm chọc, cậu không muốn Tĩnh nhi lại giống như mình, buồn tẻ cô đơn giữa ngôi nhà đó!


"vậy đợi Tĩnh nhi lớn một chút, chúng ta sẽ mang nó đến gặp mẹ em, được không?" Ân Thiên Vũ hoàn toàn hiểu rõ nỗi lòng của cậu, vì thế ôn nhu thì thầm bên tai.


"thật sao?" Diệp Tần Phong vui ra mặt, lập tức nở nụ cười.


"tại sao không?" Lâm Mỹ Cơ một bên đưa đến một bát cháo lỏng, một bên nói "ba mẹ cũng muốn đến viếng bà Triệu! Muốn cám ơn bà ấy đã sinh ra một hài tử tốt như con, gặp được con là Ân gia có phúc!"


"nếu không muốn quay về Diệp gia, thì Ân gia về sau mãi mãi là nhà của con, có hiểu không?" Ân Kiến Hạo nhìn cậu trìu mến.


Diệp Tần Phong phút chốc đỏ mắt, rốt cuộc kiếp trước mình đã tu như thế nào mà kiếp này lại tốt số như vậy? Vừa nhớ mẹ, vừa xúc động, rốt cuộc Diệp Tần Phong cũng rơi lệ.


Lâm Mỹ Cơ và Ân Kiến Hạo thực xót lòng, đứa bé này bấy lâu đã chịu bao nhiêu khổ cực uất ức rồi?


Nhìn Diệp Tần Phong im lặng cúi đầu, hai bên má xuất hiện hai giọt nước nóng hổi mà Ân Thiên Vũ cảm giác mình không dám nhìn nữa, hắn sợ nhất là nhìn thấy người trong lòng rơi lệ. Hắn đau lòng hôn lên má cậu, lau nhanh đi nước mắt còn đang lăn dài.


Diệp Tần Phong ngước lên nhìn hai vị trưởng bối, cúi đầu một cái tỏ vẻ tôn kính, và cũng là thay cho lời cảm ơn của cậu đối với họ.


Ân Kiến Hạo gật đầu, "tiểu Diệp, quên quá khứ đi con! Chẳng phải hiện tại có Tĩnh nhi rồi sao?"


Lâm Mỹ Cơ cũng đồng ý với ông nhà, nhìn cậu an ủi.


"được rồi, ăn ít cháo đi, cả ngày hôm qua chắc cũng không ăn được gì rồi đi!?!" Ân Thiên Vũ đỡ lấy bát cháo mẹ vừa đưa, mút lên một ít rồi thổi nguội, đưa đến bên miệng cậu.


Diệp Tần Phong ngoan ngoãn ăn hết, vừa ăn vừa ngắm Tĩnh nhi, ngắm ngôi sao sáng nhất cuộc đời mình.


...


Về phần hai vị bác sĩ, tối qua Tống Hàn Quân cũng không có rời đi, vẫn ở lại một đêm để tiện giúp Ân Thiên Cát theo dõi tình hình của Diệp Tần Phong.


"Cát nhi!" Tống Hàn Quân nắm lấy bàn tay thon gầy đang rung bần bật kia "nói cho anh biết vết sẹo sau lưng em từ đâu ra được không?"


Ân Thiên Cát bề ngoài da dẻ trắng nõn, lại còn mịn hơn cả nữ nhân, ai mà biết được sau lưng y lại có một vết sẹo khiếp người như thế chứ?


Vết sẹo kéo dài từ đỉnh vai trái đến tận gần vị trí xương chậu, vết khâu tuy đã không còn nhìn thấy rõ nhưng vẫn là khiến người khác phải kinh sợ, sờ vào càng hãi hơn.


Ngay cả Ân gia cũng không biết được vết sẹo trên lưng Ân Thiên Cát là do đâu. Năm đó sau khi cậu ra ngoài liền không thấy trở về, cả nhà cuống cuồng đi tìm cậu, rốt cuộc lại nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, ai cũng mặt trắng môi xanh sợ hãi chạy đến bệnh viện.


Lúc ấy vết thương trên lưng rất sâu, nhìn rất rợn người, từng đường chỉ khâu lại thật khiến người ta không dám nhìn. Lâm Mỹ Cơ đau lòng khóc suốt một ngày một đêm, đợi đến khi Ân Thiên Cát tỉnh lại liền truy hỏi. Nhưng từ đầu đến cúi cậu chỉ im lặng, không nói tiếng nào.


Ân Kiến Hạo và Ân Thiên Vũ đương nhiên cũng cho người điều tra, nhưng chẳng hiểu là Ân Thiên Cát đụng phải ai, tất cả manh mối đều bị dọn sạch, không thể nào điều tra thêm nữa.


Ân Thiên Cát không nói, mọi người cũng không gặng hỏi nữa. Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?


Không hề, Ân Thiên Vũ là ai? Dám động đến em trai mà hắn liều cả mạng để cứu về...? Suốt sáu năm nay hắn luôn âm thầm cho người điều tra, cuối cùng có chút manh mối, nhưng cũng là không đầu không đuôi, chỉ biết là có liên quan đến Tống gia, còn lại đều là ngõ cục.


Mà Ân Thiên Cát lại không hề biết Ân Thiên Vũ vẫn còn lục tục điều tra, cứ cho rằng mọi chuyện đã chấm hết rồi.


Tối qua bởi vì Ân Thiên Cát bất đắc dĩ để Tống Hàn Quân ngủ chung giừơng với mình, vốn đã mặc áo len dày cộm để che đi vết sẹo, nào ngờ Tống Hàn Quân chẳng biết lên cơn cái gì, cùng cậu quậy tung một trận, cuối cùng sơ ý để hắn thấy được vết sẹo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.