Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 74: PN 10. Mệt Mỏi



Tiểu bảo bảo mỗi ngày một lớn, chẳng mấy chốc bụng của Diệp Tần Phong đã không thể giấu được nữa, ngay cả tình trạng sức khỏe cũng có chút giảm sút, ngồi một lúc đã thấy mệt mỏi rã rời rồi, vì thế đành cam chịu lấy tìm bừa một lý do rồi nghỉ phép.


"Diệp phó tổng lại nghỉ phép rồi, không được ăn cẩu lương nữa rồi a.." Lăng Nguyên ngồi chống cằm than thở với mấy nữ nhân viên trong phòng ăn.


"đúng nha, ngày tháng tiếp theo sẽ chán lắm..." phó phòng tài vụ ủ rũ chép chép miệng.


"mà này, mọi người có để ý không? Dạo này hình như Diệp phó tổng tăng cân nha.." một tiểu thư kí chen ngang.


"cũng có chút nhỉ, nhưng tổng giám đốc sủng anh ấy như vậy, đương nhiên chăm người cũng tốt hơn a~~"


"đúng đó đúng đó!"


Cả đám người chụm lại xì xà xì xào, chung quy vẫn là luyến tiếc việc phó tổng nhà mình đột nhiên xin nghỉ, hơn nữa thời gian còn dài như vậy.


Quan hệ của cậu và hắn sớm đã công khai với mọi người rồi, dù sao lần đó tổ chức đại hỷ rầm rộ như vậy, muốn giấu cũng không có khả năng. Nhưng chuyện cậu mang thai lại không để người ngoài biết, nếu để họ biết, thực sự rất ngượng.


"ngoan ngoãn một chút, hết hôm nay sẽ hảo hảo ở nhà chơi cùng con." Diệp Tần Phong vừa vỗ về tiểu gia hỏa đang náo loạn trong bụng vừa lật lật mấy trang tài liệu quan trọng xem qua.


"đừng xem nữa, để anh." Ân Thiên Vũ bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa, nghe thấy lời cậu vừa nói liền hai ba bước chạy ù vào.


"xong việc rồi sao?" Diệp Tần Phong hơi giật mình, tay vẫn xoa xoa bụng lớn.


"xong rồi, mau qua đây nghỉ ngơi một chút." Ân Thiên Vũ vội dìu cậu đến dựa vào sofa, không cho xem văn kiện nữa.


Diệp Tần Phong bất đắc dĩ nghe lời hắn, chống tay đứng dậy, để cho hắn xử lý tiếp phần việc còn lại. Nói thật thì muốn ngồi ở đó thêm một lúc nữa cũng không còn sức, hôm nay bảo bảo đặc biệt nháo.


Vừa nhắm mắt thiếp đi một lúc, bỗng nhiên điện thoại hắn vang lớn, đánh thức cậu dậy.


"sao?" chẳng biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Ân Thiên Vũ hốt hoảng, thanh âm cũng có chút lớn hơn "được, bọn con đến ngay."


"chuyện gì vậy?" cậu ngồi dậy, trong lòng cũng căng thẳng theo.


"chị ở nhà không cẩn thận bị ngã... Đang ở bệnh viện..." hắn sốt ruột nhìn cậu, tay vội với lấy áo khoác đi đến chỗ cậu.


Ân Kiều đã gần đến ngày dự sinh rồi, hiện tại bị ngã như vậy e là có nhiều nguy hiểm.


"mau đến đó...ngô~" Diệp Tần Phong gấp gáp đứng dậy, nhất thời mất thăng bằng, suýt nữa đã ngã nhào về phía trước.


May mà Ân Thiên Vũ phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy người.


"không sao chứ?"


Cậu lắc đầu, tự biết mình có lỗi, cúi gầm mặt xuống không nhìn hắn.


Mà Ân Thiên Vũ dù muốn lớn tiếng cũng không nỡ, chỉ có thể thở dài, xem xét một lượt từ trên xuống dưới xem có bị đụng trúng chỗ nào hay không. Bàn tay thô ráp sờ lên bụng cậu liền cảm nhận được tiểu bảo bảo đang vung tay vung chân loạn cả lên, hơn nữa còn vung rất mạnh nha.


"đau không?" hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu, gương mặt đầy lo lắng.


Diệp Tần Phong lại lắc đầu, hai má phồng lên tròn tròn trông vô cùng khả ái.


"anh cũng đâu có trách em, được rồi, chịu không nổi bộ mặt này của em đâu!" Ân Thiên Vũ đứng dậy, bẹo má cậu một cái rồi khoác áo giữ ấm lên người cậu "đi thôi, cẩn thận một chút."


Đợi đến khi hai người đến bệnh viện đã chuyện của ba mươi phút sau.


"ba, mẹ, chị sao rồi?" hắn vừa đỡ cậu chậm rãi đi đến vừa gấp rút hỏi.


Lâm Mỹ Cơ từ xa thấy Diệp Tần Phong có phần đi hơi nhanh liền cau mày chỉ chỉ "đi chậm! đi chậm một chút!"


Một mình Ân Kiều nằm trong kia đã đủ dọa bà sợ mất mật rồi, nếu cả Diệp Tần Phong cũng bất cẩn xảy ra chuyện thì biết làm sao?


"anh qua đó trước đi." cậu dừng bước, đẩy đẩy Ân Thiên Vũ.


"vậy em cẩn thận có biết không?" hắn không an tâm, xoay người dặn dò cậu.


"chỉ ở ngay trước mắt thôi, nói cứ như phải trèo đèo lội suối vậy." Diệp Tần Phong có chút buồn cười đánh vào vai hắn "đi nhanh đi, sang đó xem chị thế nào rồi."


Ân Thiên Vũ không nhiều lời nữa, vài ba bước liền chạy đến trước cửa phòng phẫu thuật.


"thế nào rồi?"


"đang ở trong đó" Lâm Mỹ Cơ chỉ tay về phía đối diện "Hàn Quân cũng đã vào trong hỗ trợ."


"sao lại ra nông nỗi này? Vỹ Hạ đâu?" hắn nóng lòng gặng hỏi, thật sự lo đến mức tay chân muốn loạn lên.


"sáng sớm đã đến bệnh viện, bệnh nhân của thằng bé chuyển biến xấu, phẫu thuật đến tận bây giờ cũng chưa xong." Ân Kiến Hạo ở một bên đáp lời, trên mặt cũng không giấu được sự căng thẳng lo âu "ba đã nhờ y tá ở đó, khi nào kết thúc ca phẫu thuật ấy liền báo cho Vỹ Hạ biết."


Không mất quá nhiều thời gian, Diệp Tần Phong cũng đến được chỗ của mọi người, hơi thở có chút nặng nề. Quả thật cả ngày hôm nay cậu mất sức rất nhiều, hiện tại chỉ đi một đọan thôi đã muốn thở không thông.


Ân Thiên Vũ nhìn thấy liền vươn tay đỡ lấy người "mệt như vậy?"


"không sao." cậu vỗ vỗ lên bàn tay hắn, sau đó hướng về phía Ân Kiến Hạo và Lâm Mỹ Cơ cúi đầu nhẹ một cái "ba, mẹ."


"con ngồi nghỉ ngơi một lúc đi, xem mồ hôi cũng vã ra như vậy." Lâm Mỹ Cơ rút trong túi xách ra một chiếc khăn mỏng chấm chấm lên trán cậu.


Một giờ rồi lại một giờ, Diệp Tần Phong thiếp đi lúc nào không hay, được Ân Thiên Vũ ân cần ôm vào lòng, ngã đầu vào vai hắn.


Cuối cùng đèn trước phòng phẫu thuật cũng tắt, hai cánh cửa to lớn nặng nề tách ra hai bên.


"bác sĩ Trần, Hàn Quân, A Kiều sao rồi?" Ân Kiến Hạo cùng Lâm Mỹ Cơ ngay lập tức đứng dậy, tim như treo ngược.


"đã không sao, đứa bé rất khỏe mạnh chào đời, tình trạng sức khỏe của cô ấy cũng khá tốt, không có vấn đề." Trần Ngạo Nhiên mỉm cười gỡ bỏ gánh nặng của hai người họ.


Lâm Mỹ Cơ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.


"chị và đứa bé sẽ được chuyển đến phòng hồi sức ngay, ba mẹ cứ việc theo các y tá, con ra ngoài làm thủ tục cho chị." Tống Hàn Quân tháo khẩu trang, tay vỗ nhẹ lên vai hai người.


"được, vậy làm phiền con rồi."


Ân Thiên Vũ ở phía sau ngồi một chỗ không dám nhúc nhích, chỉ sợ cử động một cái sẽ đánh thức cậu.


"con mang thằng bé về nhà đi, chăm sóc tốt vào." Lâm Mỹ Cơ quay đầu, nhỏ giọng nhắc hắn.


Hắn gật đầu.


Bất quá ngồi một chỗ cũng không phải cách, đợi sau khi mọi người rời khỏi, Ân Thiên Vũ mới thử gọi cậu.


"tiểu Phong."


"..."


"tiểu Phong..."


"..."


"Tần Phong!"


"..."


Gọi mãi vẫn không có phản ứng, xem ra đã ngủ mê rồi. Hắn cởi áo khoác dày cộm của mình phũ lên người cậu, một phần muốn giữ ấm, một phần là giúp cậu che đi bụng to của mình, sau đó cẩn thận bế người lên rồi mang về nhà.


Xem ra giống như mẹ nói, về nhà phải chăm người chu đáo hơn nữa mới được!


-------------------


Lại là chuyên mục rao fic mới của ta đây 😂😂 mỗi lần ra fic mới là rao muốn bể loa 😂


Mọi người có rảnh nhớ ghé qua xem fic mới của ta dí nha!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.