Không nghĩ tới nha đầu này còn nhỏ tuổi mà lại nói thẳng như thế, nếu như là bình thường thì Tần Thư Vân sẽ cảm thấy con bé thú vị, nhưng là đối mặt với lão thái gia, trong lòng cô liền có chút khủng hoảng, sợ lão thái gia vì thái độ không đủ lễ phép của con mà ghét con càng nhiều hơn.
Khương Khả nhìn thấy vẻ sốt ruột trêи mặt mẹ, thoáng trầm mặc một chút, không muốn làm mẹ khó xử, sau đó mở miệng, nhỏ giọng nói: " Ông cố."
Lão thái gia bị Khương Khương làm cho tức giận, nhưng ông lại không thể mắng một đứa trẻ như mắng người lớn, cho nên, lạnh mặt không nói một tiếng liền đi vào trong.
Quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng gầy yếu của lão thái gia, Tần Thư Vân hơi hơi trầm mặc, sau đó mang hai đứa nhỏ đi ra cửa.
Trước tiên, Tần Thư Vân lái xe
mang hai đứa nhỏ đi gặp người bạn đã lâu không gặp của cô.
Thời điểm bọn họ đến, người đó đã ngồi chờ ở bên treong Starbucks.
Mặc váy dài có đai lưng màu xanh lam, mái tóc đen dài được uốn cong, thoa son môi màu đỏ diễm lệ, cả người khung xương tinh tế, có chút yểu điệu.
Đường Diêu là bạn thân
thời đại học của Tần Thư Vân, tuy rằng không ở cùng một ký túc xá, nhưng là quan hệ của hai người bọn họ vô cùng tốt.
Vài năm nay cô ấy phát triển ở nước ngoài, hôm qua mới trở về, nghe nói bạn tốt của mình có thêm một người con, cô ấy vội vã muốn gặp, cho nên ngày hôm sau trở về, đã hẹn bọn họ đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tần Thư Vân mang theo hai đứa trẻ. Một đứa mặc váy màu đỏ, cổ áo có đường viền. Một đứa mặc váy màu vàng, có cổ áo màu trắng. Đường Diêu vội vàng đứng lên.
Khương Khương vội vàng chạy qua, cao hứng chạy đến trước mặt Đường Diêu, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, liền hỏi: " Dì Đường, dì trở về lúc nào vậy?"
Khuôn mặt Khương Khương nhỏ nhắn sạch sẽ, làn da muốn trắng bạch, lúc cười lên lại giống một đóa hoa hướng dương.
Đường Diêu vội vàng đem tiểu gia hỏa ôm vào ngực, hỏi: " Bé đáng yêu, có nhớ dì hay không?"
Đôi mắt của Khương Khương cong thành đóa hoa: " Có có có, con lúc nào cũng nhớ đến dì!"Đường Diêu lập tức " Chụt" một cái, hôn trêи mặt của Khương Khương một cái rất to: " Dì cũng rất rất nhớ
con."
" Dì Đường, dì có mang quà cho con không?"
Đường Diêu nhìn cô
bạn nhỏ bởi vì cao hứng, hai má cười đến đặc biệt đáng yêu, cô giả vờ giận dữ: " Con cái đứa nhóc nghịch ngợm này, chỉ nghĩ đến quà của dì?"
Khương Khương vội vàng phản bác lời nói của Đường Diêu: " Nào có a. Nếu dì không mang quà, thì lần sau nhớ mang theo qùa cho chị gái của con, con có thêm một người chị gái đó."
Khương Khương lại không tự chủ muốn khoe chị gái của mình với người khác.
Nghe được lời nói của Khương Khương, Đường Diêu mới phản ứng lại, hôm nay cô hẹn Tần Thư Vân ra ngoài, kỳ thật là muốn nhìn xem con gái bị mất đi của bạn thân.
Buông Khương Khương xuống, tầm mắt của cô rơi vào trêи người Khương Khả. Đi về phía trước vài bước, Đường Diêu sờ sờ đầu của Khương Khả, hỏi: " Đây là Khả Khả phải không?"
Tần Thư Vân gật gật đầu: " Đúng vậy."
Đường Diêu nhìn về phía Tần Thư Vân hôm nay cố ý trang điểm, trêи mặt hiện lên vẻ ôn nhu, bên môi cũng gợi lên một vòng cười nhẹ.
Xem ra mấy ngày nay bạn thân trải qua không quá tệ, cảm xúc cũng trở
lại bình thường.
Cô cũng không quên, ngày đó con trở về, bộ dáng của Tần Thư Vân rất thê thảm. Một bên khóc lóc một bên tự trách bản thân.
Bây giờ, bộ dạng của con bé nhìn đến khỏe mạnh xinh đẹp hơn rất nhiều so với lời nói của cô ấy. Có thể thấy được mấy ngày nay ở nhà thay đổi rất nhiều. Nhịn không được, Đường Diêu lại đau lòng sờ đầu của Khương Khả.
" Trở về là tốt rồi."
Nói xong, quay đầu, trở lại trêи chỗ ngồi, cầm lấy cái gói to màu hồng nhạt in hình nhân vật hoạt hình đặt bên cạnh túi xách màu đen, sau đó phân chia cho hai bạn nhỏ: " Được rồi, đều có quà cho các con."
Khương Khương vội vàng chạy tới, vui sướиɠ nói: " Để con coi coi."
Mở gói quà to ra, liền nhìn thấy hộp quà tinh tế được bao ở bên trong,
Trong hộp quà có một con búp bê mặc chiếc váy màu trắng xinh đẹp mỹ lệ, trêи đầu có cài bông hoa xinh xinh, đôi mắt to màu nâu, lông mi dài vểnh lên, tóc là màu nâu.
Nói xong, đi qua nắm chặt tay Khương Khương, lại nắm tay Khương Khả, đi tới chỗ cô ngồi.
" Các bảo bối, chúng ta ngồi một lát."
Chỉ chốc lát sau, Khương Khương ngồi bên cạnh Đường Diêu, Khương Khả ngồi bên cạnh Tần Thư Vân.
Đường Diêu ngồi đối diện với Khương Khương.
Mà Khương Khương, ngồi ở bên cạnh Đường Diêu, sờ chiếc hộp có chứa búp bê, yêu thích không buông tay.
Cô rất muốn mở ra xem. Nhưng là cô lại muốn để lại về nhà mới mở.
Khương khả không có để ý búp bê như Khương Khương, ngồi tại vị trí của mình và uống sữa Đường Diêu bảo nhân viên quán làm, nghe hai người nói về chuyện của cô, còn có tình huống của mẹ và dì Đường trong khoảng thời gian này.
Đều là một ít sự việc nhỏ nhặt.
Nhưng mà hai người trò chuyện đều rất có tinh thần.
Sau khi nhìn quà của mình một lúc lâu, Khương Khương nghiếng đầu hỏi Đường Diêu.
" Dì Đường, không phải chúng ta sẽ đi siêu thị lớn sao?"
Đường Diêu hiện tại đang nói chuyện với Tần Thư Vân, âm thanh lập tức im bặt, đưa tay nhéo nhéo hai má mềm mềm nhỏ nhắn của Khương Khương, liền cười cười gật đầu mà nói: " Đúng vậy."
" Dì muốn mua cái gì không?"
Đường Diêu: " Muốn mua rất nhiều đồ vật."
Khương Khương nói: " Con vốn cũng muốn mua rất nhiều đồ vật, nhưng là có quà của dì Đường rồi, con không cần mua nữa."
Cô tặng quà mà Khương Khương cao hứng đến nỗi nói không muốn thứ khác?
Đường Diêu nhìn ánh mắt sáng ngời trong suốt của bạn nhỏ, lấy ngón tay có móng xinh đẹp nhẹ nhàng che miệng, cúi đầu mỉm cười nhìn đôi mắt của Khương Khương: " Cái con bé này thật biết nịnh người khác."
Khương Khương bĩu môi: " Mới không phải nịnh hót linh tinh đâu."
Đương nhiên, khi đến trung tâm mua sắm, cô không làm giống như lời cô nói.
Đến trung tâm mua sắm, cô liền bị hấp dẫn bởi đủ loại đồ chơi, đôi mắt đều dán lên giá hàng phía trước.
Sau đó quay đầu, keo quần áo mommy, muốn mommy mua.
Đường Diêu thấy thế, liền có chút buồn cười đùa cô: " không phải nói có quà dì tặng là đủ rồi sao?"
Khương Khương níu chặt lỗ tai, bộ dạng ủy khuất: " Nhưng con muốn nha!"
Tần Thư Vân nhìn qua món đồ chơi mà Khương Khương muốn mua, là một bộ đồ chơi trong nhà đã có. Trong nhà đã có nhiều như vậy, hơn nữa đồ chơi của con bé cũng rất nhiều.
Cho nên cô từ chối thỉnh cầu của Khương Khương, nói: " Bé cưng, món đồ chơi trong nhà tốt hơn nhiều, chúng ta tạm thời không mua nữa."
Khương Khương mặc kệ, khuôn mặt thất vọng mà ủy khuất, mày nhỏ nhăn lại như người già, một bộ dáng muốn khóc: " Nhung con muốn mua! Mommy, mommy mua cho con được không?"
Tần Thư Vân thờ ơ, ôm lấy Khương Khương, hướng về phía khác mà đi.
Đồ chơi của con bé quá nhiều, không thể để con bé chơi xấu muốn cái gì liền có cái đó.
Cho nên Tần Thư Vân không muốn mua cho cô.
Nói: " Đồ chơi của con đã nhiều, mua về nhà cũng không có chỗ để."
Khương Khương: " Thả con xuống."
Tần Thư Vân thế nhưng không có để ý cô, tiếp tục ôm cô không ngừng đi về phía trước.
" Mommy." Mắt nhìn thấy gian hàng bày đồ chơi ngày càng xa, Khương Khương sốt ruột, cái miệng nhỏ xẹp xuống, lập tức liền muốn khóc, đôi mắt cũng dần dần đỏ lên.
Sau đó cô nhìn thấy chị gái đi bên cạnh dì Đường.
Khương Khương lập tức ngăn dòng nước mắt muốn chảy xuống, âm thanh rầu rĩ nói với mommy.
" Con từ bỏ, mẹ mua cho chị gái đi, chị còn chưa có đồ chơi."