Tiểu Bảo Bối Của ILEN

Chương 49



Đầu đau như búa bổ,mí mắt lại nặng trĩu,cảm giác như chưa làm chủ được cơ thể vậy. Dường như cô đã ngủ hơn một ngày rồi,kí ức câu chuyện ngày hôm qua cũng dần dần trở lại. Đầu cô hình như lại càng đau hơn,thật muốn quên hết hết đi mọi thứ,nhưng tiếc rằng lại không thể được.

"Cậu thấy như thế nào? Hay vào bệnh viện đi thôi." Nhìn bạn thân mình cơ thể yếu ớt,Đinh Nhi quả thật lo lắng,Ilen vừa đi mấy ngày,cậu ấy liền trở nên như vậy. Tình yêu thật quá đáng sợ mà.

Thiên Ân lắc lắc đầu. Ít nhất cô bây giờ tốt hơn hôm qua nhiều rồi. Nhìn ba gương mặt đang lo lắng,cô cảm thấy mình thật có lỗi với các bạn,cứ như trong phòng này cô là đứa rắc rối nhất vậy. Nếu như vậy,thì Thiên Kì,chị ta nói không sai,cô đúng là thứ sao chổi,là cái gai trong mắt thật mà.

"Mình không sao đâu. Chỉ là cảm giác đầu nặng hơn mấy kí thôi." Cô mỉm cười,tạm trấn an các bạn.

Minh Ngân cuối cùng cũng có thể thở phào "Còn đùa được là không sao rồi."

"Nè,hai đứa đi học trước đi. Mình ở lại nói với Thiên Ân chút chuyện sẽ đi sau."

Phong Linh lên tiếng,sau một hồi cực khổ mới đuổi được hai đứa bạn đi học,lúc này mới an tâm ngồi xuống giường.

"Phong Linh,cậu đừng nói..."

"Mình biết rồi,Minh Ngân với Đinh Nhi,mình sẽ không kể chuyện hôm qua cho hai người họ biết đâu." Phong Linh cắt ngang lời Thiên Ân,cô biết bạn mình lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác,sợ người khác vì mình mà bận tâm "Nhưng mà,mình phải nói chuyện rõ ràng với cậu. Mình có chuyện muốn nói cho cậu biết."

********************

"Thiên Kì,cánh tay này là sao?"

Hạ Thiên Kì vừa từ bệnh viện trở về,tay cô quả nhiên bị gãy,phải bó bột ít nhất hai tháng theo như lời bác sĩ nói. Cô không ngờ con bé kia ra tay nặng đến vậy,đúng là bạn bè chí cốt với nhau.

Cô nhìn người con trai trước mắt đang nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình,người này từ trước đến nay vẫn vậy,vẫn là người quan tâm cô nhất,yêu cô nhất,nhưng trớ trêu lại là người cô không thể yêu nhất. Tổn thương cô gây ra cho anh ta là quá nhiều rồi.

Lợi dụng,lừa dối,phản bội,những gì xấu xa nhất cô đều đã làm với anh. Còn anh thì sao? Cái anh gọi là ích kỉ để yêu cô chỉ là lớp nền để che đi sự yếu đuối và tổn thương trong anh. Có thể gọi là ích kỉ sao khi chính anh đã làm quá nhiều thứ vì cô,cho dù là những việc khiến người đời khinh bỉ nhất.

"Tuấn Hạo,em không sao,vô tình bị ngã thôi."

Tuấn Hạo ngước mặt nhìn nàng,ánh mắt tràn đầy sự hung tợn,gương mặt điển trai lại bị những vết sẹo ghê rợn dài ngắn phủ gần kín,không nhìn ra chàng trai lịch lãm,nho nhã của ngày trước nữa.

"Nói láo. Là ai làm em ra như vậy. Nếu em không nói,tự tôi sẽ tìm hiểu,xong gϊếŧ chết kẻ đó. Em muốn không?"

Hạ Thiên Kì rùng mình,từ lúc mọi chuyện xảy ra tại biệt thự của Vương Ngọc Hải Lam,Tuấn Hạo dường như đã đổi khác,anh trở nên đáng sợ hơn,hung bạo và cả tàn ác nữa. Cô đang cố để bản thân mình quen với tính cách đó của anh,vì cô biết anh thật sự đã chịu quá nhiều tổn thương lúc đó,anh đã biết mọi chuyện,kể cả chuyện cô yêu Vương Ngọc Hải Lam,vậy mà anh vẫn hết sức yêu cô,sẵn sàng làm mọi thứ cô muốn,thế thì còn cớ gì để cô giấu giếm anh nữa.

"Là Thiên Ân. Cô ấy đã đánh em." Minh Hoàng Thiên Ân,mọi thứ là do mày tạo ra ngay từ đầu,vậy thì mày phải gánh chịu hết đi. Nếu mày không xuất hiện và làm thay đổi mọi thứ,mọi người đã có thể sống vui vẻ,hãy nhận lấy hết mọi đau khổ mà mày đã làm với người khác,đó mới là cái kết mày đáng phải nhận.

Tuấn Hạo dằn lại cơn giận của mình,vòng tay ôm lấy cô,hôn lên trán cô "Đừng lo. Tôi sẽ bắt nó trả giá vì những gì đã làm với em. Gấp nhiều lần như vậy."

"Chớ vội vàng. Chúng ta cứ từ từ xem kịch hay. Thiên Ân,nếu em cho cô ta biết em với Vương Ngọc Hải Lam đã từng có quan hệ xáƈ ŧɦịŧ với nhau,em thật hào hứng muốn biết cô ta sẽ phản ứng thế nào đây?"

Tuấn Hạo trong thâm tâm cho rằng những lời này không hề dễ nghe,nhưng cũng không kiệm lời cùng cô phụ hoạ vì sợ làm cô mất hứng. Đầu tiên cứ phải bắt lũ đó trả giá cho những gì chúng đã làm với anh và cô,rồi từ từ tình yêu của người đẹp,anh sẽ sớm giành lại thôi.

"Được thôi. Kế hoạch vẫn cứ như vậy. Cứ làm theo ý em muốn,nhưng em nên nhớ,Thiên Ân chưa hẳn là con mồi của tôi,người tôi muốn là Vương Ngọc Hải Lam,tôi phải cho con khốn đó chịu những gì tôi phải trải qua. Em đã hiểu chưa?"

"HẠ THIÊN KÌ."

Tuấn Hạo với Hạ Thiên Kì nghe tiếng hét có chút giật mình,không ngờ cuộc nói chuyện giữa hai người nãy giờ đã bị người khác nghe lén.

Hạ Thiên Kì nhìn con chuột nhắt đang đứng trước mặt mình,hoá ra cũng có thật lắm vật cản đường,vật cản này vừa mới đánh gãy tay cô,giờ lại còn muốn chen chân phá huỷ kế hoạch của cô sao?

Phong Linh ý định là muốn đi mua một ít thuốc hạ sốt cho Thiên Ân,không ngờ đi qua hành lang này lại may mắn nghe được trò chuyện ghê tởm như vậy. Thiên Ân,cầu trời cho những chuyện mình vừa nghe được không phải sự thật,nếu không,cậu sẽ phải làm sao đây?

"Chuyện chị vừa nói,chuyện chị với Ilen đã có cái quan hệ khốn nạn gì đó,rốt cuộc là sao hả?"

Hạ Thiên Kì mặt không chút thay đổi,trực tiếp bước đến bên cạnh Phong Linh,nói nhỏ vào tai đối phương. Không ngờ rằng cuối cùng lại phải lật bài ngửa sớm đến như vậy. Nhưng với cô,cũng chẳng sao,bớt đi một công đoạn,chẳng phải đỡ vất vả hơn à.

"Mày nghĩ sao thì chính là vậy đấy. Cô bạn của mày ngây thơ quá,cô ta nghĩ rằng Hải Lam sẽ thật lòng yêu cô ta hả? Tính cách của Hải Lam,e rằng ngay từ đầu đã biết rõ ràng quá rồi chứ."

"Không thể nào..."

"Nếu mày không tin,sao không thử hỏi Trần Lạc Hy đi. Hắn cũng góp phần không nhỏ vào trò chơi hôm đấy đâu."

Cái gì? Lạc Hy?

********************

"Sau đó,mình cũng đã đi hỏi Trần Lạc Hy,và sự thật không khác gì chị ta nói." Phong Linh đau đớn khi nghĩ về chuyện hôm qua,cứ cho là Trần Lạc Hy không thực sự tham gia vào,nhưng chị ấy cũng đã giấu giếm,bao che cho Vương Ngọc Hải Lam. Mà hành động này...thì không thể chấp nhận được.

"Thiên Ân,cậu nên..."

Thiên Ân xoay người,dùng chăn che kín đầu "Đừng,xin cậu đừng nói nữa. Mình biết cậu muốn mình làm gì,nhưng mình không thể làm được đâu,có chết mình cũng sẽ không bỏ chị ấy."

Cho dù Phong Linh không nói,cô cũng biết cậu ấy sẽ khuyên cô nên rời xa chị,mà đó lại là chuyện cô cả đời này đều không làm được. Ngay cả việc chị đã làm gì với Thiên Kì,cô cũng không quan tâm nữa. Chị đã hứa với cô rồi,cho nên chắc chắn chị buộc phải làm thế vì một lí do bất đắc dĩ nào đó thôi. Chị cũng từng nói,với chị,cô vốn không phải là người đầu tiên,nhưng lại là người mà chị yêu nhất. Chỉ đơn giản vậy thôi,cũng đã đủ để cô tin tưởng và chấp nhận rồi.

Cái quá khứ ngỗn ngang của chị đã không còn làm cô sợ hãi,vậy thì hiện tại tàn khốc này có là bao so với những gì cô đã trải qua.

"Thiên Ân,mình mặc kệ cậu bênh vực chị ta như thế nào. Mình cam đoan sẽ lôi cậu ra khỏi cái mớ bòng bong này. Cậu không hiểu tình hình lúc này như thế nào đâu,Vương Ngọc Hải Lam đang rơi vào một cái bẫy nguy hiểm mà Tuấn Hạo với Hạ Thiên Kì đang tạo ra,và mình không muốn cậu sẽ là một nạn nhân vô tội trong đó."

Phong Linh thật không thể hiểu nỗi,Vương Ngọc Hải Lam có cái gì mà khiến cho Thiên Ân yêu chị ta đến vậy,bất chấp cả tính mạng của mình. Lối yêu mù quáng này đổi lại được gì chứ? Máu hay nước mắt?

"Phong Linh..." Thiên Ân bỗng nhiên ngồi bật dậy,nhìn thẳng vào mắt người bạn thân,trong ánh mắt đó là bao nhiêu nỗi nghi hoặc,và cả lo sợ nữa "Nếu là cậu thì sao,nếu không phải Hải Lam mà là Trần Lạc Hy gặp phải nguy hiểm thì cậu sẽ làm gì hả? Cậu sẽ bỏ rơi chị ta hay mình nên khuyên cậu như cậu đã khuyên mình đây? Cậu nói đi."

"Mình..." Phong Linh không ngờ rằng Thiên Ân lại đẩy cô vào tình thế này. Quả nhiên,cô cũng không làm được,nhìn một người đang chết mà không cứu,đừng nói chi đó lại là người mình yêu,thì cho dù là ai cũng không thể làm được.

Nhìn ánh mắt kiên định mạnh mẽ của Thiên Ân,đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bạn cô lại cứng rắn như vậy,không còn là cô nhóc yếu đuối mau nước mắt nữa,mà là một người đang bất chấp mọi thứ để bảo vệ người mình yêu.

Nhưng Thiên Ân,cậu sẽ không biết đâu,ngay cả mình cũng vậy,chúng ta đang rơi vào một lỗ đen không thấy đáy,mà trong nó,chỉ chứa đầy hận thù và sự tàn ác.

- ----------------------------

Từ cánh cổng trường đại học TET School,một chiếc Lamborghini đậu trước cổng,không ngừng bấm kèn in ỏi.

Bảo vệ tức mình nhìn đồng hồ,đã qua 12 giờ,còn có sinh viên nào dám đến lúc này sao. Thâm tâm không hề muốn ra mở,nhưng tiếng kèn xa vẫn ồn đến nhức đầu,làm hắn không chịu nổi đành bước ra. Vừa ý định sẽ mắng tên sinh viên kia một trận,nhưng khi nhìn rõ dung mạo người ngồi trong xe,liền khiến hắn giật mình.

Còn không phải là Ilen sao?

P/s: Tội nghiệp:)))) sắp có người mới về đã dính chấu:D:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.