Tiểu Bảo Bối Của ILEN

Chương 30



Thiên Ân ngoảnh sang nhìn Phong Linh,ánh mắt cô lộ ra chút mất mát lẫn sự u buồn "Không biết Ngọc Yên đã đi đâu,cậu ấy chuyển sang trường khác sao?"

"Có người nào gây chuyện xong không biến mất,ở lại để bị người ta thó hả? Mà cậu quan tâm quá làm gì,người ta là đang hãm hại cậu đó."

"Không đúng. Mình tin Ngọc Yên.Chắc là có người nào đó bắt Ngọc Yên làm vậy thôi. Phong Linh,cậu đừng đổ lỗi cho cô ấy nữa."

Phong Linh đập mạnh cái bàn bên cạnh "Thôi đi. Ngọc Yên làm gì mà cậu tin nó quá vậy. Cậu bị nó hại đến hai lần rồi mà vẫn chưa sáng mắt ra sao? Thiên Ân,cậu không quan tâm đến bản thân cậu cũng được,nhưng cũng phải nghĩ đến Ilen chứ. Chị ấy phải lo lắng,bảo vệ cho cậu cả đời sao. Cậu đâu phải con nít. Đừng có đặt gánh nặng lên vai chị ấy vì sự ngu ngốc của cậu nữa."

Phong Linh quay người,đi ra khỏi phòng,để lại một mình Thiên Ân trong phòng. Cô thu người,gục đầu xuống gối,nước mắt bắt đầu chảy dài lên đôi gò má. Cô khóc. Câu nói của Phong Linh như một mũi dao xuyên qua trái tim non nớt của cô.

Cô thật sự là gánh nặng của chị sao?

- --------------------------

Thiên Kì vừa mở cửa phòng chuẩn bị đến lớp,giật mình nhìn người đang đứng trước cửa phòng,có chút không ngờ. Hắn hôm nay lại đến tận đây.

"Chờ tôi? Chuyện hiếm thấy. Vào đi." Thiên Kì nói xong liền xoay người đi vào trong. Sáng nay Gia Kì đã đi sớm rồi,giờ chỉ còn mỗi cô.

Vương Ngọc Hải Lam nhìn quanh phòng,thấy không còn ai khác ngoài Thiên Kì mới bước vào,đồng thời khoá luôn cửa phòng.

Thiên Kì nghe tiếng khoá cửa,tuy đã lường trước trường hợp này nhưng vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn Vương Ngọc Hải Lam,cách một khoảng xa với hắn. Để bản thân rơi vào tình huống bất lợi này,cô có chút thấy hối hận,nhưng vẫn muốn xem hắn sẽ làm gì.

"Xem ra các kế hoạch đều trót lọt. Xem như hay,khiến tôi cũng hoảng loạn không ít." Vương Ngọc Hải Lam giương khoé miệng,bước lại gần Thiên Kì.

"Cậu biết? Cũng tốt,tôi cũng không muốn giấu. Đúng vậy,Ngọc Yên là do tôi điều đến,mọi kế hoạch cũng là do tôi bày. Hôm nay Ilen trực tiếp đến đây gặp tôi coi bộ công sức tôi bỏ ra cũng không phải vô dụng.

"Có biết vì sao từ trước tới nay những chuyện em gây ra với tôi,tôi cũng đều bỏ qua cho em không?" Vương Ngọc Hải Lam khoanh tay lại trước ngực,tuy khuôn mặt lạnh lùng nhưng giọng nói lại có chút bất mãn "Chuyện Tuấn Hạo phản bội tôi để giúp em,em nghĩ tôi không biết sao?"

Thiên Kì ngẩng mặt,ánh mắt không thể tin nhìn Vương Ngọc Hải Lam. Sao hắn lại biết chứ?

"Tôi không nói,bởi vì trước đây cậu ta cũng đã ra sức giúp tôi không ít,chứ cỡ thằng Tuấn Hạo,tôi chẳng cần cố sức cũng đủ khiến cho nó chết thảm.Vì chẳng ai...ham thích để một tên phản bội bên cạnh mình." Vương Ngọc Hải Lam vươn tay,cầm lấy cái ly cỡ lớn trên bàn ngay đầu giường,ngắm nghía nó trong lòng bàn tay "Còn em,mối quan hệ chúng ta cách đây một năm cũng đâu có xấu. Cho nên,tôi dựa vào đó để bỏ qua mọi lỗi lầm của em. Em hại tôi như thế nào tôi cũng không làm khó em,nhưng em lại đụng tới Thiên Ân. Cô bé vốn chẳng liên quan gì tới chuyện chúng ta,chuyện ở hồ bơi tôi đã muốn bỏ qua,nhưng tại sao cứ muốn thách thức sự kiên nhẫn của tôi."

"HẢ!!" Vương Ngọc Hải Lam hét một tiếng,ném mạnh cái ly vào tường. Bang một tiếng,cái ly đã vỡ thành từng mảnh,rơi từng mảnh vụn xung quanh chân Thiên Kì.

Thiên Kì lấy tay che lấy bên má phải,hơi hoảng sợ lùi về sát tường. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vương Ngọc Hải Lam tức giận như vậy với cô. Nếu sự ngã ngớn của hắn làm cô khó chịu lẫn xấu hổ,cô vẫn cảm thấy tốt hơn bây giờ,hắn lúc này....thực sự làm cô sợ.

Vương Ngọc Hải Lam thu hết những biến động của đối phương vào mắt,bước từng bước lại gần,vì chân mang giầy đạp lên những mảnh thuỷ tinh gây nên những tiếng động mà đối với Thiên Kì là vô cùng đáng sợ,cô muốn lùi lại nhưng bức tường lạnh lẽo phía sau đã cản bước.

Vương Ngọc Hải Lam nắm lấy bàn tay đang che má của Thiên Kì,mặc cho Thiên Kì giẫy giụa,muốn thoát khỏi,một phát dùng sức kéo tay ra.

"Chết tiệt." Vương Ngọc Hải Lam mắng nhỏ. Nhìn vết xước trên mặt Thiên Kì,tuy đã cố tình ném cái ly cách cô một quãng xa,nhưng cuối cùng vẫn làm cô bị thương. Vương Ngọc Hải Lam nhìn chằm chằm vết thương,tuy không quá dài nhưng lại đang không ngừng chảy máu,trong thâm tâm có chút hối hận.

Vương Ngọc Hải Lam lấy cái khăn tay trong túi ra,chậm lên vết thương. Mắt nhìn những mảnh vỡ dưới chân,lại nhìn đôi chân trần của Thiên Kì,bất đắc dĩ ôm bỗng cô lên,đi đến đặt cô xuống giường.

"Nếu lần sau em lặp lại những hành động như vậy với Thiên Ân,thì tôi sẽ không thể nào bỏ qua cho em nữa."

Vương Ngọc Hải Lam nói xong liền bước nhanh ra ngoài mà không hề hay biết người đang ngồi trên giường kia ngay lập tức đặt tay lên ngực mình,mặt đỏ bừng như phát sốt.

Thiên Kì có cảm giác thấy hoang mang. Khoảnh khắc Vương Ngọc Hải Lam quan tâm cô,ôm lấy cô,từng chút từng chút đều khiến trái tim cô rung động. Dường như trước đây cô cũng từng có cảm giác này với hắn,nhưng lại có quá nhiều chuyện đột ngột xảy ra khiến cô phải tạm thời ngăn lại cảm xúc của mình,cất giấu nó sâu vào đáy lòng,vậy mà hôm nay cảm xúc đó lại trào lên mãnh liệt. Cô yêu Vương Ngọc Hải Lam sao?

Có điều,yêu chính kẻ thù của mình,không phải là đã quá nực cười sao!!!

- -------------------------

Trần Lạc Hy đang chuẩn bị trốn ra khỏi trường,bỗng nhiên lại nhìn thấy dáng người có chút quen thuộc đang ngồi ở hàng ghế đá trên sân trường liền chạy lại,cốt để xem sự suy đoán của nàng có đúng không.

"Ây,đúng là cô bé rồi." Đúng như nàng nghĩ,là cô nhóc khó chịu đó đây mà "Sao lại ngồi đây?"

Phong Linh đang bực mình chuyện Thiên Ân,nhìn thấy bộ mặt đáng ghét nhởn nhơ mà cô không bao giờ muốn gặp lại này,liền muốn đứng lên đi chỗ khác.

"Nè nè,khoan đã,mắc gì mỗi lần thấy tôi là em cứ lảng đi là sao? Em có biết bao nhiêu người ao ước được nói chuyện với tôi một lần không hả?"

Phong Linh bĩu môi,ánh mắt khinh thường nhìn Trần Lạc Hy "Chị cứ ngồi đây mà tự kỉ một mình đi nha. Tôi đi trước."

Trần Lạc Hy nhanh như chớp nắm lấy cánh tay Phong Linh,kéo cô lại sát gần nàng "Đang khó chịu chuyện gì sao?"

"Không liên quan đến chị. Buông tôi ra."

Trần Lạc Hy nhún vai,không nói gì,một nước kéo tay cô đi ra ngoài cổng trường.

"Buông ra. Chị đưa tôi đi đâu vậy?" Phong Linh dùng sức kéo tay mình ra,chỉ có điều người kia nắm quá chặt,khiến cô không rút ra được.

"Đừng có nháo. Tôi sẽ đưa em đến một nơi rất tuyệt vời,đảm bảo em sẽ thích cho coi."

Nơi "tuyệt vời" chị ta nói là một quán bar khá sầm uất,nhìn sơ là biết nơi bọn công tử tiểu thư nhà giàu ăn chơi hay vô rồi. Phong Linh có chút hối hận khi mềm lòng theo Trần Lạc Hy tới đây,âm thanh ồn ào muốn đâm thủng lỗ tai cô,nhìn những con người đang điên cuồng hoà theo tiếng nhạc xập xình kia cũng đủ khiến cô khó chịu rồi.

Đêm nay của cô rốt cuộc sẽ như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.