Tiểu Bảo Bối Của ILEN

Chương 40



Mải lo suy nghĩ,cô không để ý người kia đã xuất hiện gần ngay trước mắt cô từ lúc nào,chỉ là nhìn thấy hình ảnh đang phóng đại trước mắt,khuôn mặt không tự chủ mà ửng đỏ. Vương Ngọc Hải Lam mặc trên người chiếc áo sơ mi màu đen bó sát,tuy nhiên một chiếc nút trên áo cũng chưa cài,lộ ra bra màu đen quyến rũ cùng dáng người cực chuẩn.

Thiên Ân thấy Vương Ngọc Hải Lam càng lúc càng có xu hướng sát lại gần cô,lại còn mang theo khuôn mặt biếи ŧɦái,theo phản xạ liền dùng hai tay đặt trên vai chị đẩy ra,giọng hơi mất tự nhiên.

"Chị muốn làm gì?"

"Cài nút áo cho tôi."

"Osin của chị chắc?" Thiên Ân nâng gót chân,có ý muốn ngang hàng với Vương Ngọc Hải Lam,vậy mà cuối cùng vẫn thấp hơn người kia nguyên cái đầu,tức khí leo lên giường,đứng chống nạnh,nhướn mặt lên trả lời.

Vương Ngọc Hải Lam cố gắng giữ hình tượng để không phải lăn ra cười trước hành động của cô,cũng không nhiều lời mà lập tức đè cô xuống giường,dùng ánh mắt đe doạ như thể em mà dám cãi lời liền ăn em.

Thiên Ân trong lòng liền một đợt sóng gió,rất thông minh nở nụ cười tươi rói "Em làm,em làm mà." Miệng thì nói vậy nhưng trong thâm tâm cô không ngừng biến Vương Ngọc Hải Lam thành con chuột trong trò chơi điện tử cô hay chơi mà liên tiếp dùng búa đập.

Vương Ngọc Hải Lam vẻ mặt hài lòng,đè hai tay chống xuống giường,nâng lên một khoảng cách để cô cài nút áo cho mình.

Cô nằm dưới thân chị,ấm ức cài từng cái nút áo. Rốt cuộc kiếp trước cô đã gây ra bao nhiêu tội ác để kiếp này bị hành hạ như vậy? Cao xanh,người nhìn xuống đây mà coi,còn đâu là chân lí,công bằng nữa.

"Em đang lầm bầm cái gì đấy?"

"Em chỉ là đang lo lắng cho chị thôi." Thiên Ân vừa cài hết hàng nút liền vung tay đánh cái bốp vào người Vương Ngọc Hải Lam. Đáng ghét,ăn hiếp cô hoài thôi.

Vương Ngọc Hải Lam nằm xuống bên cạnh,ôm lấy cô vào lòng,bàn tay xấu xa lại bắt đầu lần mò vào vạt áo sơmi rộng mà xoa nắn hai khoả no đủ của cô "Lo lắng chuyện gì?"

Cô bực bội lấy tay chị ra "Còn chuyện gì nữa,chị không quan tâm gì đến cuộc họp hôm nay sao,xong rồi,chúng ta còn...còn..."

"Còn như thế nào?" Vương Ngọc Hải Lam thừa biết ý tứ trong câu nói của cô nhưng vẫn giả bộ làm như không biết.

Thiên Ân vừa hậm hực vừa xấu hổ,chính chị nói ra mà chị còn tỏ vẻ không biết gì nữa hả. Mà nhớ lại hôm đó chị nói cô và chị sẽ hẹn hò,cô vui đến nổi muốn hét lên,cuối cùng điều mà bao lâu nay cô mong đợi cũng tới,phải chi chị biết được cô đã hạnh phúc thế nào. Nhẹ nhàng lách người vào trong lòng Vương Ngọc Hải Lam,ôm chặt lấy chị,tủm tỉm cười "Còn hẹn hò nữa chứ."

"Tôi nhớ rồi." Vương Ngọc Hải Lam khẽ mỉm cười,vươn tay xoa đầu cô. Nhìn lên đồng hồ đã tám giờ,luyến tiếc buông cơ thể nhỏ bé trong lòng.

Thiên Ân nhìn Vương Ngọc Hải Lam vừa bước ra cửa phòng liền nắm lấy tay chị,ánh mắt có chút phức tạp "Lam,lấy lại những thứ vốn thuộc về chị thôi,đừng tạo ra ân oán gì thêm nữa,chứ cứ vay vay trả trả,đến chừng nào mới có thể kết thúc được. Lần này nghe theo lời em,được không?"

Vương Ngọc Hải Lam không trả lời,chỉ im lặng nắm chặt lấy tay cô,khoé miệng cười như không cười.

- ----------

Vương Ngọc Hải Lam là người cuối cùng tới phòng họp,mọi người đã tới đầy đủ,Gia Kì và Tuấn Hạo ngồi sát bên cạnh Thiên Kì,còn Vũ Hoàng,vừa nhìn thấy Vương Ngọc Hải Lam bước vào liền ngay lập tức khiêu khích.

"Hoá ra cũng tới,cứ tưởng cô em sợ thua sẽ mất mặt nên trốn biệt tích luôn chứ."

Minh Dương nhìn Vũ Hoàng bằng ánh mắt cảnh cáo. Tên khốn này vừa mới khỏi bệnh liền quay về với bản chất khốn nạn rồi. Xem ra phải cho mày một trận nữa mày mới sáng mắt ra.

Vương Ngọc Hải Lam thì khác,đối với lời khiêu khích kia xem như gió thoảng qua tai,hoàn toàn không để ý,đi thẳng đến vị trí ngồi của mình. Hơi lấy làm ngạc nhiên,vẫn tưởng hôm nay chỉ còn chị và Minh Dương,vậy mà bây giờ lại xuất hiện thêm một tên nữa.

"Chuyện lạ gì nữa đây?" Vương Ngọc Hải Lam kéo ghế ngồi,đồng thời bắn ánh mắt hiếu kì về phía người đang cười toe toét lại còn vẫy vẫy tay chào chị.

Trần Lạc Hy thở dài,bày ra bộ mặt thất vọng tột cùng "Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên,cậu là bạn thân nhất của tôi,ngày quan trọng như vậy đương nhiên tôi phải tới rồi."

"Chứ không phải để xem bộ dáng thảm hại của tôi sao?"

"Thôi đi. Tôi ở chung với cậu gần bốn năm rồi đấy,con người cậu như thế nào tôi còn không rõ sao? Tôi chắc chắn cậu đã tìm ra cách để lật ngược thế cờ rồi chứ gì."

Minh Dương giật mình,nhìn chằm chằm Vương Ngọc Hải Lam,Trần Lạc Hy nói như vậy có ý gì? Không lẽ...

Vương Ngọc Hải Lam vỗ vỗ lên vai Minh Dương,khoé miệng cong lên. Thở ra một hơi,cuối cùng có thể yên tâm rồi,mỗi lần cậu ta cười như vậy chứng tỏ mọi việc đã có cách giải quyết. Tự nhiên có chút tự trách bản thân,anh đúng là tên bất tài,mỗi lần có chuyện,giống như là anh lại đổ hết gánh nặng lên vai Hải Lam vậy,lần này lại thêm chuyện của Tuấn Hạo,Hải Lam dường như đã biết từ lâu,nhưng lại không nói cho anh biết,vì sợ anh sẽ thất vọng.

Thiên Kì khẽ nắm chặt đôi bàn tay của mình. Từ lúc Vương Ngọc Hải Lam bước vào,không hiểu sao cô lại tham lam gom hết những hình ảnh của cậu ta vào đáy mắt. Thật nhớ,cô...thật nhớ con người này. Hải Lam,những giây phút tiếp theo tôi nên làm gì đây,tôi không muốn những người đã luôn theo sát bên cạnh giúp đỡ tôi phải hụt hẫng,thất vọng,nhưng lại càng không muốn cùng cậu đối đầu,vì sau khi biết trong trái tim tôi đã có cậu,Ilen đã không còn quan trọng với tôi nữa,cái tôi muốn có bây giờ,chính là cậu.

"Thôi được rồi,nếu mọi người đã đến đủ thì chúng ta bắt đầu họp." Tô Mạc Tuyền lên tiếng. Sắp tới đây nàng sẽ phải đưa ra những quyết định mà chính nàng cũng không mấy hài lòng,nhưng lời nói đã nói ra,thì buộc phải làm theo thôi.

"Trước tiên,Hải Lam,em nói đi,em đã tìm ra được mật khẩu đề mở hai đĩa phần mềm của tôi chưa?"

"Em vẫn chưa tìm ra." Vương Ngọc Hải Lam giọng điệu rất bình tĩnh,chưa vội nói hết câu,ngẩng đầu nhìn những khuôn mặt đối diện đang thầm đắc ý kia,ánh mắt loé lên sự khinh thường "nhưng mà,...em lại có thể mở hai cái đĩa đó mà không cần phải biết mật khẩu."

Tất cả,trừ Trần Lạc Hy ra,đều thất kinh nhìn Vương Ngọc Hải Lam.

Vương Ngọc Hải Lam cũng không để mọi người thắc mắc lâu,lấy cây bút ghi âm trong túi ra,bật âm lượng to nhất.

Cuộc đối thoại trong đoạn băng ghi âm không quá dài nhưng đủ để lột trần tất cả sự thật. Tuấn Hạo lòng bắt đầu lo sợ,chính là hắn chưa nghĩ sự việc như thế này lại xảy ra. Hắn và Thiên Kì bị theo dõi sao? Với lại,Vương Ngọc Hải Lam làm sao lại có đoạn ghi âm đó,nếu là do cậu ta đích thân cho người theo dõi thì đâu có phải suốt hai tuần tìm đủ mọi cách để mở hai cái đĩa,cái này chắc chắn là đã có ai đưa cho cậu ta,nhưng...là ai mới được?

"Em đừng sợ,anh sẽ tìm cách." Tuấn Hạo nắm chặt lấy tay Thiên Kì,thế nhưng cô ấy lại không có phản ứng gì,vốn tưởng cô sẽ lo lắng,không ngờ lại bình tĩnh một cách lạ thường như vậy. Chỉ có một điều Tuấn Hạo không thể nào biết được,đằng sau bộ dạng mạnh mẽ đó,là cả một sự ưu thương.

Phải,đúng là cái gì từ đầu không phải của mình thì mãi mãi cũng không thể có được nó. Với lại,Ilen không phải thứ cô giành lấy được từ thực lực của mình,vậy thì tư cách gì để ngoan cố giữ lấy đây.

Tô Mạc Tuyền hai tay khoanh lại trước ngực,tức giận tràn ngập trong ánh mắt,sinh viên trường nàng ngay cả loại chuyện này cũng có thể làm ra sao "Tuấn Hạo,Thiên Kì,hai đứa có biết mình đang làm gì không? Cấu kết với nhau để làm ra cái chuyện vô đạo đức này,còn ngang nhiên làm trước mặt tôi nữa,không những vậy còn gián tiếp hạ thấp danh dự của người khác. Hai em nói đi,tôi nên xử lí hai em như thế nào đây?"

"Hiệu trưởng,chuyện này đều là do em làm,Thiên Kì không hề dính dáng gì cả." Tuấn Hạo kích động nói lớn. Tất cả là do hắn gây ra,có chết hắn cũng không kéo Thiên Kì vào. Thứ cô muốn,hắn đã không thể giúp cô có được,còn khiến cô phải chịu nhục nhã như vậy,hắn đúng là thằng đàn ông vô dụng.

"Đủ rồi. Ngay bây giờ,hai em đến phòng tôi ngay lập tức,chính em,Tuấn Hạo,phải mở hai phần mềm đó ra cho tôi,nếu em không làm được,thì ngôi trường này không thể chứa chấp em được nữa."

Tô Mạc Tuyền sau khi nói xong,nhìn nhóm Thiên Kì bước ra ngoài,mới nhẹ nhàng vươn tay vuốt lại mái tóc,ánh mắt nghiêm túc lẫn tức giận ban nãy liền biến mất không còn dấu vết,di chuyển cơ thể chuẩn đến từng centimet lại gần Vương Ngọc Hải Lam,hai tay đặt lên vai chị,còn quyết rũ nháy mắt.

"Hải Lam,chúc mừng em. Đúng là nhìn đi nhìn lại,tôi vẫn thấy em là hợp với vị trí Ilen nhất. Suốt mấy tuần qua,em đã phải chịu nhiều cực khổ rồi,cũng là do tôi không tin em,tự nhiên tôi thấy tôi có lỗi quá,hay là...để tôi đền bù cho em,em thấy sao?"

Vương Ngọc Hải Lam âm thầm thở dài,con người này một chút thay đổi cũng không có "Tô hiệu trưởng,cảm ơn lòng thành tâm của cô,nhưng thiết nghĩ là không cần đâu."

Tô Mạc Tuyền thất vọng đánh lên vai Vương Ngọc Hải Lam,lại quay qua Trần Lạc Hy "Hy Hy,lâu quá mới thấy em. Ừm...không hiểu sao công việc dạo này lại nhiều quá,thật là muốn kiếm một người nữa để giúp đỡ. Hy Hy,em có muốn trở thành cánh tay phải đắc lực của tôi không?"

Trần Lạc Hy nghe vậy nở nụ cười hết sức chói mắt,rất chân thành mà nắm lấy tay Tô Mạc Tuyền "Tô người đẹp,trong tâm Hy cũng rất muốn giúp,nhưng thật xin lỗi,Hy còn thanh xuân của Hy nữa,hãy hiểu cho Hy."

Tô Mạc Tuyền phồng môi giựt tay nàng ra khỏi tay con người kia. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời,nghe giọng điệu chỉ muốn tát cho một cái thôi. Thiệt,lẳиɠ ɭơ mà muốn vượt mặt nàng luôn rồi đó.

"Hứ. Đã vậy tôi đi về."

Trần Lạc Hy nhìn bộ dáng như muốn hờn cả thế giới của Tô Mạc Tuyền liền phì cười,lại quay sang ngoắc ngoắc Vương Ngọc Hải Lam "Này,tôi đã đi tìm theo lời cậu nói rồi đấy,này nha,một dàn đẹp trai,cao to lực lưỡng,đảm bảo không chỗ nào chê được."

"Tốt. Bây giờ,cậu đưa họ tới nhà riêng của tôi." Vương Ngọc Hải Lam đưa chìa khoá nhà cho Trần Lạc Hy,thấy bộ mặt tên đó cứ ngơ ra không hiểu gì,không còn cách nào khác là nói nhỏ vào tai cậu ta,mà Trần Lạc Hy,nghe xong liền một trận đổ mồ hôi.

Vương Ngọc Hải Lam vỗ vai Minh Dương,người nãy giờ vẫn cứ ngồi im lặng "Minh Dương,cậu cũng đi theo Trần Lạc Hy đi,tôi sẽ tới sau."

"Hải Lam,tôi sẽ không đi đâu." Minh Dương thừa biết tiếp theo Vương Ngọc Hải Lam sẽ làm gì,cho nên anh không muốn đi,không muốn thấy,mà nói chính xác là không đủ can đảm để thấy.

"Tuỳ cậu. Tôi không ép." Vương Ngọc Hải Lam nói xong liền rời nhấc chân rời khỏi. Nghĩ tới nhưng việc sắp sửa làm đây,có chút cảm thấy có lỗi.

Thiên Ân. Xem ra,lần này lại không thể nghe theo em nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.