Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 176: Quốc Gia Giàu Có





Bị hủy đầu tiên chính là người máy của số 2 có vết nứt ở ngực, sau khi tiêu diệt địch, hỏa pháo của quân liên bang đều tập trung vào người máy của số 1.
Đối diện với sự tấn công của hỏa lực mạnh gấp đôi hồi nãy, người máy còn lại kia cũng không tồn tại được bao lâu, liền biến thành đống sắt vụn nằm trên mặt đất.
Sau khi giải quyết hai người máy này, quân liên bang bắt đầu chuyên tâm truy lùng nhưng kẻ địch còn lại kia.
Dưới sự giúp đỡ của bồ đội cơ giáp đỏ được phân bổ đến những nhóm bồ đội tiễu trừ, bồ đội tiễu trừ rất dễ dàng tìm ra kẻ địch. Chỉ cần địch hễ bị quân liên bang phát hiện, những kẻ địch này sẽ không tránh khỏi kết cục trở thành đống sắt vụn.
Nếu như hai bên tấn công trực diện, số lượng địch lên đến hàng triệu này, quân liên bang tuyệt đối không chiến ưu thế binh lực mất không nhiều thời gian, đã có thể tiêu diệt. Nhưng do số lượng bọn chúng phân tán ẩn núp, quân liên bang cầm một một khoảng thời gian để tìm kiếm tông tích của bọn chúng.
Cho nên quân liên bang mất 3 ngày thời gian, mới quét sạch hoàn toàn những tên địch còn lại.
Sau khi chiến sĩ cơ giáp địch cuối cùng bị tiêu diệt, tiếng hoan hô của dân chúng và quân nhân, lập tức vang lên khắp hành tinh.
Khác với tâm trạng vui vẻ của dân chúng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng, và quân liên bang đã giành thắng lợi, các chính trị gia của liên bang từ tổng thống đến thị trưởng, tất cả quan văn đều buồn bã.
Nguyên nhân rất đơn giản, cuộc chiến lần này, đã phá hủy toàn bộ khu kinh tế trọng điểm của hành tinh thủ đô. Kinh tế cả hành tinh thủ đô thụt lùi 10 năm trở lên, kinh tế của cả khu vực thủ đô theo phản ứng dây chuyển, thụt lùi hơn 15 năm.
Không còn cách nào khác, kinh tế khu vực thủ đô chủ yếu tập trung ở hành tinh thủ đô, nếu hành tinh thủ đô khó khăn, những hành tinh khác càng khó khăn hơn.
“Sử dụng dữ trữ kinh tế có thể chống đỡ bao lâu?” Trần Dục phiền não đi qua đi lại trong phòng làm việc, hỏi những nhà kinh tế được triệu tập đến.
Trong số nhiều nhà kinh tế như thế, nhà nhiều tuổi nhất, móc ra một văn kiện sau khi xem nói: “Thưa tổng thống, theo tính toán và suy tính của chúng tôi, nếu không lập tức tiến hành xây dựng lại nền kinh tế, kinh tế dữ trự của chúng ta chỉ có thể duy trì chống đỡ được 3 tháng.”
Trần Dục đột ngột dừng lại, khắc mặt không tin hỏi: “Chỉ có 3 tháng? Lẽ nào vật tư dự trữ của chúng ta nhiều như thế, không thể kéo dài thời gian bạo loạn của dân chúng sao?”
Nhà kia nuốt nước miếng nói: “Vật tư dữ trữ của chúng ta mặc dù phong phú, nhưng đa số đều là vật tư cuộc sống và vật tư quân dụng, những vật tư này chỉ có thể bảo đảm dân chúng không bị đói, những vật dụng hàng ngày và các loại hàng tiêu dùng đều mua từ bên ngoài, nếu như không có những thứ đó, dân chúng đã được nuông chiều quen rồi, sẽ lật đổ chính giới này.”
Trần Dục nghe thấy lời này, trong lòng lập tức giận dữ: “Các đời chính giới liên bang chết tiệt, các người vì sao lại hậu đãi dân chúng khu vực thủ đo như thế?”
“Cho dù dân chúng khi vực thủ đô lúc đó, đều là người thân, bạn bè có quan hệ với các người, nhưng cũng không thể lập ra pháp luật quy định miễn phí cung cấp thức ăn, miến phí cung cấp các vật dụng hàng ngày, thậm chí còn mỗi tháng cung cấp hàng mắc tiền một lần cho những dân chúng này.
“Đám dân chúng chết tiệt, nhiều năm như thế đã quen với cuộc sống không dùng tiền, vẫn có thể có được những thứ này, bây giờ nếu như không cung cấp những thứ này, vậy thì bọn họ sẽ lập tức tạo phản!”
Trần Dục biết đây là chuyện tuyệt đối sẽ xảy ra, bởi vì lúc quốc hội thống trị khu vực thủ đô, bọn họ không bỏ đi chế độ cung cấp này.
Nếu như mình không thể tiếp tục duy trì chế độ cung cấp này, vậy thì có thể chắc chắn, dân chúng cả khu vực thủ đô, lập tức sẽ lật đổ mình.

Chuyện này không đơn giản giống như muốn lật đổ Đường Long lần trước kia, lần trước những dân chúng kia là vì nhìn Đường Long không vừa mắt, mà diễu hành thị uy mà thôi, nói không dễ nghe, thì đó chính là diễu hành góp vui.
Lúc Đường Long mặc dù tự ý điều đi 2/3 vật tư, hơn nữa dân chúng cũng rất có ý kiến, nhưng do vật tư phân phối cho bọn họ không kém trước kia là mấy, vẫn không thật sự tổn hại đến lợi ích của bọn họ, cho nên sau khi Đường Long uy hiếp, bọn họ lập tức rút lui.
Nhưng lần này, ngoài thực phẩm phân phối, những vật tư khác không thể nào đáp ứng được, dân chúng chắc chắn sẽ ra sức phản đối. Hơn nữa đến lúc đó còn không biết, Đường Long có chắc giúp đỡ mình trấn áp những dân chúng này không.
Nếu như Đường Long ngó lơ, khiến dân chúng lật đổ mình, sau đó khống chế quốc hội, trực tiếp đảm nhận chức tổng thống, vậy thì quân quyền chính quyền đều tập trung trong tay hắn, sẽ biến Vạn La liên bang thành tài sản cá nhân của hắn!
Nghĩ đến những điều này, Trần Dục trong lòng giật mình, hốt hoảng vứt bỏ cái ý nghĩ này, hắn không dám suy nghĩ tiếp, vì càng nghĩ càng khủng bố, Trần Dục có chút hối hận, mình sao lại tìm Đường Long làm đối tác hợp tác.
Sau khi ông ta thay đổi suy nghĩ, hỏi những nhà kinh tế: “Kinh tế dự trữ của chúng ta lớn như thế, tại sao chỉ có thể duy trì cung cấp cho khu vực thủ đô 3 tháng? Theo tính toán của ta, cho dù chống đỡ mấy năm cũng không thành vấn đề.”
Nhà kinh tế bất đắc dĩ nói: “Không phải tại vì những thế lực khác sao, thấy chúng ta khó khăn, cố ý tăng giá.”
“Mẹ nó! Cái đám thừa nước đục thả câu này! Bọn họ sao có thể làm như thế!” Trần Dục không quan tâm đến phong độ mắng.
Nghe thấy lời này, các nhà kinh tế đều cúi đầu, trong lòng lầm bầm: “Làm ơn đi, ai biêu ông vừa nhậm chức đã kêu gọi hô hào thống nhất liên bang, chẳng khác nào xem những thế lực khác là địch.”
“Nếu như đã là địch, thì khi nhìn thấy anh khó khăn, không hành động đổ dầu vào lửa, lẽ nào còn giúp ông vượt qua khó khăn sao?”
Trần Dục đột nhiên nhớ tới gì đó hỏi: “Lẽ nào chúng ta nhất định phải mua vật tư của những thế lực này sao? Chúng ta không phải có thể….”
Lời của Trần Dục nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, vì ông ta nhớ lại, khu vực thủ đô bị thế lực khác của liên bang bao vây, nếu như mua hàng của nước ngoài, chắc chắn vừa mới tiến vào biên giới, sẽ bị những thế lực này ngăn cản, khấu trừ.
Một nhà kinh tế không phát giác Trần Dục đã phát hiện sự sai lầm của mình, vì thế nhắc nhở. Không ngoài dự đoán, ông ta không nhận được sự cổ vũ của ai cả.
Trần Dục sau khi nghiến răng nghiến lợi, hỏi: “Các người có thể trong vòng 3 tháng, xây dựng lại khu kinh tế trọng điểm của chúng ta có được không?”
Các nhà kinh tế nghe thấy lời này, lập tức lắc đầu nguầy nguậy. 3 tháng? Đừng nói đùa chứ, khu kinh tế bị phá hủy đó không mất hai, ba năm, hoàn toàn đừng tưởng sẽ khôi phục nguyên trạng.
Trần Dục buồn bã ngồi xuống ghế, nhìn thấy vậy, nhà kinh tế lớn tuổi kia cẩn thận nhắc nhở: “Tông thống các hạ, ngài có thể yêu cầu nhờ các đại gia tộc của Vạn La liên bang chúng ta viện trợ, có lẽ bọn họ có thể ….”
Lời của ông ta đến đây ngừng lại, vì Trần Dục vẫy tay với bọn họ, để bọn họ lùi xuống.
Sau khi mọi người đi rồi, Trần Dục đốt điếu xì gà, hút một hơi mạnh, nhìn những làn khói, Trần Dục thở dài.
Ông ta biết biện pháp những nhà kinh tế kia đề xuất, nhờ các đại gia tộc viện trợ là rất tốt, nhưng nếu như mình có thể có được sự ủng hộ của những gia tộc đó, mình còn cần phải đau đầu, hỏi thăm phương pháp giải quyết với những nhà kinh tế này sao?
Nhớ đến những đại gia tộc này ra sức mượn các loại lý do từ chối yêu cầu đến thăm của mình, nhớ đến Lâm gia vốn đã định ngày, lại đột nhiên nói là Lâm Chấn Đông gần đây không rảnh, bảo mình lần sau hẹn lại thời gian, Trần Dục bất giác cắn điếu xì gà, khẽ mắng: “Nói thật uyển chuyển, còn không phải tỏ rõ không muốn ủng hộ ta sao? Mẹ nó!”
Trần Dục rất rõ, những gia tộc này tại sao không muốn ủng hộ mình, chắc chắn là có quan hệ với Lâm Nam, cái tên đó sớm đã muốn kéo mình xuống.
Nghĩ đến đây, Trần Dục nhả một ngụm khói nghĩ: “Nhưng Lâm Nam à, ngươi tưởng rằng ta không làm nữa, chức tổng thống này sẽ là của ngươi sao? Nên biết những gia tộc kia ủng hộ, không chỉ là một thế lực ở khu vực thủ dô. Nói không chừng giữa bọn họ đã có hiệp ước, muốn nhường khu vực thủ đô cho những thế lực khác?
“Hơn nữa, cho dù những đại gia tộc này không muốn thế lực khu vực thủ đô này biến mất, mà tiếp tục ủng hộ ngươi làm tổng thống. Nhưng, ngươi đừng quên quân quyền bây giờ của khu vực thủ đô nằm trong tay ai, cái tên đó dễ làm ăn lắm sao? Nói không chừng hắn muốn tự mình làm tổng thống!”
Nghĩ đến sự tồn tại của Đường Long, Trần Dục đột nhiên nhớ đến tin tình báo do thân tín mình phái đi vào Đại Đường tinh hệ Vô Loạn để thu thập.
Nghĩ đến mình vì bận rộn xử lý vấn đề kinh tế, vẫn chưa kịp xem, ông ta bất giác lập tức ấn vài nút trên bàn, mở ra một đoạn dữ liệu bắt đầu xem.
Đặng Đào ngồi trên một tàu vận chuyển, không biết ông chủ thân là tổng thống Van La liên bang kia, tại sao lại muốn mình đến tinh hệ Vô Loạn này, điều tra tình hình tổng thể thế lực Đại Đường. Anh ta nghĩ, tinh hệ Vô Loạn là một nơi hỗn loạn, lạc hậu nghèo đói, nơi này có gì mà điều tra.
Vì không có chuyến bay thẳng đến tinh hệ Vô Loạn, Đặc Đào sau khi hao phí một khoảng thời gian, cuối cùng tìm được một người quen buôn bán vũ khí khắp nơi, ngồi trên phi thuyền đi vào tinh hệ Vô Loạn.
Đặng Đào cảm thấy mình thật may mắn, tìm được người quen, vừa đúng lúc đi đến Đại Đường, tinh hệ Vô Loạn làm ăn. Nếu không phải như thế, mình cho dù tìm được phi thuyền đi tinh hệ Vô loạn, cũng không biết thế lực Đại Đường này ở nơi nào của tinh hệ Vô Loạn.
Nghĩ đến người quen bên cạnh mình rất có khả năng hiểu về tình hình Đại Đường, Đặng Đào lập tức bắt đầu thu thập tình báo: “Trương ca, Đại Đường này là nơi như thế nào?”
Trương ca đang hát, nghe thấy cười nói: “Đó là một nơi xinh đẹp giàu có, tiền bạc khắp nơi.”
“Xinh đẹp giàu có? Nơi này là thế lực của tinh hệ Vô Loạn sao? Đặng Đào bất giác nghi ngờ nghĩ, nhưng hắn không hỏi cái này, mà hai mắt phát sáng nói: “Nơi tiền bạc khắp nơi? Trương ca, nói nghe xem thử đi.”
Đặng Đào biểu hiện như thế, là vì anh ta từ trước đến giờ, đều để lại ấn tượng cho Trương ca là một thanh niên khát vọng phát tài.
“Hei hei, cậu cũng biết, đây chỉ là cách nói khoa trương, nhưng nói cho ngươi nghe, ở Đại Đường kia quả thực kiếm tiền rất dễ, các loại cơ hội kiếm tiền dường như nơi nào cũng có thể tìm thấy, không nói thương nhân những nước phụ cận đều chạy đến Đại Đường, thương nhân những nước xa cũng chạy đến.” Trương ca nói.
Đặng Đào khong mấy tin lời Trương Ca nói, cơ hội kiếm tiền tùy tiện có thể tìm? Lừa người cũng không cần lừa như thế chứ?
Mặc dù trong lòng không cho là thế, nhưng Đặng Đào vẫn giả bộ nuốt nước miếng, lo lắng hỏi: “Trương ca, cơ hội kiếm tiền như thế nào? Nói em nghe với.”
“Hei hei, điều này không thể nói được, phải tự mình tìm kiến, đây là quy tắc nghề nghiệp.” Trương ca chớp chớp mắt cười nói.
Đặng Đào đương nhiên không biết quy tắc giữa những thương nhân với nhau, nhưng, tên buôn bán vũ khí như ngươi cũng làm ra quy tắc nghề nghiệp gì chứ? Trong Lòng Đặng Đào giận mắng một trận, nhưng biểu thiện thì lại tội nghiệp khẩn cầu.
Đương nhiên, trong tình huống một người không để ý một người không muốn nói, vấn đề liên quan đến kiếm tiền nhanh chóng kết thúc.
“Trương ca, anh lần này vận chuyển hàng gì đến Đại Đường? Chất đầy cả phi thuyền.” Đặng Đào chuyển đề tài nói. Anh ta sẽ không trực tiếp hỏi thăm vấn đề có liên quan đến Đại Đường để thu thập tin tức, phương pháp thu thập tình báo như thế là ngu nhất, bất cứ lúc nào cũng khiến cho người ta hoài nghi thân phận của mình.

“Ờ, một số đồ cổ, súng thuốc nổ và đạn thuốc nổ.” Trương ca nói.
“Súng thuốc nổ và đạn thuốc nổ? Vũ khí cổ xưa trước khi vũ khí laser phổ biến sâo? Loại đồ cổ này đáng bao nhiêu tiền?”
Đặng Đào sắc mặt ngạc nhiên, hắn không ngờ, Trương ca lại vận chuyển những đồ cổ này đến Đại Đường để bán.
Lẽ nào Đại Đường giàu có lại có người mua những thứ đồ cổ này để sưu tầm? Không phải nói người của tinh hệ Vô Loạn bữa có bữa không sao?
Hơn nữa, theo tình hình hỗn loạn ở tinh hệ Vô Loạn, chính là người có tiền muốn mua vũ khí, cũng mua những loại vũ khí hiện đại để trang bị cho vệ sĩ của mình, làm gì có thể mua đồ cổ?
“Ờ, đồ cổ hồi nãy anh nói, là chỉ hình dáng cổ của đợt hàng này, chứ không phải là nói những thứ này là đồ cổ, hàng này đều mới được sản xuất.” Trương ca nhìn Đặng Đào hiểu lầm, bất giác giải thích.
Vốn đối với chuyện Trương ca vận chuyển súng ống đồ cổ đi Đại Đường để bán, thì đã rất ngạc nhiên, Đặng Đào nghe thấy hàng này là hàng mới vừa được sản xuất ra, bất giác ngây người, mãi một lúc sau mới hỏi: “Trương Ca, hàng này của anh bán được tiền không đây? Không phải ngay cả tiền nhiên liệu cũng kiếm không đủ đấy chứ?”
Trương ca nhìn thấy thần thái của Đặng Đào nhìn mình như anh có bệnh không đấy, bất giác kích động nói: “Anh mày là người ngu như thế sao? Nói cho cậu biết, hàng này có thể bán được 3 triệu đồng Vũ Lai! Nghe cho rõ, là 3 triệu đồng Vũ Lai, không phải là 3 triệu đồng Vạn La!”
“3 triệu đồng Vũ Lai? 300 triệu đồng Vạn La? Không thể nào?” Đặng Đào sắc mặt không tin.
Do Vạn La liên bang quân phiệt cát cứ, quân phiệt các nơi đều tự in tiền, tiền Vạn La liên bang dường như không thể chảy ra ngoài khu vực thủ đô, cho nên tỉ giá hối đoái tiền Vạn La đổi sang tiền Vũ Lai, được ngân hàng vũ trụ nâng lên 1 đổi 100.
“Hừ hừ, anh cũng không nói nhiều, đợi tiền đến tay rồi, cậu sẽ tin.” Trương ca sắc mặt không thoải mái nói.
“Ơ, Trương ca, em không phải không tin, chỉ là chuyện này khiến người ta quá ngạc nhiên, sao có người mua loại súng thuốc nổ sớm đã bị đào thao bao nhiêu năm nay rồi.” Đặng Đào cười nói.
Trương ca suy nghĩ, thay đổi khuôn mặt cười nói: “Khà khà, không trách được, lúc đầu anh nhìn thấy tin tức này cũng không dám tin, đợi anh tìm đến cửa, mới phát hiện đối phương thật sự cần, vì sau khi ký hợp đồng với bọn họ, bọn họ liền lập tức giao nửa tiền hàng.”
“Hợp đồng? Trương ca, trong tinh hệ Vô Loạn, hợp đồng có hiệu lực sao?” Đặng Đào hỏi. Đừng nói tinh hệ Vô loạn, ngay cả trong Vạn La liên bang bây giờ, hợp đồng cũng chưa chắc được tuân thủ bao nhiêu. Thời buổi này người nào cũng có, hiệu lực pháp luật của hợp đồng mấy chục ngàn năm trước đã mất hiệu lực rồi.
Trương ca nói: “Những nơi khác anh không biết, nhưng hợp đồng của Đại Đường là có hiệu lực, giống như anh đây nếu như nuốt tiền đặt cọc, không làm theo hợp đồng, không những anh, và tổ chức của anh không thể xuất hiện ở Đại Đường lần nữa, hơn nữa còn bị vô số lính đánh thuê truy sát.
“Đừng nói đến chuyện bị lính đánh thuê truy sát, chỉ đơn giản việc không thể vào Đại Đường làm ăn buôn bán, thì có thể khiến anh lỗ sạch gạch, vì người bên trong Đại Đường tuân thủ theo hợp đồng. Nên biết, tổ chức của anh lúc ở Van La liên bang đã bị người ta lừa hết mấy lần, sử dụng tất cả quan hệ, ngay cả một người cũng không tìm thấy, cuối cùng ta phải móc túi tiền bù lỗ.
“Bây giờ tổ chức của anh không làm ăn với những người khác, chuyên buôn bán ở Đại Đường, lợi nhuận không những cao hơn trước, hơn nữa còn an toàn. Xem ra vẫn là mọi người tuân thủ hợp đồng, mới có thể kiếm tiền.” Nói đến khúc sau, Trương ca bất giác cảm than không thôi.
“Ừ, như vậy xem ra, Đại Đường rất chú trọng hợp đồng, cũng có nghĩa là Đại Đường rất chú trọng phát triển kinh tế, xem ra những lời Trương ca nói trước đây có lẽ là thật.” Thu được chút tin tức, Đặng Đào lưu vào trong đầu, tiếp tục hỏi: “Trương ca, người nào mà tiêu nhiều tiền như thế, để mua số hàng này? Cho dù mua để chơi, cũng không cần mua nhiều như thế?”
“Ờ, là một trường bắn cần.” Trương ca nói.
“Trường bắn? Lẽ nào người của Đại Đường lại có thể tiến hành những hoạt động nhàn nhã này?” Đặng Đào lần nữa ngạc nhiên.
“Ha ha, anh nói cậu là xem Đại Đường giống như những thế lực khác của tinh hệ Vô loạn rồi, anh không nói nhiều nữa, chỉ nói với cậu, Đại Đường tuyệt đối vượt qua Vạn La liên bang trước khi bị quân phiệt cát cứ.”
Trương ca nhìn thấy dáng vẻ Đặng Đào vì lời nói của mình mà ngây ngốc ra đó, bất giác cười, sau đó tiếp tục nói: “Mặc dù ở Đại Đường, loại trường bắn này không phải người nào cũng có thể mở được, nhưng cạnh tranh rất kịch liệt, cho nên trường bắn này, đặc biệt muốn anh kiếm súng thuốc nổ uy lực khá lợi hại, cũng vì như thế, số hàng này mới có thể bán với giá đó.”
“Trường bắn không phải thường sử dụng các loại vũ khí laser sao? Sao trường bắn của Đại Đường lại muốn dùng loại súng thuốc nổ này? Nên biết những công cụ phòng hộ có thể phản xạ laser kia của trường bắn, không thể chống đỡ nổi đạn của súng thuốc nổ, trường bắn kia sao lại nhập vũ khí nguy hiểm như thế, không sợ khiến khách hàng xuất hiện thương vong sao?” Đặng Đào không hiểu hỏi.
“Ha ha, không phải một trường bắn sử dụng loại súng thuốc nổ này, mà tất cả trường bắn của Đại Đường đều dùng loại vũ khí này. Hồi nãy anh có nói, những trường bắn này không phải người bình thường có thể mở, trường bắn của Đại Đường quy định, người không có tước vị và quân hàm không được bước vào.
“Ở đại Đường, người có thể ra vào trường bắn sử dụng loại vũ khí này, đều là những người có thân phận, địa vị, cậu nghĩ biện pháp an toàn của trường bắn, còn có thể không làm đủ sao? Trương ca cười nói.
“Ah? Trường bắn lại biến thành câu lạc bộ của quý tộc? Sao có thể như thế?” Đặng Đào là một người theo chủ nghĩa dân chủ, cho nên nghe thấy cơ cấu đẳng cấp rất rõ ràng này, bất giác lập tức bất mãn.
Trương ca cười lần nữa nói: “Khà khà, Đại Đường người ta là nước độc tài thống trị, đương nhiên có thể như thế. Không phải anh nói cậu, cậu cũng không cần vừa nghe thấy những chuyện có liên quan đến độc tài liền kích động như thế, thời buổi này, cuộc chiến giữa dân chủ và độc tài sớm đã không còn là vấn đề chủ yếu nữa, nói không chừng một ngày nào đó có một hoàng đế có thể thống nhất vũ trụ.
Nhìn thấy mặ Đặng Đào có vẻ không tin, Trương Ca cười, chuyển đề tài nói: “Hoạt động bắn súng thuốc nổ này, được giới quý tộc Đại Đường hoan nghênh, nguyên nhân căn bản, là chủ nhân của Đại Đường thích hoạt động này, cấp trên đều chơi trò này, người bên dưới đương nhiên cũng phải học theo.
Đặng Đào rất nhanh bình tĩnh, anh ta sau khi nghe thấy lời này, bất giác hỏi: “Nếu chủ nhân của Đại Đường đã thích súng thuốc nổ như thế, tại sao Đại Đường không tự mình sản xuất, ngược lại phải mua từ bên ngoài vào. Đừng nói Đại Đường không có năng lực sản xuất loại này, ai cũng biết sản xuất loại vũ khí này rất đơn giản, tùy tiện tìm một nhà máy kim loại thì có thể sản xuất.”
Trương ca gật đầu nói: “Đại Đường đương nhiên không phải không có năng lực sản xuất loại này, nên biết, Đại Đường có thể tự mình sản xuất chiến hạm, nhà máy đối với Đại Đường mà nói, đồ chơi nhỏ như thế này hoàn toàn không đáng nhắc đến.
“Cũng vì như thế, Bộ thương nghiệp của Đại Đường hoàn toàn không thể bỏ ra một nhà xưởng để sản xuất loại vũ khí này, cộng thêm vào đó là Đại Đường không cho phép tư nhân chế tạo vũ khí, cho nên trường bắn đành phải mua từ bên ngoài.
Lúc hai người nói chuyện phiếm, đã đến gần một hành tinh màu xanh lam.
Được biết hành tinh này chính là hành tinh thủ đô của Đại Đường, Đặng Đào bất giác ngây người, anh ta mới nhớ đến mình cả chặng đường đến đây, hoàn toàn không chịu bất cứ sự ngăn cản và vặn hỏi nào.
Lẽ nào thế lực của Đại Đường, mạnh đến nỗi khiến xung quanh không một bóng hải tặc? Nơi yên bình lặng lẽ, vẫn là tinh hệ Vô loạn sao? Hơn nữa trên đường đến đây, mình hoàn toàn không nhìn thấy một đội cảnh giới nào của Đại Đường, lẽ nào hệ thống cảnh giới của Đại Đường lại thả lỏng như thế?
Đặng Đằng hỏi vấn đề này với Trương ca, nhận được một câu trả lời: “Gần Đại Đường không có hải tặc, bồ đội cảnh giới đều ở biên giới.”
Mặc dù Đặng Đào không hài lòng với câu trả lời này, vì lúc đi vào biên giới Đại Đường, hoàn toàn không nhìn thấy bồ đội cảng giới, nhưng do phi thuyền đã đi vào cảng tiếp nhận kiểm tra, cho nên Đặng Đào cũng không hỏi nữa.
Trương Ca cùng với nhân viên của cảng vũ trụ kiểm tra hàng hóa, và đợi phi thuyền hàng hóa tiến hàng khử độc, còn Đặng Đào thì xem xét xung quanh cảng vũ trụ này.
Nhìn những thiết bị tiên tiến và hiện đại này, Đặng Đào bất giác cảm thán cảng vũ trụ này, so với cảng vũ trụ hành tinh thủ đô Vạn La liên bang, còn tiên tiến hơn.
Đối với việc Trương ca nói cảng vũ trụ loại này thủ đô hành tinh Đại Đường tổng cộng có mấy ngàn cái, hắn có chút bán tín bán nghi.

Nhưng lúc anh ta nhìn thấy mấy ngàn vị trí phi thuyền, đậu bay liên tục, dường như không có vị trí phi thuyền nào bị bỏ trống 5 phút, anh ta tin.
Đồng thời cũng tin một câu nói khác mà Trương ca đã nói: “Lượng nhập xuất trong một ngày của cảng vũ trụ hành tinh thủ đô Đại Đường, ít nhất hơn 50 ngàn chiếc trở lên.
Đối với điểm này, Đặng Đào thật kinh ngạc, lượng nhập xuất trong một ngày 50 ngàn chiếc phi thuyền, trước khi Vạn La liên bang bị quân phiệt cát cứ, lượng xuất nhập của cảng vũ trụ hành tinh thủ đô cũng không đạt đến con số này.
Lượng xuất nhập lớn như thế mang đến không chỉ là phồn hoa, còn mang đến lợi ích kinh tế rất lớn.
Theo Trương ca nói, Đại Đường này không nhưng là thế lực giàu nhất trong tinh hệ Vô Loạn, còn rất có thể, là thế lực giàu nhất trong những tinh hệ rộng lớn gần đây.
Đặng Đào đi ra khỏi cảng vũ trụ, mặc dù đã tự cho rằng mình đối với sự giàu có của Đại Đường đã có sự hiểu biết nhất định, nhưng lúc nhìn thấy tình hình bên ngoài của cảng vũ trụ, vẫn còn phát hiện mình đối với sự giàu có của Đại Đường còn chưa hiểu hết.
Đường rộng rãi sạch sẽ, cây cối hoa cỏ xinh tươi; hai bên đường vô số những kiến trúc tuy không cao nhưng rất xinh đẹp mỹ quan; số lượng mặc dù nhiều, nhưng có thứ tự, dòng xe dừng chạy yên lặng; đám đông lịch sự nhã nhặn, nhưng vội vội vàng vàng, tràn đầy sức sống.
Lúc Đặng Đào đang cảm thán, đột nhiên phát hiện trong đám người qua lại có hiện tượng kỳ lạ, lúc đám đông đụng phải một người nào đó đặc biệt, sẽ đột nhiên dừng lại, sắc mặt cung kính cúi chào hỏi thăm người đặc biệt này, đồng thời tự động nhường đường, để cho những người đặc biệt cũng lịch sự đáp trả này đi qua.
Đặng Đào nhìn ra những người đặc biệt kia trong đám người này, là cúi chào hỏi thăm và nhường đường xuất phát từ đáy lòng, vì trên khuôn mặt bọn họ hoàn toàn không có bất cứ sự không tình nguyện nào, có chỉ là sự cung kính hâm mộ, và một chút đố kỵ, tuyệt đối không có vẻ gì là ganh ghét.
Đặng Đào phát hiện những người đặc biêt này, chỉ nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không phát hiện họ có sự khác nhau gì với những người bình thường.
Nhưng quan sát kỹ một chút, Đặng Đào phát hiện trước ngực những người đặc biệt này, đều có một chiếc huy chương nhỏ.
Hình những chiếc huy chương này không giống nhau, Đặng Đào phát hiện các loại hoa văn như cung tên, trường thương, rìu, khiên. Những hoa văn này có lẽ là dùng để phan biệt địa vị cao thấp giữa bọn họ, chỉ là Đặng Đào không biết, Hoa văn nào đại diện cho địa vị cao, hoa văn nào đại diện cho địa vị thấp.
Trương ca phát hiện Đặng Đào đang để ý gì đó, bất giác cười nói: “Đó là những huy chương tước vị, ngăn gọn gọi là tước hàm, tất cả quan viên Đại Đường đều có huy chương tước vị loại này, tước hạm này và quân hàm là đồng đẳng với nhau.
“Tước hàm của Đại Đường phân rất tỷ mỉ, có 7 bậc 21 cấp, những người không có tước hàm và quân hàm, phải chào hỏi những người có tước hàm và quân hàm, còn cấp thấp phải chào hỏi cấp cao, điều này được quy định trong pháp luật Đại Đường.
“Hừ, chế độ phong kiến.” Đặng Đào không nhịn được hừ môt tiếng.
Nghe thấy lời này của Đặng Đào, Trương Ca cười nói: “Cũng không tính là chế độ phong kiến, thi công chức giống như Vạn La liên bang, chỉ cần trở thành công chức thì có được tước vị, hơn nữa ngoài vài tước vị cấp cao có thể giữ suốt đời, những tước vị khác sau khi nghỉ hưu sẽ bị hủy bỏ, tước vị của Đại Đường không được truyền cho con cháu. Khà khà, có phải rất giống chế độ chức vụ của Vạn La liên bang không?”
“Còn nữa, Đại Đường còn đặc biệt vì những người không muốn làm quan và người nước ngoài, chuẩn bị một loại tước vị danh dự. Tước vị này là chiếu theo sự cống hiến đối với Đại Đường mà ban phát, tước vị danh dự này ngoài không có lương và quyền lực ra, những đãi ngộ khác giống như tước vị chính quy, Trương ca anh cậu đây còn kém một chút nữa, là có thể có được tước vị danh dự.” Nói đến đây, Trương ca bất giác đắc ý.
Đặng Đào không chú ý Trương ca đắc ý cái gì, anh ta sớm đã trầm tư trong chế độ tước vị của Đại Đường.
Sau khi suy nghĩ, Đặng Đào phát hiện tước vị của Đại Đường, dường như ngoài việc được người kính trọng ra, không có gì khác so với chế độ chức vị của chế độ dân chủ, nghĩ đến đây bất giác hỏi: “Nếu không thể truyền cho con cháu, những quý tộc của Đại Đường kia không phản đối sao? Em biết tiền thân của Đại Đường là chế độ gia tộc.”
Trương ca cười nói: “Khà khà, sau khi tước vị đạt đến một trình độ nhất định, có thể tiến cử một người làm quan, người được tiến cử này, có thể trực tiếp có được tước vị thấp hơn người tiến cử một, hai cấp, so với những người bò từng bước từng bước lên, tiết kiện không biết bao nhiêu cực khổ.
“Hơn nữa những có tước hàm và quân hàm, ở rất nhiều phương diện đều có ưu đãi, còn nữa lương của bọn họ rất cao, cao đến nỗi khiến cậu kông dám tin. Hơn nữa, những quý tộc kia nào dám có ý kiến, nên biết, Đại Đường chỉ một mình Đường Long quyết định, những kẻ nào dám phản kháng, toàn bộ đều không nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.
“Nghĩ đến đây, anh cũng không hiểu, Đường Long đang yên đang lành hoàng đế không làm, chạt đến Vạn La liên bang làm nguyên soái làm gì.” Trương ca nói đến đây, bấy giác ra vẻ không hiểu.
“Thì ra Đường Long là chủ nhân của Đại Đường, cuối cùng hiểu được ông chủ vì sao muốn mình đến Đại Đường thu thập tình báo.” Lúc này mới biết chủ nhân của Đại Đường là ai, Đặng Đào hiểu ra gật đầu, không nói nữa.
Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình Đặng Đào quay lại, Trần Dục mãi cho đến khi điếu xì gà cháy đến ngón tay mới tỉnh lại, ông ta ngỡ ngàng nhìn văn phòng của mình, sau đó thở dài.
Ông ta xuất thân từ tinh báo, có thể từ những thứ đớn giản, nhìn ra tin tức được giấu bên trong.
Trần Dục không có xem những tin tình báo về quân tình phía sau, không phải là mình không quan tâm điểm này, cho dù mình quan tâm, cũng có thể biết tinh tình báo phía sau có tác dụng gì chứ.
Theo hệ thống gián điệp nghiêm ngặt như thế của Đại Đường, nếu như Đặng Đào thật có thể tìm ra tình báo quân sự có ích, phần tình báo này chắc chắn không thể trở về.
Trần Dục từ trong những hình ảnh kia, biết được tình báo mình muốn có, đơn giản nói một cách khái quát, đó chính là: Đại Đường giàu có, Đại Đường coi trọng thương nghiệp, đẳng cấp Đại Đường thâm nghiêm, chế độ Đại Đường chặt chẽ, Đại Đường tràn đầy sức sống.
Trần Dục sờ sờ ngón tay bị xì gà cháy làm bỏng, thở dài nói: “Hài, đòi hổ lột da là đòi hổ lột da (chuyện không thể thành công thì không thể thành công), dù gì trong thời buổi này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Nói đến đây, Trần Dục hai mắt phát sáng, khẽ nói: “Nhưng, chuyên cá mặn biến thành cá sống, cũng không phải không có khả năng.”
Trần Dục nói xong, đứng dậy ấn một nút trên bàn nói: “Chuẩn bị xe, ta muốn đi quân bộ.” Lời này vừa nói xong, Trần Dục liền ngây người, vì trong hoàn cảnh này, câu nói này đều khiến mình rất quen thuộc.
Suy nghĩ, Trần Dục lắc đầu thở dài, quan người rời khỏi phòng làm việc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.