Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 43: Gió Biển



"Thiên Cát, nghe lời chị, sau này không được dính líu tới Tống gia nữa!" Ân Kiều vừa xoa đầu cậu vừa nhỏ giọng "lần này may mắn chị về kịp lúc mang em đi, nếu không thì sao? Thiên Cát, chị thật không dám nghĩ đến hậu quả sau đó đâu!"


Ân Thiên Cát im lặng, qua một lúc lâu sau mới thở dài gật đầu.


"xin lỗi chị."


"ngoan"


Nói thì nói như vậy, nhưng muốn quên đi một người đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Huống chi tin tức "Tống đại thiếu gia thần trí rồi loạn, quậy Tống gia gà bay chó sủa" sớm đã lan truyền khắp các mặt báo, truyền thông cũng đã đưa tin. Ân Thiên Cát thật muốn chạy đến ôm lấy hắn, khuyên người bình tĩnh lại, bất quá...


Mỗi ngày của cậu trôi qua vô cùng chậm chạp và vô vị. Không cách nào có thể xóa bỏ cái tên Tống Hàn Quân ra khỏi tâm trí mình được.


Đến tận bây giờ, Ân Thiên Cát của sáu năm sau vẫn không tài nào quên được hắn...


Thời gian này Ân Kiều phải đi công tác ở nước ngoài, nên tạm thời chuyện cậu và Tống Hàn Quân vẫn còn liên hệ cô vẫn chưa biết. Lần trước gọi về cho gia đình, cô có nói qua sắp tới sẽ quay về nước, đặc biệt muốn thăm cháu trai vừa mới chào đời của mình. Cũng muốn gặp lại Diệp Tần Phong, cám ơn cậu đã hy sinh cho Thiên Vũ như vậy.


Ân Thiên Cát đang lo lắng khi chị trở về rồi, có thất vọng với mình không, có tức giận muốn đánh mình không, có.... bật khóc vì những hành động ngu ngốc của mình nữa hay không.


"Thiên Cát!" Ân Thiên Vũ vừa giúp Diệp Tần Phong dỗ bé con ngủ xong, muốn xuống lầu tìm chút nước uống lại thấy em trai ngồi một mình ngây ngẩn như mất hồn, liền tiến đến vỗ vai "làm sao vậy?"


Ân Thiên Cát bị hắn vỗ một cái giật thót tim, ai oán nhìn hắn "anh làm gì như ma vậy? Giật cả mình!"


"anh mới phải hỏi em làm gì như người mất hồn đấy!" Ân Thiên Vũ vừa mở tủ lạnh vừa nghiến răng.


"em....không có gì" Ân Thiên Cát đảo mắt qua lại, cuối cùng không có trả lời hắn "Tĩnh nhi ngủ rồi sao?"


"ừ, vừa ngủ." Ân Thiên Vũ kéo ghế ngồi đối diện.


Hai anh em họ rất lâu rồi không ngồi lại với nhau như vậy, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Im lặng hồi lâu, Ân Thiên Vũ phá lệ lên tiếng trước.


"em với cậu Tống kia, là quan hệ này sao?"


".... Không phải!" Ân Thiên Cát thoáng do dự, cúi đầu phủ nhận.


"gạt ai vậy?" Ân Thiên Vũ dội một gáo nước lạnh vào mặt cậu, chỉ tay vào cổ mình.


Tối qua ngủ lại phòng của cậu, Tống Hàn Quân không đời nào yên phận cả, nháo nhào một trận rốt cuộc để lại trên cổ Ân Thiên Cát một vết hôn nhạt.


Ân Thiên Cát sờ sờ lên cổ mình, hai tai nóng lên, có chút bối rối không dám nhìn hắn.


"cãi nhau sao?" Ân Thiên Vũ hỏi.


"làm gì có chuyện mà cãi..." Ân Thiên Cát lầm bầm.


"vậy ngồi đây bần thần làm gì?"


Có vẻ như Ân Thiên Vũ muốn hỏi rõ ngọn ngành chuyện này, nhưng là bé con lanh lợi, cứu chú nhỏ một mạng, ngay lúc Ân Thiên Cát không biết phải trả lời thế nào liền nghe thấy tiếng khóc lảnh lót vang vọng trên lầu.


Đương nhiên Ân Thiên Vũ lập tức chạy lên ngay.


Ân Thiên Cát thở phào một hơi, sống rồi!!!!


Bé con khóc đến kinh thiên động địa, Diệp Tần Phong chỉ vừa mới chợp mắt liền giật mình tỉnh giấc, nhịn đau lê thân mình xuống giường, muốn sang phòng bên cạnh xem bé con thế nào.


"làm ồn tới em rồi sao?" Ân Thiên Vũ đang bế bé con, nhìn thấy Diệp Tần Phong lấp ló mở cửa vào thò đầu vào, dở khóc dở cười hỏi.


"Tĩnh nhi làm sao vậy?" Diệp Tần Phong đè giọng mình xuống.


"chắc là không thích ở một mình đi..." Ân Thiên Vũ cười cười.


Diệp Tần Phong liếc hắn, sau đó nhón chân đi vào đón lấy bé con từ tay hắn, thỏ thẻ "đến, ba ngủ cùng Tĩnh nhi!"


Sau đó liền bế bé con về giường, cẩn thận đặt xuống rồi ngã người nằm bên cạnh.


Bỗng nhiên nệm phía sau Diệp Tần Phong lún xuống, một cánh tay lặng lẽ mò đến ôm lấy cậu "tiểu Vũ cũng muốn ngủ với ba!"


"...."


Nếu không phải sợ Tĩnh nhi lại thức, Diệp Tần Phong sớm đã đá hắn xuống đất rồi.


.
.
.


Sau khi gặp Trịnh Tú Quân, Tống Hàn Quân tức giận lái xe đến quán bar, nhấn chìm bản thân vào men rượu. Tiếng nhạc sập sình không những không khiến hắn nguôi giận, ngược lại còn khó chịu hơn. Hắn gọi nhân viên mang thêm mấy chai rượu ra xe hắn, sau đó rời đi.


Hắn cứ chạy, chạy mãi, cuối cùng chạy đến bờ biển ở ngọai ô. Đôi mắt hắn sớm đã lờ mờ vì men rượu, hiện tại nhìn về phía biển đêm, xa vời mù mịt không có điểm cuối.


Bất giác hắn bật cười.


Cười chẳng phải vì vui.


Cười vì bất lực, cười tự chế giễu bản thân vô dụng, bao nhiêu năm rồi vẫn để Ân Thiên Cát một mình chịu ủy khuất, năm đó chuyện gì đã xảy ra, chính mình còn không thể nhớ được!!!


Vô dụng đến thế là cùng... Còn gì tệ hơn không?


Tống Hàn Quân tựa người vào xe, tùy ý để gió đêm tạt vào người mình, tạt đến tỉnh cả rượu. Hắn lơ đãng nhìn dọc theo bờ biển tĩnh lặng, bất chợt ánh nhìn dừng lại trên một phiến đá to ở xa xa. Bóng lưng cô đơn kia, sao lại quen thuộc đến lạ....


Cát nhi?


Hắn dụi mắt liên tục, nghĩ rằng mình nhìn lầm, hay vì cơn say mà sinh ra ảo giác. Nhưng càng nhìn càng rõ, thân ảnh đó, không thể nào nhìn lầm được. Trái tim thôi thúc đôi chân hắn di chuyển, càng lúc càng nhanh, hắn chạy điên cuồng đến đó, rất sợ chậm trễ một chút cậu sẽ biến mất.


Ân Thiên Cát nhìn thấy bóng trắng đang vù vù chạy về phía mình, còn tưởng rằng vong hồn của ai đang hiển linh, nhất thời bị dọa suýt chút rơi xuống biển.


Cái... Cái gì vậy??


Đợi đến khi nhìn rõ được cái "vong hồn" kia là ai, Ân Thiên Cát mới vuốt ngực thở phào.


Đúng là dọa chết bảo bảo!!


"Cát nhi!!" Tống Hàn Quân rất nhanh đã leo lên phiến đá nơi cậu ngồi.


"anh uống rượu sao?" Ân Thiên Cát thoáng ngửi được mùi rượu trên người hắn, vừa đỡ hắn lên vừa hỏi.


"một chút, không sao!" Tống Hàn Quân ngồi ngay ngắn trả lời.


Ân Thiên Cát liếc hắn, lại quay đầu nhìn về phía biển, không quan tâm hắn nữa.


"sao lại đến đây?" hắn như có như không lên tiếng.


"...."


Cậu không trả lời.


"Cát nhi?"


"vậy sao anh lại đến đây?" Ân Thiên Cát bất ngờ hỏi lại.


"anh về gặp mẹ..." hắn thành thật.


Tim Ân Thiên Cát đập mạnh một cái, cố gắng tỏ ra thản thiên như không có việc gì "ừ."


"anh không thể nhớ lại kí ức năm đó... Em nói cho anh biết được không?" Tống Hàn Quân nhìn cậu, ánh mắt không giấu nổi sự bất lực của bản thân.


".... Không cần nhớ, cũng chỉ là chúng ta bị mẹ anh ngăn cản, chẳng có gì đặc biệt quan trọng cả!" ngoài mặt Ân Thiên Cát thờ ơ đáp lời, thực chất trong lòng đã dậy sóng, sóng sau dồn dập sóng trước.


"không có gì quan trọng?" Tống Hàn Quân nhíu mày "vậy tại sao mấy năm qua em chạy trốn anh?"


"tôi mệt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.