Tiểu Bảo Bối Của ILEN

Chương 16



"Thiên Ân,chúng ta đi thôi,dẹp phắt con người đó đi." Minh Ngân nắm lấy tay cô,muốn kéo cô đi.

"Không được." Đinh Nhi ngăn lại.

Phong Linh không nói gì,trực tiếp tiến thẳng đến chỗ hai cơ thể đang dây dưa không dứt kia.

"Hình ảnh này nếu được chụp lại sẽ gây rung động toàn trường đây." Phong Linh không ngại ngần nói lớn,lập tức tạo được sự chú ý,hai con người phía trước nhanh chóng tách nhau ra.

Vương Ngọc Hải Lam tức giận,đang làm chuyện tốt mà bị phá đám,khó chịu nhìn cô gái phía trước,chợt nhận ra cô gái này có chút quen mắt,đã thấy ở đâu rồi thì phải.

"Sẽ còn hấp dẫn hơn nữa nếu mọi người biết Ilen chính là một tên sở khanh." Đinh Nhi nắm tay cô bước lên.

Vương Ngọc Hải Lam chính là không ngờ đến tình huống này nhất.Nhìn thấy cô nước mắt đầm đìa trên má,ánh mắt nhìn mình không rõ là đang đau lòng hay tức giận,lần đầu tiên trên đời lại cảm thấy trái tim quặn thắt đến phát đau,hơn nữa là hận chính bản thân mình.Cô bé đã nhìn thấy hết rồi sao?

"Chị nói đi,rốt cuộc chị coi bạn tôi là gì vậy hả? Con rối để chị đùa sao? Chị cho rằng chị là Ilen rồi thì muốn làm gì cũng được hả? Con mẹ nó,tôi không sợ chị đâu,đụng đến bạn tôi thì tôi có chết cũng sẽ không để yên cho chị." Phong Linh nổi điên,hét lớn.Chết tiệt.Chính là Thiên Ân yêu chị ta đến như vậy,ngu ngốc cách mấy cũng nhận ra được,chị ta chắc chắn đã hiểu rõ,vậy mà vẫn chọn cách làm tổn thương con bé.Nhất quyết không thể tha thứ!

Cô vốn không thể chịu nỗi đả kích này,từ nhỏ đến lớn được cha mẹ yêu thương,cô chưa từng trải qua cảm giác như thế này.Vội vàng rút tay mình ra khỏi tay của Đinh Nhi,chạy vụt đi.

"Thiên Ân,bồ chạy đi đâu,chờ mình nữa." Minh Ngân lo lắng,định chạy theo cô thì đã thấy một bóng trắng lướt nhanh qua người.Vương Ngọc Hải Lam căn bản là nãy giờ không hề nghe một lời nào của Phong Linh mà chỉ chăm chăm nhìn cô,thấy cô chạy đi liền không suy nghĩ đuổi theo cô.

"Phong Linh,Minh Ngân,đừng đuổi theo,để họ tự giải quyết với nhau,chúng ta tới chỉ gây rắc rối thêm thôi." Đinh Nhi thấy hai người bạn định chạy theo liền ngăn cản.

"Nhưng..."

"Nghe mình."

- --------------

Vương Ngọc Hải Lam dễ dàng bắt kịp được cô,vươn cánh tay thon dài ôm gọn lấy cô.Chỉ là người trong lòng rất không hợp tác,liên tục giẫy giụa,khóc lóc.

"Buông em ra,chị mau buông em nha." Cô dùng tay đánh lên người chị.

Vương Ngọc Hải Lam buông tay,bản thân lui xuống một bước,mệt mỏi nhắm mắt lại,dùng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể nói với cô.

"Nghe tôi nói đã..."

"Câu trả lời mà em đã hỏi chị lúc đó..." Cô đột ngột lên tiếng,cắt ngang lời nói của chị "...thực ra em đã rất muốn biết...thực sự rất muốn,rằng tình cảm của chị đối với em là như thế nào...Nếu như,câu hỏi đó là dành cho em,em sẽ không ngại ngần mà nói ngay em rất yêu chị,yêu đến mức mệt mỏi,yêu đến mức ngay cả khi em hạnh phúc khi ở bên chị mà vẫn sợ mất đi chị,sợ mọi thứ chỉ là ảo giác..." Cô vừa nói vừa khóc,trái tim run rẩy kịch liệt,cô cảm giác hai chân mình đứng không còn vững nữa,nhớ lại hình ảnh chị và cô gái đó hôn nhau trái tim như muốn vỡ tung ra,thật sự rất đau đớn.

"Yêu tôi thật sự rất nhàm chán,rất phiền toái và còn rất nguy hiểm cho em nữa,chính là bây giờ em vẫn chưa hiểu lời mà tôi nói đâu,cho nên nếu có tình cảm đó với tôi thì loại bỏ nó đi." Vương Ngọc Hải Lam đau lòng nói ra những lời này với cô,sao chị lại không biết cô có tình cảm đó với chị được chứ,nhưng nếu hai người tồn tại mối quan hệ đó,người thiệt thòi nhất sẽ là cô.

"Yêu chị sẽ rất nhàm chán sao? Yêu chị sẽ cảm thấy phiền toái sao? Chính là em không hề cảm thấy như vậy.Chị bảo em loại bỏ tình cảm em dành cho chị,chị cho rằng em chưa từng làm vậy sao,em đã làm rất nhiều lần,nhưng vẫn không làm được.Càng được tiếp xúc với chị,em càng yêu chị hơn,em cho rằng chị cũng có tình cảm với em nên mới hôn em,nhưng có lẽ em sai rồi.Chẳng phải chỉ hai người yêu nhau mới có thể hôn nhau hay sao? Nó đâu phải thứ cho chị muốn trao cho ai thì trao đâu..." Cô khóc đến suy sụp,ngồi thụp xuống đất,tức giận hét to "Tôi nhỏ hơn chị tôi còn biết điều đó mà."

Vương Ngọc Hải Lam không ngờ tới cô lại suy nghĩ nhiều như vậy,chị cho rằng cô là một cô bé vô tư vô lo,chỉ nghĩ yêu là yêu thôi,xem ra người sai mới chính là chị.

Bước tới ôm cô đứng lên,thế nhưng cô kiên quyết rút khỏi người chị,quay mặt đi "đừng chạm vào em,chính là bây giờ em cảm thấy rất ghét chị" cô xoay người bước đi,suy nghĩ rồi chợt dừng lại.

"Thay vì chị nói yêu chị rất nguy hiểm,bảo em nên loại bỏ tình cảm với chị.....thì tại sao chị lại không chọn cách sẽ bảo vệ em khỏi những nguy hiểm đó."

......

Cô bước đi,bóng lưng liêu xiêu,trải dài trên khoảnh sân trường đầy nắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.