Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 165: Bắt Cóc





Trong một căn cứ dưới mặt đất trên hành tinh thủ đô Vạn La liên bang, Trần Dục (hix, ngay xưa hình như dịch sai, Dực), lúc này đang nói với một người núp bóng tối: “Đã làm rõ thế lực kia là phương nào chưa?”
“Xin lỗi các hạ, do không cách nào tiếp xúc được với bọn họ, cho nên hoàn toàn không biết bọn họ là người phương nào. Nhưng trong bồ đội của bọn họ quả thực có rất nhiều người là quân nhân Vạn La liên bang chúng ta.” Người kia nói rồi đưa hình ảnh ảo ra, đó chính là dáng vẻ của Lưu Tư Hạo.
Người kia chỉ vào hình ảnh của Lưu Tư Hạo giới thiệu: “Người này tên là Lưu Tư Hạo, vốn là quân nhân liên bang chúng ta, bây giờ là người có quân hàm cao nhất trong số quân nhân liên bang cũ thuộc thế lực kia.”
Trần Dục sau khi liếc quân hàm của Lưu Tư Hạo trên ảnh nói: “Uhm? Hắn chỉ là trung úy thì đã là người có quân hàm cao nhất trong đám người liên bang kia sao? Xem ra quân nhân liên bang chúng ta trong thế lực kia của bọn họ hoàn toàn không được trọng dụng.”
“Tôi đã phái thuộc hạ liên lạc với Lưu Tư Hạo, đồng thời có được tin Lưu Tư Hạo đồng ý tiếp xúc với chúng ta, nhưng theo phân tích của thuộc hạ, cái tên Lưu Tư Hạo kia hi vọng kiếm nhiều tiền từ việc bán tin.”
“Uhm, ngươi đi tiếp xúc với Lưu Tư Hạo, giá cả do ngươi nắm.” Trần Dục sau khi gật đầu cảm thán nói: “Hài, giải cứu Vạn La liên bang vẫn không thể dựa vào người ngoài, phải dựa vào người của Vạn La liên bang chúng ta mới được. Ngươi ngoài việc tiếp xúc với Lưu Tư Hạo ra, còn phải tiếp xúc với những quân nhân Vạn La liên bang trong các thế lực khác, có thể bộ lộ thân phận với bọn họ và cho họ biết tình hình của chúng ta. Nhớ rõ không nên thật tâm đối đãi, cần phải có kỹ xảo khiến họ hiểu chúng ta sẽ tiến hành sự nghiệp quan trọng như thế nào.”
“Vâng, tôi biết phải làm sao.” Người kia gật đầu với Trần Dực rồi lui ra.
Đối với hành đọng không phải rất cung kính của người này, Trần Dục hoàn toàn không để ý, hắn sau khi tự mình rót y rượu uống một ngụm, thở dài tự nói với mình: “Hài, chuẩn bị lâu như thế cuối cùng gặp được cơ hội tốt, cũng là lúc Trần Dục ta đông sơn tái khởi rồi.”
Nhà hàng Mỹ nhân ngư, có được lợi ích từ việc Lâm Chấn Đông bao hết nơi này lại, Đường Long mới có thể đem theo con mèo đen nhỏ vào nhà hàng này. Đương nhiên, hắn và Lam Mộng Vân ngồi cùng, nhưng do lời đồn bọn họ đắc tội với Lâm Chấn Đông, cho nên không ai dám ngồi cùng bàn với họ. Sau khi Lâm Chấn Đông nói vài lời, buổi tiệc bắt đầu.
Bởi vì bàn chỉ có hai người nên cảm thấy có chút ngượng ngùng, Lam Mộng Vân ngó nghiêng xung quanh đột nhiên phát hiện con mèo lại chảy nước miếng, bất giác hỏi: “Ý, sao con mèo nhỏ này của cậu kỳ lạ thế? Nó biết chảy nước miếng.”
Đường Long vỗ vào đầu con mèo đen nhỏ, ngại ngùng nói: “Nó nhịn không nổi món ngon làm từ cá, mỗi lần vừa nhìn thấy liền chảy nước miếng.” Con mèo đen nhỏ bị vỗ vào đầu oán giận nhìn Đường Long, nhưng nhanh chóng tập trung ánh mắt lên các món ngon trên bàn. Trong lòng nó thật vui, đầy món ngon trên bàn chỉ có hai người Đường Long và Lam Mộng Vân ăn, dựa vào bụng của hai người đó nhiều lắm cũng chỉ ăn được vài đĩa mà thôi, vậy thì những món còn lại đều là của mình rồi! Nghĩ đến đây, con mèo đen nhỏ vùng vẫy thoát khỏi lòng Đường Long nhảy lên bàn, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Lam Mộng Vân. Nó không thèm để ý đến Đường Long, chỉ cần Lam Mộng Vân không có ý kiến, đại ca mình sẽ có ý kiến với việc mình nhảy lên bàn sao?
Nhìn thấy dáng vẻ của con mèo đen nhỏ, Lam Mộng Vân cười hi hi gặp một miếng cá để lên đĩa bày trước mặt con mèo đen nhỏ, con mèo đen nhỏ cảm kích kêu meo meo với cô ấy, rồi cúi đầu gặm.
“Con mèo đen nhỏ của cậu thật đáng yêu, rất hiểu chuyện.” Lam Mộng Vân vui vẻ cười nói.

Đường Long rót ly rươu champagne cho Lam Mộng Vân, tìm đề tài nói: “Học tỷ, hồi nãy chị nói chị tốt nghiệp tiến sĩ rồi, không biết chuyên ngành chị học là gì vậy?”
Lam Mộng Vân cười nói cám ơn, sau khi bưng ly rượu nhấp môi rồi mới nói: “Chuyên ngành tôi học rất bình thường, là chuyên ngành máy tính.”
“Chuyên ngành máy tính?” Đường Long bất giác ngây người, trong thời đại này kiến thức máy tính cũng giống như chữ viết ngôn ngữ thuộc về kiến thức bắt buộc không thể thiếu, mặc dù quan trọng nhưng rất ít người vì nó mà học lên đến tiến sĩ. Nhưng Đường Long cũng biết nếu như là tiến sĩ máy tính, vậy thì kiến thức về máy tính của chị không thể so sánh với người thường.
Cho nên Đường Long hỏi lần nữa: “Không biết ngành học tỉ học là loại hệ gì bên trong máy tính?”
“Khà khà, có nhưng hơi hiếm, là nghiên cứu máy tính trí năng hóa.” Lam Mộng Vân cười nói.
“Trí năng hóa? Cái này …cái này không phải là bị cấm nghiên cứu sao?” Đường Long ngạc nhiên hỏi, cũng chả trách sao hắn lại ngạc nhiên, bởi vì mấy trăm năm trước sau cuộc phản loạn của người máy lan ra khắp vũ trụ, máy tính trí năng hóa là ngành bị toàn vũ trụ cấm nghiên cứu.
Lam Mộng Vân nhìn Đường Long cười nói: “Cái này có gì đâu mà căng thẳng? Công ước trước đây đối với thế đạo bây giờ còn có tác dụng sao? Đừng nói binh lính người máy sớm đã bị đưa ra chiến trường, chiến hạm không người lái đưa vào chiến trường cũng là chuyện không lâu sau này, như thế máy tính trí năng hóa còn có thể tránh được sao? Nhưng cậu yên tâm, ai cũng không ngu ngốc đến nỗi nghiên cứu ra máy tính có tư duy con người, dù gì con người cần là nô lệ máy móc biết nghe lời.”
Nhìn thấy dáng vẻ không xem trọng của Lam Mộng Vân, Đường Long trong lòng lạnh đi, bởi vì từ lời nói này thì có thể nhìn ra được vị học tỷ này đối đãi với người máy như công cụ, điều này có lẽ là cách nghĩ của tuyệt đại đa số người trên thế giới này. Con mèo đen nhỏ nghe thấy lời này trừng mắt nhìn Lam Mộng Vân, quay đầu lè lưỡi thầm kinh thường, sau đó lại gặm món ăn ngon.
Đường Long sợ Lam Mộng Vân phát hiện hành động kỳ lạ của con mèo đen nhỏ liền nói: “Ơ, không biết học tỷ sao lại học ngành này?”
Lam Mộng Vân sau khi uống một ngụm rượu champagne cười nói: “Không còn cách nào khác, là do di chuyền.”
“Di truyền?” Đường Long lần nữa ngây người.
Lam Mộng Vân gật đầu nói: “Đúng, di truyền. Bởi vì tổ tiên nhà tôi rất có hứng thú với máy tính, hơn nũa còn có mấy đời tham gia xây dựng công trình máy chủ Tinh Linh, cho nên người nhà tôi đều tốt nghiệp chuyên ngành máy tính. Lần trước khu vực thủ đô muốn tháo dỡ máy chủ Tinh Linh, nhà chúng tôi còn đặc biệt kháng nghị.”
Đường Long trầm mặc, hắn không ngờ gia tộc của học tỷ này lại lớn như thế, có được nhiều hành tinh như hắn đương nhiên biết được công trình xây dựng máy tính chủ quan trọng như thế nào, người có thể tham gia đều không phải là người đơn giản.
Lam Mộng Vân nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Đường Long bất giác cười hì hì, đầu hơi tiến gần chỗ Đường Long, nheo mắt nói nhỏ “Kỳ thực tôi học ngành máy tính trí năng hóa hoàn toàn không đơn giản vì di truyền gia tộc như thế, chủ yếu là vì tôi có được một phần tư liệu của tổ tiên từng đảm nhận nhiệm vụ kỹ sư bảo vệ máy chủ Tinh Linh lưu truyền lại. Phần tư liệu này ghi chép vị tổ tiên này của tôi suy đoán máy chủ Tinh Linh đã có trí năng, đồng thời viết một đoạn chương trình ông cho rằng có thể thúc đẩy sản sinh trí năng.
Đường Long nghe thấy ngạc nhiên, lẽ nào thân phận của hai chị mình sắp bại lộ? Nhưng lời Lam Mộng Vân nói tiếp đã khiến Đường Long thở phào: “Đáng tiếc, mấy trăm năm sau, máy chủ Tinh Linh hoàn toàn không có gì lạ thường, còn vị tổ tiên kia của tôi cũng không thể viết chương trình kia vào máy chủ Tinh Linh, viết vào những máy tính khác đều không có phản ứng, cho nên mọi người đều cho rằng sự suy đoán của tổ tiên này là sai, chương trình kia của ông cũng không có ai thử.” Lam Mộng Vân lắc đầu thở dài.
“Nhưng, máy tính bây giờ đã rất tiên tiến, cộng thêm tư liệu tổ tiên để lại càng khiến cho những nghiên cứu của tôi tiến thêm một bước. Qua kiểm tra và biên soạn những năm gần đây của tôi, tôi tin rằng chỉ cần một khoảng thời gian nữa, máy tính tôi đang thí nghiệm kia chắc chắn sẽ sản sinh trí năng, đến lúc đó máy tính có trí năng sẽ không còn là mộng tưởng nữa!” Lam Mộng Vân nói đến đây hai mắt đã phát ra những tia nhiệt tình.
Đường Long trong lòng thờ dài, vừa còn tưởng nghiên cứu của học tỷ lợi hại bao nhiêu, không ngờ vẫn còn dừng lại ở phương diện trí năng hóa mà thôi. Nếu như chương trình trí năng hóa không có tích lũy kiến thức trong thời gian dài hoặc đột biến, chương trình muốn trở thành có tính cách của mình, e rằng rất khó. Đối với đoán đinh này đã được Đường Tinh chắc chắn qua, Đường Long không tin, xem ra mục tiêu của học tỷ chỉ là hi vọng viết ra chương trình máy tính phục tùng con người vô điều kiện, rất nghe lời mà thôi.
Động tác thì thà thì thầm của hai người Lam Mộng Vân và Đường Long bị Lâm Chấn Đông ở xa nhìn thấy, tia lạnh trong mắt hắn ngày càng lạnh, sắc mặt ngày càng khó coi, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, cuối cùng duy trì phong độ cùng bạn bè cụng ly thặt chặt quan hệ, hơn nữa còn chạy đến bàn Đường Long cụng ly.
Yến tiệc kết thúc rất nhanh, do gần nhà hàng này chính là khu mua sắm, cho nên mọi người đều không ngồi xe, nhóm hai nhóm ba đi đến khu mua sắm. Đương nhiên, cũng có người không thích mua sắm, hoặc chê khu mua sắm này không đủ đẳng cấp, mà ở lại trong nhà hàng nói chuyện. Nhìn thấy Lam Mộng Vân và Đường Long không rời đi, Lâm Chấn Đông nháy mắt ra hiệu cho Lê Nhất Huy, còn Lê Nhất Huy thì gội nhân viên phục vụ nói nhỏ gì đó, nhân viên phục vụ kia lập tức gật đầu hiểu ý.
“Xin lỗi, bổn tiệm cần chuẩn bị kinh doanh bên ngoài, cho nên ….” Một nhân viên phục vụ vẻ mặt mỉm cười nói với Đường Long và Lam Mộng Vân. Hai người ngẩng đầu nhìn, phát hiện thì ra những bạn học vốn đang ở trong nhà hàng nói chuyện cũng được nhân viên phục vụ nhắc nhở đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng, bất giác cũng đứng dậy nói được rồi, liền mang theo con mèo đen nhỏ ăn no căng bụng, đang liếm lông rửa mặt rời khỏi.
Lúc Lam Mộng Vân và Đường Long rời khỏi nhà hàng, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một người cầm ly nước đụng phải Đường Long, làm ướt đồ của Đường Long, người đó liền lấy khăn tay ra giúp Đường Long lau chùi đồng thời liên tục nói xin lỗi. Chính vào lúc mọi người đều nhìn cảnh này, một chiếc xe bay màu đen, bay nhanh đến bên cạnh Lam Mộng Vân. Xe vẫn còn chưa ổn định cửa xe đã mở ra, hai người đàn ông bịt mặt nhảy xuống, nhanh chóng bắt Lam Mộng Vân kêu thét lên “Ah” nhảy lên xe. Cửa xe đóng, vèo một cái bay đi.
Từ lúc xe xuất hiện đến lúc Lam Mộng Vân bị bắt đi, thời gian chỉ vài giây, đại đa số mọi người đều sững sờ chưa kịp phản ứng, đợi lúc mọi người tỉnh lại, chiếc xe kia đã bay xa rồi.
Lúc mọi người kêu hô, Lâm Chấn Đông lâọ tức chạy đến hét lớn: “Mộng Vân!” đồng thời quay đầu hét: ‘Mau báo cảnh sát!” Nói rồi chạy đến một chiếc xe nhảy lên, các ban học hoặc là nổ máy chạy theo, hoặc là báo cảnh sát, tóm lại khu vực gần nhà hàng này loạn hết cả lên.
Đường Long không có gì hốt hoảng, hắn nhìn xung quanh phát hiện người đụng hắn kia đã biến mất, xem ra đối phương sớm đã có kế hoạch phản ngăn cản mình và Lam Mộng Vân cùng bước ra khỏi cửa. Nếu như hồi nãy mình ở bên cạnh Lam Mộng Vân, hai tên kia hoàn toàn không thể bắt Lam Mộng Vân đi được. Không biết là do ai làm? Xem hành động mau lẹ của hai tên kia, chắc chắn là người đã được huấn luyện. Lúc chiếc xe kia vừa rời khỏi đã có vài chiếc xe đuổi theo, e rằng đó là vệ sĩ của Lam Mộng Vân, người xuất thân từ gia tộc như thế bên cạnh không có vệ sĩ là chuyện khó mà tưởng tượng được.
Đường Long nhìn những người hoảng loạn xung quanh, chau mày, xem ra họp mặt kết thúc sớm. Hắn rất khoan thai đi sang một bên, hỏi người đi đường đến gần: “Theo kịp không?”
Người kia gật đầu nói: “Chủ công, đã theo kịp.” Người này chính là mật thám tráo đổi thân phận núp xung quanh Đường Long.
“Ừ, rất tốt, kiếm chiếc xe đến đây, chúng ta đuổi theo xem.” Đường Long cười nói, Đường Long bình tĩnh như thế, là vì hắn là một trong số ít những người lúc cảnh bắt cóc xuất hiện tỉnh lại sớm nhất. Lúc hai tên bịt mặt nhảy xuống, hắn đã quẳng con mèo đen nhỏ ngồi trên vai lên xe, có con mèo đen nhỏ, cho dù bọn họ chạy đến chân trời góc bể cũng không thể thoát được.

“Các người là ai? Muốn làm gì?” Lam Mộng Vân sợ hãi co vào góc xe, cô ấy không dám thử mở cửa xe nhảy xuống, tốc độ lúc này ít nhất là 500, 600 km/h, mà còn ở trên không, nhảy xuống tuyệt đối là không thể sống sót. Nhưng cô ấy cũng biết những tên này chắc chắn là vì tiền, chỉ là hi vọng bọn họ sẽ không vừa cướp tài vừa cướp sắc. Trong lòng bất giác hối hận mình hôm nay sao lại lơ là như thế, không mang theo vệ sĩ bên cạnh, hi vọng những vệ sĩ núp trong bóng tối có thể đuổi theo.
Hai tên bắt cóc bịt mặt kia và tên lái xe cũng bịt mặt hoàn toàn không để ý đến lời Lam Mộng Vân nói, lái xe thì cẩn thận chăm chú lái xe, giám sát Lam Mộng Vân thì chuyên tâm giám sát.
Lam Mộng Vân nhìn thấy dáng vẻ những người này trong lòng cò chút yên tâm, nhưng cô ấy rất nhanh cảm giác hình như mông mình đang đè một thứ gì đó, thò tay sờ thấy lông lá, lập tức sợ hãi núp sang một bên. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng meo meo, cô ấy mới phát hiện cái thứ kia lại là con mèo đen nhỏ, cô ấy tâm tình căng thẳng sau khi nhìn thấy thứ quen thuộc, lập tức vui vẻ ôm vào lòng.
Hai người đàn ông bịt mặt giám sát Lam Mộng Vân dường như hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của con mèo đen, vẫn ngồi bất động ở chỗ cũ. Con mèo đen nhỏ bị Lam Mộng Vân ôm chặt trong lòng phát hiện những tên bắt cóc kia lại không lấy làm lạ về sự xuất hiện của mình, bất giãy vùng vẫy thò đầu ra quan sát. Vừa nhìn con mèo đen nhỏ liền ngây ra, trong lòng nó lầm bầm: “Wow, lại là người máy, người máy lúc nào có thể làm cướp? Nhưng 3 người máy này cũng quá lạc hậu đi, chỉ là người máy phổ thông mà thôi, ngay cả một chút trí năng cũng không có, chỉ có thể ngây ngốc phục tùng mệnh lệnh.
Phượng Sương kết nối với con mèo đen nhỏ nhận được thông báo của con mèo đen nhỏ, Đường Long bất giác nói: “Hỏi con mèo đen nhỏ, xem nó có thể tra ra nơi sản xuất của 3 người máy kia không.”
“Chủ công, con mèo đen nhỏ biểu thị 3 người máy kia không có số nơi sản xuất, nhưng công nghệ chế tạo còn tốt hơn người máy do Đế quốc Ngân Ưng chế tạo, nhưng về phương diện khả năng máy tính của 3 người máy này lại lạc hậu hơn so với của Đế quốc Ngân Ưng.” Phương Sương đáp.
Đường Long ngây người, nói như thế lại có một thế lực chế tạo người máy xuất hiện? Xét về phương diện khả năng điện não thấp của người máy này mà nói, e rằng là do tập đoàn tài chính nào đó chế tạo, nếu không không thể công nghệ đẹp, chương trình máy tính lại kém đến thế.
Lúc Đường Long còn đang suy nghĩ, Phượng Sương lại truyền lời của con mèo đen nhỏ: “Chủ công, con mèo đen nhỏ hỏi có cần giải quyết bọn họ không, nó biểu thị có thể dễ dàng khống chế 3 người máy kia.”
“Không cần, ta muốn xem xem kẻ đứng đằng sau là ai, con mèo đen nhỏ có lẽ có thể bảo đảm sự an toàn của học tỷ phải không?” Đường Long hỏi.
“Đó là đương nhiên đại ca, chỉ cần em bên cạnh có máy móc máy tính, con mèo đen nhỏ như em chính là lão đại. Yên tâm, học tỷ của anh tuyệt đối sẽ không thiếu một sợi lông nào cả.” Con mèo đen nhỏ đắc ý rung râu, hễ có nguy hiểm, mình có thể khống chế 3 người máy này, cho dù không thể đem Lam Mộng Vân đi, nhưng cũng có thể bảo vệ cô ấy không bị thương.”
Nhưng điều khiến những người đuổi theo đằng sau lấy làm lạ là, chiếc xe bắt cóc này lại lái từ thanh phố đến nơi hoang dã, từ trên không nhìn xuống, chiếc xe phía trước bay với tốc độ nhanh, gần trăm chiếc xe thể thao theo phía sau và mấy chục xe cảnh sát không người lái. Cảnh sát nhận được báo cáo sớm đã đuổi theo, nếu như không phải lo cho con tin, những chiếc xe cảnh sát không người lái này sớm đã khai hỏa tấn công.
Lúc những chiếc xe cảnh sát không người lái kia phát hiện đã rời khỏi thành phố nhiều kiến trúc kia, cuối cùng có thể tăng tốc đuổi ra đằng trước chặn xe lại, đột nhiên bị mấy chục chùm laser từ trên không bắn xuống tan tành. Tiếng nổ và xác những chiếc xe cảnh sát không người lái khiến cho những chiếc xe đuổi theo phía sau vội vàng tránh né, còn Đường Long trong xe thì lập tức ra lệnh nói: “Phượng Băng, truyền hình ảnh trên không đến màn hình của xe.”
“Vâng.” Phượng Băng vừa quan sát bầu trời, vừa từ ngón tay đưa ra một sợi dây nối với máy tính trên xe, chỉ nhìn thấy hình ảnh trên xe lập tức thay bằng hình ảnh bầu trời, mà vệt đen trong cảnh này dưới sự điều khiển của Phượng Băng cũng càng ngày càng lớn. Nhìn thấy vật thể hình đĩa kỳ lạ này, bọn người Đường Long bất giác ngây người, mặc dù biết rõ những chùm laser kia là do vật thể này bắn, nhưng lớn như thế này rồi mà vẫn chưa từng thấy thiết bị bay hình đĩa như thế này.
“Các người có thể tra ra được thiết bị bay của thế lực nào không? Đường Long hỏi. Thiết bị bay này không những bề ngoài kỳ lạ, hơn nữa trên thân nó không có bất kỳ dấu hiệu nào, đối phương thật thần bí.
Phượng Băng, Phượng Sương đều lắc đầu, Phượng Sương nói: “Xin lỗi chủ công, trong kho dữ liệu của chúng tôi hoàn toàn không có tư liệu thiết bị bay loại này.”
Đường Long biết kho tư liệu của hai người Phượng Băng, Phượng Sương có thể nói là bản copy ở chỗ Đường Tinh, nếu như bọn họ ní không có vậy thì biểu thị Đường Tinh cũng không thể nào tra ra được tư liệu của loại thiết bị bay này. Nhưng Đường Long vẫn không hết hi vọng nói: “Vậy thì chuyển èo đen nhỏ hỏi xem, nó có biết hay không.”
Nhận được tư liệu của Phương Sương truyền đến, con mèo đen nhỏ sau khi suy nghĩ lắc đầu: “Xin lỗi đại ca, thứ này hoàn toàn không có bất kỳ tư liệu nào, có lẽ là một mạng lưới thế lực nào đó cách biệt với thế giới bên ngoài mới chế tạo ra.”
Thiết bị bay hình đĩa kia cách mặt đất máy trăm mét, tất cả mọi người đều có thể nhìn thứ kỳ lạ này bằng mắt thường. Do thiết bị bay này có vũ khí, đa số mọi người đều không tiếp tục đuổi theo xe bọn bắt cóc mà dừng lại. Vẫn tiếp tục đuổi theo, chỉ có Lâm Chấn Đông, Đường Long và vệ sĩ của Lam Mộng Vân.
“Đại ca, thiết bị bay hình đĩa kia có lẽ là do máy tính điều khiển, hi hi, em còn sợ không thể bảo đảm an toàn cho học tỷ nữa chứ, nếu nó là do máy tính điều khiển, đại ca cứ anh yên tâm.” Con mèo đen nhỏ thông qua Phượng Sương đắc ý nói.
Đường Long vừa định đồng ý cho con mèo đen nhỏ tiếp tục làm nội gián, nhưng không biết chuyện gì, nhìn thấy thiết bị bay hình đĩa kia, trong lòng đột nhiên lại dấy lên một dự cảm không tốt, đó là dự cảm con mèo đen nhỏ đi làm nội gián sẽ không thể quay trở lại nữa. Quen với việc làm theo cảm giác, Đường Long liền nói: “Lập tức khống chế bọn họ, chúng ta không chơi nữa!”
Nghe thấy lời này, con mèo đen nhỏ ngây ra, vốn định đi thám hiểm, nó không hiểu đại ca sao lại không chơi nữa. Nhưng nó không kháng nghị, lập tức khống chế thiết bị bay hình đĩa kia và 3 người máy trong xe. Không còn cách nào khác, không nghe lời không được, ai bảo đại ca là người mình sống dựa vào.
Quá trình hạ xuống của thiết bị bay hình đĩa kia đột nhiên dừng lại, sau đó lắc lư nghiên trái nghiêng phải, sau đó dương như đột nhiên mất điều khiển rơi xuống. Còn đám bắt cóc kia cũng giống như thiết bị bay hình đĩa, cũng làm ra trạng thái mất điều khiển, sau đó cứ như thế nghiêng người dừng lại.
Lâm Chấn Đông theo sát đằng sau nhìn thấy cảnh này bất giác thắng gấp, hai mắt lộ vẻ ngạc nhiên, đợi đến khi hắn nhìn thấy vệ sĩ của Lam Mộng Vân dừng xe vội vã chạy đến xe bắt cóc kia, hắn mới xuống xe chạy theo, đồng thời thần sắc lo lắng hét lớn: “Mộng Vân, em không sao chứ?”
Đường Long theo sau những bạn học nhân cơ hội đuổi kịp chạy đến hỏi thăm Lam Mộng Vân, còn con mèo đen nhỏ thì vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Lam Mộng Vân nhảy vào lòng Đường Long nói: “Đại ca, những thứ kia có thiết bị bảo vệ, em nhất thời không để ý làm bọn chúng thành sắt vụn rồi.”
Đường Long xoa đầu con mèo đen nhỏ khen ngợi, sau đó nhìn thiết bị bay hình đĩa ở đằng xa đang lún xâu dưới đất kia, trong lòng nghi ngờ, rốt cuộc là ai đã chế tạo ra thứ như thế này? Thứ này rốt cuộc có uy lực gì?
Mọi người cũng phát hiện 3 tên bắt cóc kia là người máy, thời nay người máy rất phổ biến này, mọi người cũng không lấy làm lạ có người lại dùng người máy đi bắt cóc. Còn về thiết bị bay hình đĩa kia, mọi người đều không muốn mạo hiểm đi nhìn, vì để tránh thiết bị bay kia có người bước ra, mọi người đều đề nghị nhanh chóng rời khỏi. Lúc mọi người náo nhiệt quay trở về, cảnh sát tăng viện đã bao vây chiếc xe của bọn bắt cóc và thiết bị bay hình đĩa kia. Còn về Lâm Chấn Đông những người rất giàu có này, sau khi nói với cảnh sát vài câu rồi rời đi, cảnh sát hoàn toàn không dám ngăn cản.
Lâm Chấn Đông khởi động xe trừng mắt nhìn Lâm Mộng Vân được vệ sĩ bảo vệ rời đi, sau đó móc ra thứ gì đó giống như thiết bị điều khiển, sau khi ấn một hồi với thiết bị bay hình đĩa và chiếc xe bắt cóc đang rơi trên mặt đất kia, rồi rời đi. Sau khi hắn rời đi nửa tiếng, 3 người máy kia và thiết bị bay hình đĩa đột nhiên phát nổ tan tành, cảnh sát bao vây chúng cũng lập tức nôt thành từng mảnh.

Sau khi Đường Long và bạn họ biết cảnh sát tử thương trầm trọng, bất giác đều lo lắng sự lớn mạnh của thế lực bọn bắt cóc kia, vì để tránh nguy hiểm, hoàn toàn không có ai có tâm tình tham gia tiệc tối, vừa về đến thành phố liền tứ tán. Cho nên cuộc họp mặt đầu tiên trong đời của Đường Long, cứ như thế kết thúc.
Trong hành tinh thủ đo Vạn La liên bang, vài quân nhân mặc quân phục quân đội Vạn La liên bang cũ trang bị vũ khí tận răng đi tuần tra trên đường. Những người này đều rất ngầu, hơn nữa dáng người cao ráo, khiến cho con gái đi trên đường đều nhìn bọn họ.
“Thưa sếp A6, tôi rất không thích nơi này, nơi này không có quán bar chúng ta có thể đi, ngày nghỉ hoàn toàn không có chỗ nào đi chơi. Hơn nữa người ở nơi này rất miệt thị người máy, lần trước tôi nhìn thấy vài người máy gia dụng bị vứt lên xe rác chở đi.” Một quân nhân nói với người quân nhân đi đầu.
“Không còn cách nào khác, nơi này không phải là Đại Đường chúng ta.” A6 lắc đầu bất đắc dĩ nói. Một người hiếu học như hắn sớm đã từ trên mạng biết được cuộc phản loạn của người máy đã từng xảy ra trong lịch sử, cũng hiểu được trong lòng con người đối với người máy là như thế nào. Nhưng hắn rất may mắn mình có thể trở thành một thành viên của Đại Đường, có lẽ cả vũ trụ này cũng chỉ có Đại Đường là đối xử bình đẳng với những người máy như mình, nếu không hà tất ban bố một loạt bộ luật về đối đãi như thế nào với người máy.
Chiến tranh lần trước kết thúc, A6 vì lập công đã được máy tính tăng chức lên làm thiếu úy, (thăng quân hàm ngay lập tức được máy tính xác nhận, nhưng những sĩ quan từ cấp tá trở lên phải được thống soái tối cao Đường Long bổ nhiệm mới có hiệu lực.) đáng tiếc còn chưa kịp cùng đồng đội chúc mừng được đồng thời thăng cấp, đã bị điều đến hành tinh Trung Châu. Sau khi được biên chế vào bồ đội xuất chinh, A6 mới phát hiện bồ đội xuất chinh lần này ngoài người máy chỉ có những quân nhân cũ của Vạn La liên bang kia.
Có thói quen quan sát những người máy bên cạnh mình, vừa quan sát hắn bị dọa giật mình, bởi vì trong số mấy triệu người máy này lại có mấy trăm ngàn người máy trí năng, vài chục ngàn người máy trí tuệ, lúc trước mình đến không phát hiện có nhiều như thế, sao mới nửa năm thời gian lại xuất hiện nhiều người máy có ý thứ đến như thế?
Vốn A6 còn đang lo lắng Đại Đường có phải là chuẩn bị mượn cơ hội này một lần hành động tiêu diệt hết những người máy đã có trí năng như mình, nhưng lúc hắn phát hiện sĩ quan chỉ huy những người máy như mình tác chiến, lại là một người máy đã tiến hóa đến mức cao nhất và người sinh thái đã hoàn mỹ hóa, đồng thời biết được thân phận của hai vị sĩ quan chỉ huy là chị của chủ công mình, ý nghĩ không tốt đã lập tức biến mất. Cũng vào lúc này, hắn mới phát hiện mình thật sự thuộc về Đại Đường. Cuối cùng theo quân hạm, một thiếu úy như mình lại chỉ huy hơn vạn binh lính người máy. Nghĩ đến đây, khóe miệng A6 bất giác lộ một nụ cười.
“Hài, không biết làm sao, rời Đại Đường mới có mấy ngày, cảm giác thật như là đã qua mấy năm vậy, sếp ngài có cả giác như thế không?” Một binh lính người máy hỏi A6.
“Đương nhiên là có, dù gì Đại Đường mới là nhà của chúng ta, biết nhớ nhà, có nghĩa trí năng của người đã tiến bộ.” A6 cười vỗ vào vai binh lính kia. Hắn rất mừng trong số hơn vạn binh lính kia có rất nhiều người mát trí năng hóa, hơn nữa trình độ tiến hóa của những người máy này sắp đuổi kịp mình rồi.
“Nhà …” Những binh linh người máy nghe thấy lời này, có người thì ánh mắt lộ tia mơ màng, có người thì lộ vẻ tưởng nhớ. Nhìn thấy cảnh này, A6 gật đầu, xem ra trình độ tiến hóa của bọn họ khác nhau, cảm xúc cũng khác nhau.
Trong một nhà hàng trên hành tinh thủ đô Vạn La liên bang, Lưu Tư Hạo mặc thường phục đi đến cái bàn ở góc, lúc này đối diện cái bàn có một người đàn ông trung niên ngồi ở đó. Lưu Tư Hao không chào hỏi người đàn ông trung niên kia, mà móc trong túi ra một thiết bị xinh xắn, sau khi nấn nút rồi để ở góc.
Người đàn ông trung niên đó mỉm cười: “Không cẩn phải cẩn thận đến thế Lưu tiên sinh? Nhà hàng này là sản nghiệp của tôi, không người nào có thể nghe lén được.”
“Ngài không biết thế lực mà tôi thuộc về mạnh đến cỡ nào cho nên ngài mới nói như thế, nếu như hôm nay không phải là ngày nghỉ của tôi, chỉ đơn giản một điều tự ý rời quân doanh này cũng đủ để bị xử bắn rồi.” Lưu Tư Hạo sau khi lạnh lùng đáp liền vẫy tay gọi nhân viên phục vụ gọi món.
Nghe thấy lời này của Lưu Tư Hạo, người đàn ông trung niên kia lộ vẻ rất hứng thú, nhưng cũng không hỏi thăm gì, mà cầm menu gọi món.
Lúc hai người đợi món ăn lên, bắt đầu uống chút rượu khai vị, người đàn ông trung niên đó tự giới thiệu: “Tôi là Lâm Nam, Sở trưởng Sở tình báo Vạn La liên bang.”
Lưu Tư Hạo lầm bầm: “Vẫn là Vạn La liên bang cái gì, e rằng phạm vi quản lý của ông không ra khỏi khu vực hành tinh này, phạm vi thế lực Đại Đường rộng hơn nhiều.” Sắc mặt lạnh lùng gật đầu.
“Không biết bồ đội của Lưu tiên sinh là của thế lực nào? Không nên nói là lính cũ của Vạn La liên bang vì đồng tình vệ đội Tinh Linh mà tự nguyện thành quân những lời lừa con nít như thế.” Lâm Nam nhìn Lưu Tư Hạo hỏi.
Sau khi Lưu Tư Hạo trầm tư, dường như quyết định gì đó nói: “Tôi vốn là đoàn trưởng đoàn chiến đấu 3125 sư đoàn 1 Đế quốc Đại Đường, bây giờ là đoàn trưởng đoàn chiến đấu 37 vệ đội Tinh Linh.”
Lưu Tư Hạo nhớ đến những thứ này, liền cảm thấy bực tức, mình liều chết như thế vẫn chỉ là một đoàn trưởng đoàn lính chiến đấu. Sau chiến tranh nhìn công lao của mình trên máy tính, phát hiện công lao cách thăng làm thượng úy lại thiết một chút, khiến mình bây giờ vẫn là trung úy, còn Lý Lực Quân cái tên kia thì giống như ngồi trên hỏa tiến thăng lên làm chuẩn úy. Xì! Lẽ nào hệ thống đánh giá quân công của Đại Đường có thể theo dõi mỗi một quâ nnhân sao? Nếu không vậy hệ thống làm sao tính công ít như thế cho mình? Hoặc là theo phương thực nhớ công của Vạn La liên bang, người chỉ huy bồ đội đoạt được nhiều chiến hạm như thế, sớm đã được thăng lên làm thượng tá rồi.
“Đế quốc Đại Đường? Sư đoàn 1? Đế quốc này ở đâu? Còn nữa, một sư đoàn có bao nhiêu chiến hạm? Đại Đường có bao nhiêu sư đoàn?” Lâm Nam ngạc nhiên hỏi, hắn chưa từng nghe đến Đế quốc Đại Đường.
Lưu Tư Hạo không lên tiếng, chỉ lặng lẽ thưởng thước rượu khai vị. Lâm Nam ngây người, nhưng nhanh chóng hiểu ra, mỉm cười, móc hai tấm thẻ ngân hàng đưa qua nói: “Mỗi tấm thẻ ngân hàng không có tên 10 tỷ đồng Vũ Lai, bất kỳ người nào cũng có thể đến bất cứ ngân hàng vũ trụ nào rút ra được.”
Lưu Tư Hạo không suy nghĩ nhiều, sau khi lập tức không khách sao cầm tấm thẻ nhét vào trong người nói: “Đế quốc Đại Đường ở tinh hệ Vô Loạn, gần dãy thiên thạch của Vạn La liên bang. Một sư đoàn 5000 chiến hạm X, vốn Đại Đường chỉ có khoảng 8 sư đoàn, nhưng không lâu trước đây đã trải qua một cuộc chiến, sau khi tịch biên chiến hạm địch đầu hàng, bây giờ e rằng có hơn 20 sư đoàn.” Nói đến đây Lưu Tư Hạo nói thêm: “Con số cụ thể không rõ lắm, nhưng vì chiến tranh vừa kết thúc tôi liền bị điều đến đây, nhưng theo tính toán của tôi số lượng nhiều như thế, nhưng toàn bộ chiến hạm Đại Đường bao gồm chiến hạm bị bắt đều là chiến hạm X!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.