Tiêu Chuẩn Dựng Vợ Gả Chồng

Chương 11





Trăng sáng sao thưa.
Gió đêm se lạnh thổi qua, sợi tóc khe lay động.

Thư kí Cao đi lấy xe, khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có, Mạnh Tây Nguyệt chăm chú ngắm nhìn những ngôi sao thưa thớt trên nền trời.
"Này."
Suy nghĩ đang thả trôi lập tức bị cắt ngang, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, có chút hung dữ.
Mạnh Tây Nguyệt quay đầu nhìn Hạ Ngữ An đứng dưới ánh đèn mờ.

Đèn đường hắt lên người nàng, phía sau là bóng tối u ám.
Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy gương mặt trắng hồng dưới ánh đèn đường, chiếc cổ thiên nga thon dài, lộ ra xương quai xanh trắng muốt, và đôi môi đỏ diễm lệ.
Nàng cầm theo túi xách, giày cao gót không an phận bắt đầu di chuyển.
"Mạnh Tây Nguyệt, ngày mai có thời gian ăn bữa cơm không?"
Khoảng cách tương đối gần, Mạnh Tây Nguyệt có thể nhìn thấy lông mi của đối phương khẽ rung động dưới ánh đèn đường.
Bất an.
Mạnh Tây Nguyệt thoáng chốc đánh giá được cảm xúc của đối phương.
Nhưng mà.
"Ngại quá cô Hạ." Mạnh Tây Nguyệt thật sự không muốn có dính líu đến nhân vật trong cốt truyện.
Xen vào việc của người khác, một lần là quá đủ rồi.

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của đối phương, Hạ Ngữ An cắn môi: "Cô đang tức giận à?"
Đôi mắt của Mạnh Tây Nguyệt cong thành một đường cong lạnh lẽo: "Không có, cô Hạ thật sự nói rất đúng.

Tôi không có quyền dạy bảo cô."
Nói dối, rõ ràng đang tức giận mà.
Hạ Ngữ An nhìn gương mặt lạnh nhạt của đối phương, trong lòng chua xót.

Nàng thật sự biết mình có hơi quá đáng, nhưng nàng cao ngạo đã quen, chưa từng hạ mình.
Ngay lúc này, thư kí Cao lái xe đến.

Mạnh Tây Nguyệt gật đầu, quay người bỏ đi.
Đi được vài bước, sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót vội vã.

Cô còn chưa kịp xoay người thì tay đã bị một bàn tay mềm mại bắt lấy.
"Xin...!xin lỗi mà."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên sau lưng.
Lúc này, Hạ Ngữ An vô cùng hoảng loạn, cúi đầu, ánh mắt rơi lên bàn tay nàng đang nắm chặt.
Trắng nõn thon dài, ngay cả độ cong cũng vô cùng xinh đẹp, mạch máu màu xanh dưới ánh trăng dường như tỏa ra nét diễm lệ khác thường.
Mạnh Tây Nguyệt nghiêng người, rút tay, lại bị đối phương nắm chặt.

Cô thở dài: "Cô Hạ, tôi cần phải quay về."
Rõ ràng nàng đã nói xin lỗi rồi mà, tại sao vẫn là thái độ như vậy chứ.
Hạ Ngữ An kìm nén uất ức đến đỏ cả mắt.

Nàng ngẩng đầu, hất tay Mạnh Tây Nguyệt ra: "Tôi đã nói xin lỗi rồi mà.

Sao cô cứ không chịu bỏ qua vậy? Đinh Dao Dao tốt như vậy sao?"
Mạnh Tây Nguyệt vốn cũng không phải là một người thân thiện, bây giờ lại bị Hạ Ngữ An dính lấy làm phiền, cô nhíu mày, đang định mở miệng.
Kết quả, đôi mắt đang liếc nhìn cô kia, tuôn ra từng giọt nước mắt to như hạt trân châu.
Mái tóc hơi uốn lượn xõa hai bên má, ánh mắt mông lung, hai tay không ngừng lau khóe mắt.
Cực kỳ đáng thương.
"Cô Hạ, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa cô về nhé."
Bàn tay lau nước mắt của Hạ Ngữ An dừng lại, cơ thể vì uất ức mà co cụm lập tức thẳng lại, chớp chớp đôi mắt đỏ hồng, hất cằm, tiếng nói mang theo giọng mũi: "Hừ, nhanh lên, gió lớn quá, bụi bay vào mắt tôi rồi."
Nói xong, lập tức bước lên xe.
Về phần thư kí Cao ngồi trong xe, quan sát được toàn bộ câu chuyện thì im như thóc.
Mạnh Tây Nguyệt đứng đó, một lúc sau, gương mặt luôn buồn tẻ được phủ lên ý cười nhàn nhạt, trái tim dường như cũng mềm nhũn một chút.

Hạ Ngữ An ngồi lên xe, ngọ nguậy cơ thể, vẫn chưa thấy Mạnh Tây Nguyệt bước lên, còn tưởng rằng đối phương đổi ý, nàng ho một tiếng, châ trái nhấc lên đặt trên chân phải, cơ thể thẳng tắp: "Nhanh lên, chậm chết đi được."
Vừa dứt lời, mùi hương lành lạnh ập đến, chỗ ngồi bên cạnh chùng xuống.
Đối phương đi lên.
Hạ Ngữ An quay đều, thông qua kính xem, nhìn bóng dáng mơ hồ in trên đó, kiềm nén suy nghĩ, khóe môi khẽ nhếch.
Thư kí Cao bị kẹp ở giữa, thấy hai vị đại lão yên tĩnh thì nhấn chân ga, có lòng kéo vạch ngăn lên.
Hai người ngồi phía sau không ai muốn lên tiếng.
Hạ Ngữ An chống cằm, xuyên qua cửa kính thủy tình nhìn vẻ mặt của Mạnh Tây Nguyệt, nhìn thấy cũng không rõ ràng lắm, thế là cựa quậy cơ thể, cúi đầu, âm thầm liếc mắt quan sát.
Cô tựa vào ghế, mái tóc dài được đặt gọn sau lưng, trên trán có vài sợi tóc lòa xòa, đôi mắt hẹp dài thâm thúy, xinh đẹp.
Gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt, không nhìn ra được có điểm gì khác với thường ngày.
Không thể nào tìm ra được tin tức hữu dụng, Hạ Ngữ An đổi chân bắt chéo, đầu ngón tay lướt qua mái tóc, xếp gọn ở sau lưng, cả đầu tựa vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vách ngăn.
"Khụ." Sau khi ho một tiếng, nàng nhìn lén phản ứng của Mạnh Tây Nguyệt.
Đối phương không có phản ứng gì.
Hạ Ngữ An lo lắng rục rịch cơ thể: "Tôi thừa nhận hôm nay tôi rất quá đáng."
Lời này vừa nói ra, tiếp theo lập tức tuôn ra như nước chảy: "Nhưng tôi không thể khống chế được bản thân.

Chuyện của Đinh Dao Dao, tôi không nghĩ rằng mình làm sai."
Nói đến đây, Hạ Ngữ An nhìn lén phản ứng của đối phương, lại đối diện với ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt.
Ánh mắt có chút u ám.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
2.

Tần Cảnh Ký
3.

Trời Sinh Thích Em
4.

Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
=====================================
Hạ Ngữ An dùng ngón tay chải tóc: "Được rồi.

Tôi không nên làm nhục một cô gái ở trước mặt mọi người, cho dù tôi không thích người đó, nhưng mà, khụ, sự tôn trọng và phẩm chất nên có thì không thể vứt bỏ."
Nói xong, Hạ Ngữ An lại liếc nhìn Mạnh Tây Nguyệt, dường như ánh mắt đã không còn lạnh lẽo như lúc nãy nữa, lại tiếp tục đổi chân, giọng nói có chút hung hăng: "Nhưng mà, tôi mãi mãi cũng sẽ không thích Đinh Dao Dao, dù sao cô ta chính là một đóa bạch liên hoa tôi nhìn thì muốn buồn nôn."

"Hừ, cùng lắm thì sau này tôi sẽ không xúc động như vậy nữa là được."
Mạnh Tây Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng, lông mi hơi buông thõng, sau đó chuyển ánh mắt, khẽ ừm một tiếng.
Có sự đáp lại của đối phương, buồn bực trong lòng Hạ Ngữ An giảm đi một chút, nghĩ đến những lời nói tiếp theo, đầu ngón tay của nàng bất an bấu lấy tấm đệm dưới chỗ ngồi.
"Còn nữa, cảm ơn hôm nay cô đã giúp tôi."
Nghĩ đến chuyện hôm nay Lệ Đình vì Đinh Dao Dao mà muốn ra tay đánh nàng, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy, trong giây phút đó, lòng Hạ Ngữ An chết lặng.
Nếu như cái tát tay đó thật sự đánh xuống, sau này nàng làm sao có thể tiếp tục lăn lộn trong giới đây.
Bất tri bất giác, cách xưng hô của Hạ Ngữ An đối với Lệ Đình đã đổi thành kêu thẳng tên, không còn thân thiết như trước kia nữa.
"Ừm, còn nữa, xin lỗi, tôi không nên nói cô như vậy."
Hạ Ngữ An cũng biết Mạnh Tây Nguyệt là vì muốn tốt cho nàng.

Lúc ấy vì quá tức giận, tính tình không thu lại được.
"Cô có thể tha lỗi cho tôi được không?" Tay của Hạ Ngữ An chậm rãi lướt qua tấm đệm, ngón trỏ như muốn lấy lòng chọt chọt vào lòng bàn tay đang đặt trên đùi của Mạnh Tây Nguyệt.
Đây là động tác nhỏ của Hạ Ngữ An để lấy lòng anh hai mình.
Không biết tại sao, nàng lại vô thức làm nó với Mạnh Tây Nguyệt.
Sự thân mật đột nhiên xuất hiện, mi mắt của Mạnh Tây Nguyệt khẽ run, đôi mắt buông thõng nhìn về phía người kia, mái tóc xõa trên cánh tay.
Lòng bàn tay bị chọt đột nhiên ngứa ngáy tận cõi lòng.

Cô nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Hạ Ngữ An.
Cô quả nhiên không thích kiểu tiếp xúc thân mật như thế này.
"Ừm."
Trả lời đơn giản, mang theo tính cách lạnh nhạt của riêng Mạnh Tây Nguyệt.
Mắt Hạ Ngữ An sáng lên: "Vậy, ngày mai cô có rảnh không, tôi muốn mời cô ăn cơm."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn về phía Hạ Ngữ An ở bên cạnh như đang muốn áp sát mặt cô: "Ừm."
"Nói rồi đấy nhé, ngày mai cùng nhau ăn cơm."
Mạnh Tây Nguyệt: "Ừm."
Ngày mốt Mạnh Tây Nguyệt phải đi Mỹ, ban đầu dự đình chiều mai sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng mà, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia của đối phương.
Mạnh Tây Nguyệt nghĩ.
Chỉ cần đừng trễ quá thì cô vẫn có thể chấp nhận được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.