Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 19-2: Trung



Editor: Gà tròn vo

Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko

Tương du quân, ngươi có chủ ý gì đây cơ chứ? Ngươi như thế không phải cố ý sao? Ngươi không biết lời đồn đại của cung chủ Thủy Nguyệt cung khi nhìn thấy bất cứ ai có khả năng là Vô Nguyệt sao?

Nói đi cũng phải nói lại, tương du quân cũng đâu có biết nam tử kia lại chính là cung chủ của Thủy Nguyệt cung cơ chứ.

Ta ngấu nghiến quăng một cái nhìn cho tương du quân rồi cầm vò rượu lên rót cho hắn một chén.

Ta nói: “Uống! Không say không về.” Mau uống đi, đừng cứ thế khai ra ta chứ.

Hắn cầm chén rượu lên, hùng hổ uống một hơi cạn sạch.

Ta còn muốn chuốc thêm cho hắn nhưng hắn lại đoạt lấy vò rượu rót thêm vào chén của ta.

Ta hít hít mũi, bắt chước y cầm chén lên ‘ực’ một hơi hết luôn.

Vốn muốn chuốc say tên kia, ấy vậy mà không hiểu sao thành chuốc say chính mình.

Hắn tiếp tục rót rượu cho ta. Ta “khanh khách” cười chỉ vào bộ râu của hắn trịnh trọng tuyên bố: “Đêm nay, ta nhất định thừa dịp ngươi ngủ say sẽ cạo sạch râu của ngươi.”

Hắn vươn tay sờ sờ bộ râu của mình, nói: “Ngươi say rồi, lên lầu nghỉ ngơi chút đi.”

Ta nháy mắt mấy cái, nhìn hắn mỉm cười, nhu thuận gật đầu nói: “Hảo.”

Hắn dìu ta lên lầu, trên đường hắn còn nói: “Ngươi cũng đừng có nghĩ tới chuyện cạo râu ta, ta thật không nỡ mà.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn còn nói: “Sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi sớm đó.”

Ta tiếp tục gật đầu.

Bước vào sương phòng, ta đến bên giường nằm một lát liền lật chăn đi xuống lầu.

Ta vừa bước xuống chân cầu thang, người mặc bộ tử y lúc trước đi đến trước mặt ta nói: “Vị công tử này, chúng ta thật có duyên.”

“Chúng ta đã từng gặp qua?”

“Ngươi đã quên sao? Ở chợ đó.”

Đầu óc quay cuồng, ta không nhớ rõ nữa.

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay ta sờ sờ. Ta cả kinh vội giật ta lại, nói: “Ngươi muốn gì?”

Khóe môi hắn nhếch lên, tươi cười nói: “Ngươi muốn hay không cùng ta đi dạo một lát?”

Chớp chớp mắt mấy cái, ta gật gật đầu nói ta muốn mua một con dao nhỏ.

Hắn nhướn mày hỏi: “Để làm gì?”

Ta sung sướng, lòng phơi phới dào dạt vừa cười vừa nói: “Ta sẽ cạo sạch bộ râu của tên tương du quân kia.”

Nam tử kia không cười nổi, nói: “Ngươi vừa rồi không phải đã đáp ứng với hắn rồi sao?”

“Khửa khửa” ta cười, cười ngây ngốc, cứ nhìn nam tử trước mặt mà cười.

Hắn thở hắt ra, xoa xoa đầu ta nói: “Ngươi vẫn khó bảo như ngày nào.”

… Nói vậy chúng ta có quen biết?

Hắn nói: “Ngươi vừa rồi uống rất nhiều rượu, tốt nhất vẫn nên uống một ly trà để giải rượu.”

Ta gật đầu đồng ý.

Hắn kéo ta ngồi xuống ghế rồi nhờ tiểu nhị mang đến một bình trà.

Hắn rót một chén rồi đưa cho ta.

Ta tiếp nhận, nhìn hắn ngọt ngào cười: “Cảm ơn.”

Hắn đạm cười, một nụ cười hết mực ôn nhu hé ra trên khuôn mặt ôn hòa. Hắn vươn ta xoa xoa đầu ta. Cảnh tượng này khiến lòng ta có chút thắt lại.

Ta nháy mắt mấy cái, nhìn hắn nói: “A, phía sau ngươi đang có đánh nhau kia.”

Hắn vẫn yên lặng nhìn chăm chú vào ta nói: “Cứ để bọn họ đánh nhau cho thoải mái.”

Ta ngửa đầu lên, chỉ chỉ trên không nói: “Ngươi xem, trên trời có rồng bay kìa.”

Hắn vẫn đạm cười như vậy nói: “Phía trên đó là mái nhà, không thể nhìn thấy trời.”

Ta nhếch miệng, thất thần nhìn ra phái sau hắn nói: “Ô ô ô, ngươi xem, đằng kia có hai mỹ thiếu niên đang hôn nhau.”

Nét mặt hắn không hề thay đổi, nói: “Để bọn họ tự nhiên đi.”

Cặp mắt hắn vẫn dán chặt trên người ta, không chịu lơi đi một phân nào.

Ta hít hít mũi, trưng ra vẻ mặt ngàn vạn lần cầu xin nhìn hắn nói: “Ngươi quay đầu lại nhìn một chút được không?”

Hắn mỉm cười gật đầu nói một tiếng “Được” liền quay đầu đi.

Ta nhanh chóng vơ lấy ấm trà muốn trút trà này trở lại bình nhưng hắn ta chưa gì đã quay đầu lại rồi.

Mặt mày vẫn tươi cười, hắn nói: “Không uống hết, ta sẽ không mang ngươi đi chợ mua đồ đâu.”

Hai mắt đẫm lệ quanh tròng nhìn hắn.

Hắn còn nói: “Được rồi, ngươi không cần nói linh tinh gì nữa. Ngươi cứ yên lặng như vậy có phải đáng yêu không.”

“A” nháy nháy mắt mấy cái, ta hết nhìn ấm trà rồi lại nhìn chén trà trong tay.

Ta lén làm sánh bớt phân nửa số trà trong chén rồi nhanh lẹ ngửa cổ uống cạn như không có chuyện gì. Cứ như vậy, một chén rồi lại một chén.

Hắn khẽ cười nói: “Đã xong?”

“Ân.” Đầu ta cứ ong ong kêu.

Hắn dẫn ta đi ra khỏi khách điếm.

Đám mỹ thiếu niên kia nguyên bản cũng muốn đi theo, nhưng dưới con mắt âm lãnh của hắn đám người đó vội vàng lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.