Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 173: Tác Chiến Mặt Đất





Dựa vào tốc độ của chiến hạm bọn họ, quân liên bang đành bất đắc dĩ bắn phía sau, nếu như không phải phía trước có vệ đội nguyên soái ngăn cản, quân liên bang e rằng sớm đã lo chết đi được.
Bởi vì nếu như để những chiếc chiến hạm địch xuất hiện trên vùng trời hành tinh thủ đô, chỉ cần bọn họ cùng bắn, hành tinh thủ đô sẽ biến thành đống hoang tàn.
Chiến hạm bạch kình sớm đã đợi trên đường, nhìn thấy địch xông tới, lập tức đánh đòn phủ đầu tới.
Hỏa lực của chiến hạm bạch kình, những chiến hạm bình thường của liên bang có thể so sánh được, chiến hạm xông đến này lập tức bị bắn nổ máy trăm chiếc, số lượng của bọn chúng liền giảm xuống còn lại 1000 chiếc.
“Mẹ nó, nhị ca, loại chiến hạm này chính là chiến hạm bạch kình rất nổi tiếng bên ngoài phải không? Thật là danh bất hư truyền, chiến hạm của chúng ta chế tạo hoàn toàng không chiếm thế thượng phong.” Số 2 nói.
Số 1 cười nói: “Đúng là rất lợi hại, nhưng điều này thì có quan hệ gì chứ, cho dù chiến hạm của chúng ta toàn bộ bị bắn rơi, chỉ cần 15 triệu người máy của chúng ta, có một số nhỏ rơi xuống hành tinh này, hành tinh này tuyệt đối trở thành đống đổ nát.
“Đúng, bắn phá hành tinh này thành đống đổ nát!” Số 2 nghiến răng nói.
Hai người máy loại lớn này mặc dù rất nổi bật, nhưng động tác của bọn họ rất linh hoạt, tốc độ cũng nhanh, lúc bọn họ né tránh tiếp cận chiến hạm bạch kình, lại không có một chùm laser nào bắn trúng bọn họ.
Người máy số 2 đó, đột nhiên từ góc chết hỏa pháo chiến hạm bạch kình xuất hiện, vừa từ hông rút ra một cây đao laser cực lớn, vừa giận dữ hét lớn: “Mẹ nó, cũng đến lượt ông đây ra tay rồi!” rồi chém xuống chiếc chiến hạm bạch kình xui xẻo kia.
Vỏ ngoài cứng rắn kia của chiếc chiến hạm bạch kình này, giống như đậu hũ bị kiếm laser chém làm đôi, sau khi đầu và thân chiến hạm bạch kình phân ra, chiếc chiến hạm bạch kình này mặc dù không lập tức phát nổ, nhưng cũng lập tức chìm trong biển lửa, nhìn tình hình, phát nổ cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Các chiến cơ bảo vệ xung quanh chiến hạm này, phát hiện mẫu hạm của mình bị tiêu diệt, lập tức tấn công mạnh mẽ người máy số 2 này.
Tên lửa, laser bắn vào thân người máy loại lớn, ngoài những điểm đen vì tên lửa nổ mà xuất hiện, laser toàn bộ bay qua như đạn.
Người máy loại lớn ngoài lớp áo khoác loại lớn kia bị phá nát ra, hoàn toàn không có tổn hại gì.
Số 2 đắc ý cười lớn, từ trên đùi móc ra một khẩu súng laser loại lớn, chíu chíu, chíu chíu bắn ra mấy chục chùm laser, trong chốc lát những chiến cơ làm phiền mình đã bị khí hóa.
CH45, lính điều khiển chiến cơ vệ đội nguyên soái, sau khi anh ta phát hiện mẫu hạm của mình bị phá hủy, thì bắt đầu liều mạng tấn công người máy loại lớn ác độc trước mặt.
Hắn biết đĩa từ trong đầu mình quá nóng, hắn không biết tại sao sau khi nhìn thấy mẫu hạm của mình biến thành như thế, đĩa từ trong đầu bắt đầu vận hành quá tải.
Mặc dù anh ta hiểu rõ cứ như thế, đĩa từ của mình sẽ bị thiêu hủy, sau khi đĩa từ bị hủy, mình cũng sẽ không tồn tại.
Nhưng, anh ta vừa nghĩ đến những đồng đội kia trên chiến hạm, anh ta liền cảm thấy đĩa từ của mình cho dù bị hủy, mình cũng phải tiêu diệt người máy loại lớn trước mắt này, vì đồng đội báo thù!
CH45 mạo hiểm né tránh chùm laser người máy kia bắn tới, điều chỉnh đầu chiến cơ, hắn đã phát hiện vũ khí của chiến cơ của mình, hoàn toàn không gây hại cho kẻ địch, cũng biết chỉ trong chốc lát, đồng đội của mình đã ít đi rất nhiều.
Bây giờ anh ta chỉ còn có 1 cách, chỉ có làm như thế mới có thể khiến đĩa từ của mình không nóng lên.
Mặc dù làm như thế, mình cũng sẽ biến mất, nhưng CH45 không suy nghĩ đến vấn đề này.
Chỉ nhìn thấy anh ta đột nhiên tăng tốc, sau đó bay nhào đến chỗ người máy loại lớn.
Chiến cơ còn lại sau khi phát hiện hành động của CH45, lập tức biết anh ta muốn làm gì, đồng thời bọn họ hiểu được vũ khí chiến cơ mình không có tác dụng với người máy loại lớn này, bất giác không hẹn mà gặp lựa chọn hành động giống như CH45, điên cuồng tăng tốc, sau đó trực tiếp tông thẳng vào người máy loại lớn.

Số 2 nhìn thấy cảnh này, mặc dù biết bọn họ muốn làm gì, nhưng hắn không sử dụng sự linh hoạt và tốc độ của người máy để tiến hành né tránh.
Hắn không phải vì mình cho rằng những chiến đấu cơ này, không thể gây hại cho người máy loại lớn này mà né tránh, mà vì bị hành động của những chiến đấu cơ này dọa ngẩn ra đó.
Nói thật, nhiều năm trở lại đây, hắn không gặp kẻ địch nào hung hãn, liều mạng như thế.
Trong tiếng phát nổ ầm ầm, mang theo vố số pháo hoa tươi đẹp chói sáng, chiến hạm cơ giống như những con thiêu thân, liên tiếp tông vào người máy loại lớn.
Rất nhanh, chiến đấu cơ toàn bộ bị tông hủy, người máy loại lớn ngoài việc bị tông đến nỗi lùi vài bước, trước ngực một đốm đen ra, vẫn không có tổn thương gì.
Chiến hạm bạch kình và chiến đấu cơ xung quanh nhìn thấy cảnh này, toàn bộ tập trung vào người máy số 2, bắt đầu tấn công mãnh liệt.
Số 2 có thể chống đỡ nổi sự va chạm của chiến đấu cơ, nhưng đối với hỏa pháo chiến hạm, hắn vẫn không thể chịu đựng được. Hắn từ trong kinh ngạc hồi nãy hồi phục lại, lập tức dựa vào tính linh hoạt và tốc độ của người máy này, tiến hành né tránh.
Nhưng lần này tính năng của người máy này hoàn toàn không phát huy được, bởi vì vô số chiến đấu cơ toàn bộ không thèm để ý đến mình liều mạng tông vào người máy loại lớn, không phải vì tông hủy nó, mà là dựa vào lực tông, tông nó vào vị trí pháo kích, khiến nó bị hỏa pháo chiến hạm bắn trúng.
Không lâu sau, người máy loại lớn mấy lần bị hỏa pháo chiến hạm bắn trúng liên tiếp, trên người bắt đầu xuất hiện khói, mảnh kim loại trước ngực cũng có vết nứt.
Đối diện với cảnh này, số 2 ra sức né tránh, hoàn toàn không hoang mang, bởi vì cho dù thân thể này có bị bắn nát, mình cũng vẫn tồn tại, hắn không lo lắng gì, nhưng lấy làm lạ những chiến đấu cơ này, sao có thể tính toán rõ ràng ra như thế, tông mình đến chỗ nào sẽ bị hỏa pháo bắn trúng.
Lúc trước ngực người máy này có vết nứt, số 2 đã chuẩn bị thoát khỏi bộ cơ giáp lớn này, những chiến đấu cơ kia dường như nhận được lệnh gì đó, đột nhiên ngừng hành động, không tiếp tục sử dụng loại phương pháp này, để tấn công người máy loại lớn.
Đường Long vẫn quan sát tình hình, nhìn thấy thuộc hạ của mình lại như thế tấn công người máy loại lớn, bất giác lập tức nối liên lạc với tất cả hệ thống thông tin nội bộ chiến hạm bạch kình, nói: “Ta là Đường Long, ra lệnh bồ đội không được làm ra những hi sinh vô ích!”
Đây là hệ thống thông tin nội bộ của chiến hạm bạch kình, những chiến hạm khác không nghe thất được.
Mặc dù những binh lính người máy này đều nguyện ý dùng từ bỏ sự tồn tại của mình, để tấn công những người máy loại lớn kia, nhưng mệnh lệnh của Đường Long, có thể nói là bọn họ cần tuyệt đối phục tùng, cho nên lập tức phục tùng mệnh lệnh, kết thúc phương thức tấn công tự sát hồi nãy.
Lúc nhìn thấy thuộc hạ của mình không còn tấn công tự sát nữa, chuẩn bị buông máy liên lạc xuống, Đường Long đột nhiên nghĩ ra, những thuộc hạ này của mình toàn bộ là người máy, quen liên lạc trực tiếp thông qua sóng điện của mình, điều này khiến những quân nhan liên bang khác phát hiện thì không tốt.
Nghĩ đến đây, Đường Long bất giác lập tức ra lệnh thêm: “Tất cả mọi người nghe đây, liên lạc giữa các ngươi, chỉ có thể dựa vào hệ thống liên lạc bình thường!”
Thành viên quân bộ nghe thấy lời này đều ngây người, lấy làm lạ tại sao phải dùng hệ thống liên lạc bình thường, lẽ nào không sợ kẻ địch nghe lén sao?
Bọn họ đều cho rằng lời này Đường Long là nói với toàn bộ quân liên bang.
Nhưng do Đường Long tự mình ra lệnh, bọn họ cũng không làm chuyện thừa phát lệnh này xuống toàn quân, cho nên quân liên bang khác đối với thông tin phải mã hóa, vẫn mã hóa phát đi.
Số 1 chỉ huy chiến hạm đột kích ở phía xa, cùng lúc quay đầu xem xét xung quanh, bởi vì lúc nãy, hắn đột nhiên cảm giác được trên chiến trường này, có vô số sóng trí năng yếu ớt hoạt động, nhưng rất nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Lúc số 1 nghi ngờ, liên lạc của số 2 truyền đến: “Nhị ca, cảm giác được không? Hồi nãy có vô số sóng trí năng xuất hiện đó!”
Số 1 gật đầu nói: “Thì ra ngươi cũng cảm nhận được, ta còn tưởng mình cảm giác nhầm, nhưng đáng tiếc, nhưng sóng trí năng này chỉ xuất hiện một lát, rồi biến mất không tăm hơi, hoàn toàn không biết ở đâu.”
“Trong khoảnh khác đó, em cảm thấy bên cạnh em có vô số sóng trí năng tồn tại, đáng chết! Nhanh ra đây đi, không bao lâu nũa, xuất hiện thêm 1 giây nữa, ta có thể tìm thấy được vị trí của các ngươi!” Số 2 vừa lo lắng hét lên, vừa giơ vũ khí,, tấn công chiến hạm bạch kình xung quanh.
Số 1 an ủi nói: “Không cần căng thẳng, nếu như ở đây có nhiều sóng trí năng như thế, điều đó cho thấy chúng ta tìm đúng đường rồi.”
Số 2 ngừng động tác, không hiểu hỏi: “Tìm đúng đường? Tìm đúng đường gì?”
Số 1 bất đắc dĩ nói: “Ây da, ngươi không phải quên rồi đấy chứ, chúng ta rời khỏi tinh hệ Hải tặc đến đây để làm gì?”
Số 2 nghe thấy lời này, suýt nữa là từ trong người máy loại lớn nhảy ra, hắn vui mừng hét lên: “Không sai! Nơi này có nhiều sóng trí năng như thế, hai sóng trí năng mạnh mẽ kia, chắc chắn là ơ gần đây! Nhị ca, anh nói hai trí năng kia giấy ở đâu?”
“Gần đây không có nơi nào để giấu được cả, chắc chắn là trên hành tinh đó!” Số 1 chỉ vào hành tinh thủ đô Vạn La liên bang nói.
Số 2 nói: “Nhanh, chúng ta lập tức hạ cánh!” Liền vứt bỏ chiến hạm bạch kình đang tấn công mình, trực tiếp nhào về phía hành tinh thủ đô Vạn La liên bang.
Số 1 vốn định nói gì, nhưng nghĩ đến hai sóng trí năng mạnh mẽ kia, nếu như bị một mình số 2 độc chiếm thì làm sao? Cũng không nói nhiều lập tức bay nhào về phía trước. Đương nhiên, hắn không quên ra lệnh những thuộc hạ kia theo mình hạ cánh xuống hành tinh.
Đường Long nhìn thấy hai người máy loại lớn kia đột nhiên dừng lại, sau đó bay nhào về phía hành tinh thủ đô, những kẻ địch khác cũng bám theo, hoàn toàn không tiến hành phản kích, bấy giác kinh sợ, bọn họ lại liều chết muốn xông vào hành tinh, lẽ nào máy chủ Tinh Linh quan trọng như thế?
Nghĩ đến chuyện thủ lĩnh tinh hệ Hải tặc, dựa vào hấp thụ trí năng đẻ gia tăng năng lực, Đường Long lập tức quay đầu nói với Phượng Băng: “Phương Băng, ngươi lập tức đích thân đi đón Đường Tinh, Tinh Linh và mèo đen nhỏ đến văn phòng nơi này của ta!”
“Nhớ kỹ, bất luân bọn họ đang làm gì, nhất đinh lập tức đem họ đến đây, thiết bị cảnh vệ phải làm tốt, nói với bọn họ, khoảng thời gian này tuyệt đối không lên mạng.”
Những người quan trọng bên cạnh mình toànl à người máy, Đường Long không thể để người của tinh hệ Hải tặc phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, mặc dù không biết bọn người Đường Tinh có khả năng đối phó chống lại hay không, nhưng Đường Long tuyệt đối không dám mạo hiểm.
Phượng Băng mặc dù không hiểu chủ công tại sao lại căng thẳng như thế, nhưng vẫn lập tức chấp hành mệnh lênh.
Hỏa pháo phòng không phát hiện những kẻ địch này đã tiến vào phạn vi tấn công của mình, lập tức bắn chùm laser và trên lửa.
Số 1, số 2 do thân thể linh hoạt, khẽ né tránh, thì có thể né được sự tấn công này. Những chiếc đĩa bay kia thì không may mắn như thế, tiến vào phạm vi tấn công toàn bộ đều bị bắn hủy.
Nhưng nhện máy và chiến sĩ cơ giáp trong cơ thể đĩa bay, không có khó khăn gì bay về phía mặt đất. Dù gì thân hình của bọn họ quá nhỏ, dùng hỏa pháo phòng không phòng ngự chiến hạm bắn bọn chúng, giống như đại pháo bắn kiến vậy.
Mặc dù lúc này, 3000 chiến hạm và vô số đĩa bay số 1, số 2 mang theo, toàn bộ đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn có 50 ngàn nhện máy và hơn 5 triệu chiến sĩ cơ giáp, cùng với hai người máy loại lớn, đã đi vào tầng khí quyển hành tinh thủ đô, đồng thời nhanh chóng đáp xuống mặt đất.
Màn hình quân bộ Vạn La liên bang, hiển thị vố số điểm đen, và máy tính tính toán ra số lượng quân địch, khiến mọi người nhìn thấy và nghe thấy, đều sởn gai óc.
Trên radar hỏa pháo phòng không mặt đất, mặc dù không cách nào phát hiện tông tích kẻ địch, nhưng đối diện với nhiều kẻ địch như thế, tùy tiện bắn vẫn có thể bắn hạ vài tên.
Binh lính đều biết, nếu như để cho 5 triệu kẻ địch này hạ cánh xuống mặt đất, cho dù tiêu diệt hết bọn họ, hành tinh thủ đô cũng trở thành đống hoang tàn, đều nghiến răng nghiến lợi, hi vọng mình cũng được ra trận, bắn laser, tên lửa vào địch.
Sớm đã nhận được cảnh báo, bồ đội mặt đất khu vực nơi địch sẽ hạ cánh, ngoài việc yêu cầu dân chúng khẩn trương đi vào hầm trú ẩn, để dân cúng sử dụng địa đạo liên kết với những khu vực trú ẩn khác trong hầm trú ẩn, rơi khỏi khu vực này ra, còn cầm súng cao xạ bắt đầu bắn lên trên không.
Pháo cao xạ của bồ đội mặt đất này gây ra sự tổn hại đối với địch còn lớn hơn pháo phòng không, bồ đội cảm giác được điều này lập tức lôi pháo cao xạ ra hết.
Bồ đội mặt đất hành tinh thủ đô đều chạy về phía này, tất cả chiến đấu cơ cũng tụ tập ở đây, bắt đầu chiến đấu với địch đang hạ cánh.
Những chiến hạm trên không kia, do hỏa lực của bản thân quá lợi hại, trực tiếp tấn công kẻ địch đã vào tầng khí quyển, hành tinh thủ đô tuyệt đối bị phá hủy, cho nên chỉ phái tất cả chiến đấu cơ ra tham chiến.
Nhìn thấy kẻ địch đầy trời, khói lửa khắp nơi, Trần Dục sớm đã chạy đến phòng chỉ huy quân bộ, trách hỏi Đường Long: “Ngươi từ đâu chọc giận kẻ như thế? Bây giờ phải làm sao?”
Trần Dục không ngờ, mình trở lại vị trí tổng thống không bao lâu, đã gặp phải kẻ địch tập kích.

Lúc ban đầu, lúc biết được kẻ địch này chỉ có 3000 chiến hạm, trong lòng vẫn thoải mái uống cà phê, bởi vì kẻ địch ít như thế, hoàntooànk không đáng để mình quan tâm.
Không ngờ rằng, tình hình chuyển biến, binh lính của đối phương, lại có thể nhảy ra ngoài chiến hạm bị nổ, hơn nữa không sợ chết tiến hành hạ cánh.
Sau khi những binh lính kia mất đi chiến hạm, vẫn có thể chạy đến hạ cánh? Chuyện hoang đường chưa từng có trong lịch sử? Điều này quả thực là không thể ngờ đến!
Trần Dục vừa khích lệ mình, để mình tin rằng, cho dù kẻ địch này có hạ cánh xuống mặt đất, cũng sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt. Nhưng sáu khi nhìn thấy hình ảnh kẻ địch ở khoảng cách gần, Trần Dục lập tức mất đi hi vọng, bởi vì đối phương toàn bộ đều là chiến sĩ cơ giáp!
Mình mặc dù không quen thuộc với tính năng của loại cơ giáp này, nhưng đứa trẻ 3 tuổi cũng biết, cơ giáp có thể chống đỡ vũ khí laser loại nhỏ hữu hiệu, biện pháp tốt nhất đối phó với cơ giáp, chính là cơ giáp đối chiến, hoặc là tập trung hỏa pháo tấn công.
Nhưng cơ giáp có tính năng hoạt động linh hoạt, nếu như không phải bị bao vây, hỏa pháo tấn công chỉ có thể bắn vào bóng của chiến sĩ cơ giáp.
Trực giác của Trần Dục cho rằng, kẻ địch là vì Đường Long mà đến, vì khu vực thủ đô chưa bao giờ đắc tội với thế lực chiến sĩ cơ giáp nhiều như thế.
Nên biết giá tiền của 1 bộ cơ giáp, tương đương với 10 năm tiền lương, thế lực bình thường hoàn toàn không thể trang bị cho hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ cơ giáp.
Cho nên, Trần Dục có quan niêm kia, nên mớin ói những lờinh ư thế với Đường Long.
Đường Long liếc mắt nhìn Trần Dục, khóe miệng run run nói: “Ngài tổng thống, ngài đừng quên, quân sự là do tôi quản lý.” Ai cũng đều nghe ra ý của câu này: Chuyện này không cân ông lo, ônh đừng có nhiều chuyện.”
Trần Dục nghe thấy lời này, biến sắc, há miệng định nói gì đó, nhưng một thuộc hạ của ông ta đã mở miệng sớm hơn.
Thuộc hạ này một tay chống nạnh, một tay dùng ngón trỏ đang run run, chỉ vào mũi Đường Long mắng: “Đường Long! Ngươi nói chuyện như thế với tổng thống các hạ sao? Ah, nên biết, tổng thống mớil à thống soái tối cao của Vạn La liên bang! Ngươi đừng tưởng mình làm nguyên soái thì đã giỏi rồi!
“Nên biết, chỉ cần tổng thống ra lệnh, thì có thể miễn chức của ngươi! Hừ! Ta biết, người giống như ngươi hoàn toàn không thích hợp làm nguyên soái!
“Tổng thống các hạ, tôi đề nghị với ngài, bây giờ hãy bãi nhiệm chức vụ nguyên soái của Đường Long!” Câu nói phía sau này, là thay bằng vẻ mặt cung kính nói với Trần Dục.
Trần Dục còn không kịp biểu hiện thái độ, Đường Long đã hừ lạnh một tiếng.
Theo tiếng hừ lạnh này, một hình ảnh chợt lóe lên trước mắt mọi người, viên quan này kêu thảm ói máu ngã bay, tiếp đó là tiếng phịch, đụng phải bức tường ngoài mấy mét, sau đó ngã chết trên mặt đất.
Quan văn Trần Dục mang theo và sĩ quan có mặt tại hiện trường, toàn bộ đều sững sờ nhìn bóng người này, bọn họ không ngờ một mỹ nữ xem ra có vẻ yểu điệu, lại có võ lực biến thái như thế.
Phượng Sương quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Bất kỳ kẻ nào bất kính với chủ công, kết quả chỉ có một.” Nói xong, liền quay lại lặng lẽ đứng bên cạnh Đường Long.
“Ngươi … ngươi…” Trần Dục không ngờ Đường Long cuồng vọng như thế, lại dung túng thuộc hạ, trong phòng họp lớn đánh chết quan lớn trước mắt mọi người.
Đường Long không để ý Trần Dục, lạnh lùng nói: “Ông quản lý tốt phía bên đó, tôi quản lý tốt phía bên tôi.”
Nghe thấy lời này tất cả, quan văn quan võ tại đó lập tức ý thức được, Đường Long và Trần Dục là quan hệ thân phận đồng đẳng, hơn nữa Đường Long rõ ràng cao hơn Trần Dục, bởi vì Đường Long không nể mặt Trần Dục, Trần Dục ngay cả phản kháng lại cũng không dám, xem ra người thủ lĩnh có súng này, chính là vua.
Đường Long không thèm để ý những người này nghĩ như thế nào, tự ý ra lệnh: “Bồ đội thiết giáp xuất động, phải bao vây quân địch trong khu vực hạ cánh. Nhưng bồ đội mặt đất khác bố phòng sau lưng bồ đội thiết giáp, bồ đội trọng pháo bắn về phía khu vực địch hạ cánh! Bồ đội trên không tiến hành bắn và yểm trợ trên không!”
Nghe thấy lời này của Đường Long, một viên quan quên mất nội tình hiểu được trong lời nói kia của Đường Long, lập tức hét lên: “Không được! Đó là khu vực kinh tế trọng điểm, ngươi không thế bắn phá nơi đó! Nếu không kinh tế hành tinh thủ đô sẽ thụt lùi 10 năm!”
Đườgn Long trừng mắt, cuộc sống độc tài quanh năm, khiến cho ánh mắt của hắn rất có khí thế phi phàm. Viên quan đó nhìn thấy ánh mắt của Đường Long, liền bị dọa câm miệng cúi đầu, đồgn thời nhớ tới nội tình hồi nãy mình hiểu được, mồ hôi hột đổ ra không ngừng.
Đường Long liếc nhìn viên quan đó, cười lạnh nói: “Không thể bắn phá? Hừ, nếu như bọn họ đột phá khu vực đó, kinh tế hành tinh thủ đô sẽ không chỉ là thụt lùi 10 năm đơn giản như thế, cả hành tinh sẽ trở thành đống hoàng tàn!”
Trần Dục mặc dù bất mãn với việc thuộc hạ của mình ngu ngốc như thế, nhưng càng bất mãn với giọng nói thái độ của Đường Long. Nhưng ông ta không lên tiếng, bởi vì ông ta cũng nhìn thấy được ánh mắt của Đường Long.
Mãi cho đến lúc này, Trần Dục mới bắt đầu nghi ngờ, Đường Long ở tinh hệ Vô Loạn chỉ là một quân phiệt đơn giản như thế sao?
Ông ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ, quyết định thời cơ kia của mình đến rồi sẽ vứt Đường Long sang một bên, có phải là mình quá chủ quan hay không?
Bất luận nói như thế nào, ông ta vốn khinh thường Đường Long, sau khi nhìn thấy ánh mắt kia của Đường Long, bắt đầu đề phòng Đường Long.
Lúc này, Phượng Băng bước nhanh từ ngoài vào, đến đứng bên cạnh Đường Long, lúc Đường Long phát hiện cô ấy, nhìn thấy cô ấy gật đầu với mình, biết là bọn người Đường Tinh đã được đưa đến, bất giác yên tâm.
Nơi này là căn cứ dưới đất quan trọng nhất, cũng là cảnh vệ nghiêm ngặt nhất hành tinh thủ đô, nếu như nơi này cũng bị đột phá, vậy thì cả hành tinh cũng không có nơi nào là an toàn.
Sau khi giải quyết chuyện cá nhân xong, Đường Long hỏi Phượng Sương: “Bộ đội cơ giáp chuẩn bị xong chưa?”
Bồ đội cơ giáp nơi đến ở đây, chính là lính người máy Đường Long lưu lại ở hành tinh thủ đô, có trang bị cơ giáp, số lượng hơn 10 ngàn.
Mặc dù số lượng chỉ bằng 1/50 đại quân 5 triệu của địch, nhưng Đường Long tin tưởgn, bồ đội chinh chiến đã lâu, tuyệt đối có thể chống lại kẻ địch.
Mặc dù không nói chuyện với Đường Long nữa, nhưng vẫn mãi chú ý đến Đường Long, Trần Dục nghe thấy lời này bất giác ngây người, trong lòng nghĩ: “Đường Long lại có bồ đội cơ giáp? Số lượng bao nhiêu? Có lẽ không ít? Nếu không hắn sẽ không đối đầu với 5 triệu bồ đội cơ giáp của địch, mà vẫn tự tại như thế.
“Đường Long có thể xây dựng bồ đội cơ giáp lớn như thế? Đây chẳng khác nào chứng minh thế lực của hắn ở tinh hệ Vô Loạn rất giàu có? Nhưng điều này không thể nào? Tinh hệ Vô Loạn là nơi hỗn loạn như thế lại thêm hẻo lánh, giàu có được sao? Ta không tin được.
“Ừ, xem ra tình báo thu thập về thế lực Đường Long vẫn chưa đủ, là Lưu Tư Hạo cố ý nặn từng chút từng chút một, để bán được tiền, hay là Lưu Tư Hạo cũng không biết tình hình thật sự của Đại Đường? Xem ra phải phái thân tín đi tinh hệ Vô Loạn một chuyến mới được.”
“Rất tốt, hai người các ngươi ở đây canh giữ.” Đường Long hài lòng gật đầu nói.
Phượng Băng, Phượng Sương ngập ngừng, bọn họ mặc dù không muốn rời xa Đường Long, nhưng suy nghĩ đến việc sĩ quan bộ chỉ huy này đều mới nương nhờ Đường Long, mình cần phải giúp Đường Long giám sát bọn họ, cũng đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Bọn họ đối với việc Đường Long đích thân ra trận không có ý kiến gì, dù gì những năm này Đường Long đều đích thân xông ra tiền tuyến, đã quen rồi.
Lúc hai người Phượng Băng, Phượng Sương gật đầu đồng ý, cửa lớn bị đẩy ra, 4 chiến sĩ cơ giáp mặc cơ giáp màu hồng, đeo mặt nạ đầu lâu, vũ trang đầy đủ.
Nhìn thấy 4 chiến sĩ cơ giáp, mọi người có mặt ở đây hiển nhiên là sững sờ, lúc nhìn thấy một chiến sĩ cơ giáp mang theo một bộ cơ giáp, mọi người càng sững sờ.
Lẽ nào “Anh ta” muốn mặc cơ giáp? Lẽ nào “Anh ta” muốn đích thân lãnh binh ra chiến trường?
“Anh ta” trong lòng mọi người, đó chính là Đường Long, còn Đường Long cũng không khiến mọi người thất vọng, dưới sự giúp đỡ của hai người Phượng Băng, Phượng Sương bắt đầu mặc cơ giáp.
Ba tổng trưởng Demula, Bert Kel, Hoàng Đào và phụ tá của bọn họ, nhìn thấy cảnh này, bất giác lo lắng đi lên ngăn cản: “Thưa sếp, Ngài không thể ra chiến trường! Nơi đó không phải là cương vị của ngài, cương vị của ngài là ở chỗ này!”
“Ta là bồ đội cơ giáp, chỉ có ta mới có thể chỉ huy.”
Đường Long bình thản nói, sau đó lại nói: “Nơi này do các người chỉ huy là được rồi. Chuyện cần ta quyết định, có thể trực tiếp liên lạc với ta, không cần khuyên, ở tiền tuyến càng có thể chỉ huy bồ đội.” Nói xong, không để ý đến sự khuyên nhủ của thuộc hạ, mặc xong bước đi.

Trần Dục nhìn bóng Đường Long rời kỏi, trong lòng lầm bầm: “Thân là sĩ quan chỉ huy tối cao đích thân tham gia chiến đấu? Hắn không phải là đang đóng phim đấy chứ? Nếu như hắn cứ làm như thế, vậy thì hắn làm sao sống được ở tinh hệ Vô Loạn? Ừ, hắn nhất định là đang diễn mà thôi.”
Trần Dục mặc dù nghĩ như thế, nhưng trong lòng đã nhận định, cái tên Đường Long này thật muốn đích thân tham gia chiến đấu.
Đối với việc này, Trần Dục đã đánh giá Đường Long là kẻ cuồng chiến tranh.
Lúc này, bồ đội cơ giáp tinh hệ Hải tặc kia và nhện máy, đã hạ cánh xuống mặt đất, số lượng của bọn chúng mặc dù trong không trung bị hỏa pháo phòng không, súng máy phòng không và chiến cơ làm hao tổn đi một ít, nhưng vẫn còn lại khoảng 3 triệu bồ đội cơ giáp, và hơn 30 ngàn nhện máy.
Nhưng do bọn chúng không có trí năng, chỉ có thể ngu ngốc chấp hành theo mệnh lệnh của số 1, số 2. Thêm vào đó sau khi tùy tiện cho bọn họ tọa độ hạ cánh và sau khi hạ cánh xuống mặt đất thì bắt đầu tấn công, thì không quan tâm đến bọn chúng nữa, cho nên bọn chúng ngu ngốc, bị bồ đội mặt đất quân liên bang bao vây ở một khu vực.
Nhưng, mặc dù bọn chúng ngu ngốc, hơn nữa số lượng quân đội liên bang nhiều hơn bọn chúng, nhưng ai biểu chúng là chiến sĩ cơ giáp, hơn nữa đều là người máy không biết sợ là gì.
Cho nên, bọn chúng cho dù đối mặt với sự tấn công mãnh liệt của quân liên bang, cũng không phân tán đội hình, hơn nữa theo phương án trong máy tính, bắt đầu có tổ chức tấn công xung quanh.
Đối mặt với những kẻ địch này, rất khó chịu, chính là bồ đội mặc giáp kia của liên bang ở tiền tuyến.
Đối với bồ đội cơ giáp của địch nhảy rất cao, hơn nữa giống như con thỏ nhảy tới nhảy lui kia, bồ đội mặc giáp liên bang sau khi tốn một hồi, vẫn có thể áp chế được bọn chúng.
Nhưng những con nhện máy tốc độ cực nhanh, hơn nữa da dày hỏa lực mạnh, lại khiến cho bồ đội mặc giáp liên bang suýt nữa là chống đỡ không nổi, gần như bị bọn chúng đột phá vòng vây.
Nhưng do quân địch kia, ngu ngốc làm việc theo mệnh lệnh triển khai tấn công tại chỗ này, có nghĩa là, bọn chúng không có tập trung binh lực tấn công, mà nổ súng tấn công quân liên bang bao vây xung quanh bọn chúng.
Vì như thế, bồ đội mặc giáp liên bang mới có thể miễn cưỡng chống đỡ nổi bọn chúng, bao vây chặt bọn chúng trong vòng vây. Đương nhiên, bồ đội phía sau kêu gọi chi viện thì không thể miễm được.
Trong bồ đội của quân liên bang, thoải mái nhất chính là bồ đội trọng pháo, một pháo bắn ra chính là một cái lỗ lớn, nơi bị bọn họ tấn công, toàn là lỗ to lỗ nhỏ, hơn nữa những nhà xưởng, tòa nhà cao tầng trước kia cũng bị phá nát.
Những tên có tính phá hoại có thể nói là càng đánh càng hăng, không những có thể tiêu diệt địch, hơn nữa còn ra sức phá hoại, thêm vào đó an toàn của mình không có vấn đề gì, chuyện như thế, sao một chữ “đã” có thể diễn tả hết được cơ chứ.
Cũng rất “đã” chính là bồ đội chiến đấu cơ, bọn họ không cố kỵ bắn bắn xuống mặt đất, dù gì khắp nơi trên mặt đất đều là mục tiêu, một phát một tên. Hơn nữa đối phương ngu đến nỗi không bắn lên trời, mà chuyên tâm vào bồ đội mặt đất, thật sự là “đã” quá đi.
Điều không đã duy nhất chính là: Đánh một lúc lại phải quay về căn cứ tiếp tế, hơn nữa thành quả chiến đấu cũng rất ít, đám bồ đội cơ giáp đó nổ thể nào cũng không chết. Rõ ràng trực tiếp vứt bom trên đầu bọn chúng, nhưng mặt đất đã biến thành lỗ lớn, người bị nổ vẫn có thể bò dậy tiếp tục chiến đấu.
Có chút không thoải mái, chính là những bồ đội mặt đất đến chi viện bồ đội mặc giáp kia, súng laser trong tay mình không có tác dụng gì đối với những chiến sĩ cơ giáp này, hơn nữa súng laser cầm tay, hơn nữa pháo laser không thể một người khiêng nổi. Thêm vào đó những người mình, không giống bồ đội mặc giáo kia núp trong bộ giáp, cho nên người không có súng laser cầm tay, đành mạo hiểm sinh mạng, vận chuyển năng lượng giúp bồ đội cơ giáp và vận chuyển thương binh.
Đương nhiên, thỉnh thoảng gặp bồ đội mực giáp xuất hiện chỗ khuyết, mình vẫn có thể thay thế, dùng pháo cơ giáp bắn những kẻ địch kia cho đỡ nghiền.
Lưu Tư Hạo là người không thoải mái nhất trong số nhiều người này, lúc mình đang bận rộn sắp xếp người, lại gặp chuyện như thế này.
Một cuộc chiến tranh nổ ra, nhân lực của mình tuyệt đối sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa những thuộc hạ khó khăn lắm mới mua chuộc được kia, rất có thể chết hơn một nửa trong cuộc chiến đấu này.
Mẹ nó, Đường Long rốt cuộc là ở đâu chọc giân những kẻ địch này?
Nếu như người mình mua chuộc được chết sạch, trước tiên không cần nói đến việc nhân lực không đủ để xếp vào, chính là lãng phí quá nhiều tiền mua chuộc, cũng khiến mình đau lòng không thôi.
Lưu Tư Hạo nghĩ đến đây, bất giác nhìn thuộc hạ xung quanh, trong số nhiều người như thế, không có một thân tín cũ của mình, những thân tin mình mang đến kia, sớm đã bố trí dẫn binh phía dưới.
Hài, hi vọng số người bọn họ không ít đi, mình khó khăn lắm mới còn lại chút thân tín này.
Nghĩ đến Trần Di ở trên hành tinh khác đảm nhận sĩ quan chỉ huy bồ đội mặt đất, Lưu Tư Hạo trong lòng thầm than.
Lúc Đường Long thăng chức Trần Di làm sĩ quan chỉ huy bồ đội mặt đất, Trần Di vì muốn ở bên cạnh mình mà không đồng ý đi, ngược lại là mình vì muốn mở rộng khả năng khống chế binh lực trong tay, ra lệnh cổ vũ cô ấy đi, khiến cho bây giờ bên cạnh mình ngay cả một người tâm sự cũng không có.
Ừ? Có phản là Đường Long phát hiện ra gì rồi không? Nếu không hắn sao lại bổ nhiệm sĩ quan như Trần Di, đu làm sĩ quan chỉ huy bồ đội mặt đất?
Quân hàm Trần Di bây giờ trong quân liên bang, là giống với mình, được thăng chức, có phải khiến cô ấy có cách nghĩ khác đối với mình không?”
Thuộc hạ Lưu Tư Hạo nhìn thấy sếp chau mày trầm tư, cho rằng hắn đang suy nghĩ về chuyện chiến đấy ở tiền tuyến, bất giác đều làm việc nhẹ nhàng, lời nói cũng nhỏ nhẹ, sợ quấy nhiễu tư duy của sếp.
Bọn họ cho dù không ra chiến trường, nhưng theo báo cáo từ phía trước truyền về, và vô số binh lính bị thương vong được đưa trở về, cũng biết được tình hình chiến đấu tiền tuyến rất ác liệt, đồng thời cũng không lạc quan, bất cẩn bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kẻ địch đột phá vòng vây.
Chính vào lúc này, một sĩ quan vui vẻ chạy vào nói: “Thưa sếp, viện quan của chúng ta đã đến, toàn bộ là bộ đội cơ giáp!”
“Ah, bồ đội cơ giáp? Ai dẫn quân?” ánh mắt vui mừng của Lưu Tư Hạo và thuộc hạ khác nhau, hơn nữa nghiêm túc hỏi.
Hắn đương nhiên rõ trên hành tinh này không có bồ đội cơ giáp, nếu như nói có, cũng chỉ có thể là những người máy kia.
Lưu Tư Hạo đến bây giờ vẫn không hiểu, tại sao Đường Long không điều tất cả người máy ra tiền tuyến, vài triệu người máy, ít nhất cũng có thể tiêu diệt những kẻ địch này?
Đương nhiên, nghi ngờ như thế hắn không nói với bất kỳ ai, bởi vì sĩ quan Đại Đường xuất thân Vạn La liên bang kia, đều không có nói với bên ngoài đồng đội của mình, đại đa số đều là người máy.
Đối với chuyện này, Đường Long không ra lệnh cấm, nguyên nhâ nbọn họ làm như thế, một là lo lắng đến người ta biết mình và người máy là đồng đội với nhau, sợ bị người khác xem thường.
Hai là những người máy này toàn bộ đều có dáng vẻ con người, có nghĩa là, cũng sẽ không có người tin, bởi vì không bắt lớp thịt kia của những người máy này đi, để lộ khung xương kim loại, hoàn toàn không thể nhận ra bọn họ và người máy có gì khác biệt.
Ba là sĩ quan Đại Đường xuất thân liên bang biết chuyện này, bây giờ toàn bộ đều được thăng quan, mặc dù thăng làm sĩ quan Vạn La liên bang, nhưng thế nào cũng là một quan lớn, chực vụ này bị bọn họ cho rằng là phí bịt miệng Đường Long đưa cho, vì để bảo vệ chức vị, cho nên không ai nhiều chuyện cả.
“Soái lĩnh chính là nguyên soái các hạ!” sĩ quan báo cáo này sắc mặt kích dộng nói, nghe thấy lời này, những sĩ quan khác là cả khuôn mặt đều là vẻ kích động.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.