Xấp ảnh mà Minh Dương đưa tới,tất cả đều là hình chụp một cô gái có mái tóc màu đỏ,không gian trong bức ảnh chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết đây chính là một quán bar,mà cô gái trong hình không ai khác,đó chính là Vương Ngọc Hải Lam.
Vương Ngọc Hải Lam ngả người ra ghế,quăng những tấm ảnh lên bàn "Chụp rõ nét đấy."
Minh Dương lắc đầu,cô nàng này,quả nhiên không biết sợ "Tôi không lạ gì cái quá khứ của cậu,tuy nhiên..." Minh Dương lại đặt lên bàn một xấp ảnh nữa,bối cảnh trong các bức ảnh này không quá thay đổi,chỉ khác là mái tóc đỏ kia đã thay đổi thành màu đen "Những tấm này mới là vấn đề lớn đấy. Cậu đang đùa tôi sao? Tôi cho rằng sau khi trở thành Ilen cậu sẽ không bao giờ tới đây nữa chứ,cậu không thể từ bỏ cái quá khứ đó của cậu được sao? Tôi biết,tôi biết là chuyện tới quán bar đối với sinh viên chúng ta mà nói là chuyện hết sức bình thường,nhưng tại sao cậu vẫn tới Orit? Cô hiệu trưởng chẳng phải đã cấm không cho học viên trường ta tới cái nơi nguy hiểm đó sao,vậy mà bây giờ có người dám tái phạm,lại còn là Ilen nữa chứ,chuyện này mà tới tai cô ấy,sẽ chẳng đợi chúng ta phân minh gì đâu,lập tức sẽ cách chức cậu đó."
Vương Ngọc Hải Lam nhìn chằm chằm mấy bức ảnh,rồi lại nhìn Minh Dương,thấy anh có vẻ rất tức giận và thất vọng,trong mắt Vương Ngọc Hải Lam lộ ra một tia áy náy,tuy nhiên một mực vẫn giữ nét mặt lạnh lùng,giơ mấy bức ảnh lên "Đâu ra mà có?"
"Tôi cũng không biết. Bác Trương bảo vệ đem đến cho tôi,nói là có một người đàn ông,anh ta không hề nói ra danh tín của mình,lại mang chiếc mũ lưỡi trai che quá khuôn mặt,nên bác ấy không nhìn ra được dung mạo thế nào,anh ta chỉ nói chuyển cái phong bì này cho tôi." Minh Dương nhớ lại lúc mở cái phong bì đó ra,anh đã giật mình và hoảng sợ thế nào,cũng may tên lạ mặt đó đưa vật này cho bác Trương,chứ nếu vào tay mấy tên bảo vệ trẻ mới vào nhận việc,e là đã táy máy,tò mò mở ra rồi,đến lúc đó coi như mọi thứ chấm hết.
"Có những ai biết tôi trước kia vẫn hay vào Orit?" Vương Ngọc Hải Lam cất tiếng,kéo Minh Dương ra khỏi dòng kí ức.
Việc này thì anh chẳng cần tốn công suy nghĩ nhiều,việc Hải Lam tới cái bar này không phải ai cũng biết "Chỉ có Trần Lạc Hy,tôi và Tuấn Hạo biết thôi. Không phải chứ,nghi ngờ tụi này sao? Bọn tôi hại cậu để làm gì,đừng nói chi chúng ta là cùng trên một thuyền."
Vương Ngọc Hải Lam nhíu mày,định nói cái gì đó,nhưng cuối cùng vẫn quyết định chọn im lặng.
"Chết tiệt! Tuần cuối rồi,vậy mà lại xảy ra vấn đề. Giờ phải làm sao đây?"
"Trễ rồi. Cậu về nghỉ đi,chuyện này tôi sẽ tìm cách giải quyết."
- ----------------------------
Phòng 12 - Kí Túc Xá Nữ Trường TET School.
"Thiên Ân? Làm sao vậy? Từ lúc ở chỗ Ilen về mình thấy bồ cứ bồn chồn lo lắng thế nào ấy?" Đinh Nhi nhìn cô bạn nhỏ của mình nãy giờ cứ thấp thỏm,đứng ngồi không yên,làm cô cũng lo lắng không thôi.
Thiên Ân mím môi,cô đang sợ thì đúng hơn,sợ chị đang gặp chuyện gì không hay. Lúc nãy cô tò mò nghe lén chuyện của chị,có điều hai người kia nói rất nhỏ,làm cô có cố gắng thế nào cũng không nghe được một chữ,chỉ thấy vẻ mặt anh Minh Dương hiện rõ sự lo lắng,mà chị trông cũng rất căng thẳng nữa,chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Cô rất muốn biết chị đang gặp phải chuyện gì,nhưng chị cứ một mực im lặng trên suốt quãng đường đưa cô về kí túc xá,mặc cho cô không ngừng lo lắng hỏi thăm,đúng là khiến cho người ta tức đến phát khóc mà.
"Mình lo cho Ilen,hình như chị ấy đang gặp rắc rối,nhưng mình hỏi cái gì cũng không nói." Thiên Ân rầu rĩ trả lời,phải nói tâm trạnh cô bây giờ đang rất tệ.
Minh Ngân nhanh như sóc một phát chạy đến nhảy thoắt lên gường cô "Bồ đừng có lo. Mình nghĩ Ilen không phải người đơn giản đâu,chị ta sẽ sớm tìm ra cách giải quyết những rắc rối đó thôi."
Đinh Nhi cũng đi qua xoa đầu cô,cười dịu dàng. Thiên ân hết sức cảm động,cô cảm nhận được mònh đang sở hữu những người bạn quý giá,tốt với cô nhất trên đời,họ đã luôn bên cạnh cô,an ủi và động viên cô,giúp cô vượt qua mọi thứ.
Cô nhìn các bạn cười rạng rỡ,lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhìn rất đáng yêu "Cảm ơn mấy bồ nha,thôi trễ rồi,tụi mình đi ngủ đi."
"Ế,khoan đã..." Đúng lúc cả đám định trở về giường,cái tên nãy giờ nằm bẹp dí trên giường kia mới bắt đầu lên tiếng "Mấy đứa,mấy đứa không đói hả,sao chị đây thấy đói quá vậy? Thiên Ân,đi mua cái gì cho mình ăn đi,mình sắp chết rồi nè." Phong Linh nằm bẹp trên giường,vẻ mặt đau khổ cầu xin.
Thiên Ân lập tức xuống giường,còn nói với qua "Bồ muốn ăn cái gì,nói đi mình đi mua cho."
Không kịp người kia lên tiếng trả lời,Đinh Nhi và Minh Ngân nhanh tay kéo Thiên Ân xuống giường,không cho cô đi.
"Con heo mập kia,mi tự đi mà mua,thấy Thiên Ân hiền cứ bắt nạt con bé miết,đi đi,mau lên." Đinh Nhi lôi léo Phong Linh ra khỏi giường,không thương tiếc đạp "con heo" nào đó ra khỏi cửa.
Phong Linh bĩu môi,cũng tự biết thân biết phận,chuẩn bị xách dép lên đi mua "Thế mấy cưng thì sao,có ăn không thì chị đây mua cho?"
Ba con người trong phòng đồng loạt nhìn nhau,mặt đứa nào đứa náy hớn hở,đồng thanh nói to "Đương nhiên là có rồi."
Phong Linh sau khi ném ánh mắt khinh thường cho ba con yêu quái kia thì ngoan ngoãn đóng cửa lại,lê lết đi mua đồ ăn.
- --------------------------
Lết đôi dép xuống căn tin ở sân sau,mắt thì kèm nhèm muốn ngủ thì chớ,bụng lại sôi lên ùng ục. Phong Linh thở dài,đúng là đau khổ quá mà!!!
Ngay lúc này bỗng nhiên cô nhìn thấy có một bóng người nào đó đang đứng gần cái cây. Phong Linh tò mò,có người cũng đói bụng xuống đây mua đồ ăn giống cô sao? Nhưng tại sao không đi tiếp đi mà lại đứng đây?
Cô tiến lại gần,cốt muốn nhìn rõ hơn. Người này có dáng thiệt cao nha,tóc dài,là một cô gái. Ế! Sao nhìn quen quen.
Đến lúc này Phong Linh cuối cùng đã nhận ra người này là ai. Chính là cái tên Trần Lạc Hy đáng ghét đó!!! Nhìn người đang không ngừng nôn ra kia,trên người lại còn nồng nặc mùi rượu,Phong Linh nhíu mày,càng chán ghét hơn,đã về trễ,lại còn có hơi men trong người,chị ta làm thế nào vào trường được hay vậy?
Trần Lạc Hy sau một hồi khó chịu nôn mọi thứ trong bụng ra,mệt mỏi xoay người chuẩn bị trở về kí túc xá,bất ngờ nhìn thấy có người trước mặt,giật mình suýt nữa ngã ra đất,có cần doạ nàng như vậy không?
"Ây,bé con,em là ai vậy,tối rồi sao lại ra đây,mà lại còn đứng sau lưng tôi nữa chứ,hại tôi suýt đứng tim mà chết đấy."
Phong Linh cười lạnh,ngươi còn biết sợ sao? Lại còn không nhận ra cô là ai nữa chứ,đúng là cái con người này...
"Sao chị không chết luôn đi? Thật là..." Phong Linh mặc kệ con người này, nhấc chân tiếp tục đi về phía căn tin. Tuy vậy những cũng không an tâm quay đầu nhìn lại,thấy người kia lảo đảo bước đi,cô cũng hơi lo lắng,lỡ chị ta ngã giữa đường,bất tỉnh,mà còn đang say xỉn như vậy nữa,trời gió như vầy chị ta chết là cái chắc. Ôi mà mặc kệ đi,liên quan gì tới cô,chị ta chết đi thì càng tốt. Phong Linh hài lòng với suy nghĩ này,vui vẻ bước tiếp.
"Này,chị đi cho đàng hoàng coi,té cả hai bây giờ,thiệt tình,ăn cái gì mà nặng quá vậy." Phong Linh thật muốn khóc quá đi. Sao trên đời này lại có người tốt như cô chứ? Vẫn là trời xui đất khiến thế nào,cuối cùng vẫn là quay lại giúp chị ta về. Đã đang đói không có sức thì chớ,lại còn phải vác con heo này,ông trời,ông gϊếŧ con luôn đi.
"Nói,chị ở phòng nào." Phong Linh bực mình hỏi con người đang không tỉnh táo kia.
"Phòng hả? Chậc,tôi không nhớ. Đem tôi về phòng em cũng không sao,tôi không có ngại đâu." Trần Lạc Hy đúng là có chết cái tính vẫn không đổi,bản chất khốn nạn luôn phát huy mọi lúc mọi nơi.
"Chị có tin ngay lập tức tôi quăng chị ở đây không? Cho chị 5 giây,nói ngay." Phong Linh nổi điên hét toáng lên.
Trần Lạc Hy cười cười,quyết định không đùa nữa "Khu E,phòng 30"
Phong Linh đưa Trần Lạc Hy về tận phòng. Nhưng điều cô không ngờ nhất là người ra mở cửa phòng chính là Ilen.
Vương Ngọc Hải Lam từ tay Phong Linh đỡ lấy Trần Lạc Hy,đem hắn đến giường quăng lên rồi lại quay lại cửa,nhìn nhìn người nãy giờ vẫn còn đang há hốc mồm "Nói Thiên Ân hộ tôi,không cần phải lo lắng."
Phong Linh máy móc gật đầu,người đơ như robot rời đi.
Vương Ngọc Hải Lam đóng cửa. Cầm tập tài liệu trên bàn ném lên mặt Trần Lạc Hy.
"A..." Trần Lạc Hy đang chuẩn bị say giấc liền bị giật mình. Bực bội cầm tập tài liệu lên,có phần khó hiểu nhìn Vương Ngọc Hải Lam.
"Tự xem đi."
Trần Lạc Hy theo lời mở ra,cặp mắt sáng lên như bắt được vàng,hơi men trong người đã bay đi phương trời nào rồi. Không thể tin được. Tên Ilen khó ưa kia cuối cùng đã xoá đi một nửa số tiết học nàng đã cúp. Trời ơi! Đây là niềm vui sướng nhất cuộc đời nàng nha.
Trần Lạc Hy lập tức chạy qua giường Vương Ngọc Hải Lam,ôm lấy cánh tay hắn,nịnh nọt dụi dụi vào người hắn "Ilen,đại nhân,bạn tôi,ngàn lần cảm ơn cậu,đại ân đại đức này trọn đời khó quên. Tôi nhất định một ngày nào đó sẽ trả ơn,hứa chắc luôn."
Vương Ngọc Hải Lam bỏ cuốn sách trong tay xuống,nhìn thẳng vào mắt Trần Lạc Hy.