Thẩm Hàm nhấc chân đá tay Long ca, ổn chuẩn tàn nhẫn, gậy trong tay Long ca còn chưa đánh lên Thẩm Hàm, hắn ta thấy cổ tay đau.
Bị Thẩm Hàm đá Long ca cắn răng nhặt gậy, mà trong lúc này, gậy của Thủy ca cũng khua tới trước mặt Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm không kịp đá chân, chỉ có thể dùng tay chắn, chính lúc này Hạ Lan Trân xách chậu hoa ném vào người Thẩm Hàm.
Trong chớp nhoáng, Trình Chí Trác gia nhập vào, anh cầm tay Hạ Lan Trân, rồi sau đó bay người lên đá vào bụng Long ca.
Hai người bị chế trụ nên Thẩm Hàm nhẹ nhàng, lúc Thủy ca đánh lại, hắn quay người đá, đá đến sau cổ Thủy ca, Thủy ca ngã xuống đất.
Lúc này Long ca ôm bụng nói không ra lời, Hạ Lan Trân thấy tình thế không đúng, xoay người chạy, nhưng bị Trình Chí Trác bắt được.
“Bọn mày muốn làm gì, giết người, giết người!” Hạ Lan Trân ồn ào nhưng hàng xóm không ai mở cửa, chỉ có người thanh niên bị mắng vẻ mặt yêu tướng, từ dưới lầu lên, tựa hồ vừa về.
Hạ Lan Trân vừa thấy có người, liền giãy giụa muốn chạy, nhưng bà ta không thoát ra được bởi vì sức tay của Trình Chí Trác vô cùng lớn, Hạ Lan Trân căn bản không phải đối thủ của anh.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Hạ Lan Trân nhìn về người thanh niên kêu to, nam thanh niên lại đi đến trước mặt Thẩm Hàm, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy Thẩm Hàm?”
Thẩm Hàm thoáng nhíu mi, bởi vì trong trí nhớ của hắn không có thân ảnh thanh niên này, tựa hồ gặp qua vài lần, nhưng cũng không có giao thoa lại nói hắn thậm chí còn không biết tên người này.
“Không có việc gì anh là?”
“Tôi là Tần Thanh, hàng xóm của cậu, tuy chưa nói chuyện nhưng chúng ta gặp vài lần. Tôi hôm nay nghe hàng xóm nói mới biết cậu tên Thẩm Hàm.” Tần Thanh nói, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, ngữ điệu nhu hòa, cả người đều mang một loại cảm xúc làm người bình tĩnh, ngay cả Thẩm Hàm lúc nghe anh giải thích tâm tình cũng hòa hoãn.
“Ừ, chào anh, tôi không có việc gì.”
“Đây là danh thiếp của tôi, tôi là một luật sư, nếu cậu cùng vị nữ sĩ này có xung đột tùy thời kêu tôi.”
“Được, cảm ơn.”
Hạ Lan Trân bị Trình Chí Trác tóm lấy, lúc này thật sự không nói ra được cái gì, chỉ có thể ai ai xin tha.
“Tiểu Hàm, nói thế nào, tôi cũng là mẹ cậu nhá, là tôi sinh cậu, là tôi nuôi cậu, Tiểu Hàm, lúc nãy tôi có chút quá phận, tôi xin lỗi được chưa? Chúng ta là người một nhà, mẹ thực thích con nha. Con nghĩ thiên hạ này nơi nào có cha mẹ không thích con trai mình, còn không phải muốn cho con hiểu chuyện sao.” Hạ Lan Trân tận tình khuyên bảo, nhưng lời này dừng ở tai Thẩm Hàm lại chỉ cảm thấy châm chọc.
Trình Chí Trác lúc này cũng buông lỏng Hạ Lan Trân, không vì cái gì khác, bởi vì Tần Thanh cùng Thẩm Hàm đứng một chỗ, không hiểu sao làm anh thấy ghét.
Thẩm Hàm lạnh lùng nhìn Hạ Lan Trân, Hạ Lan Trân khiếp đảm mà lui ra sau vài bước, dưới tầm mắt như dao của Thẩm Hàm khóc lóc.
“Tiểu Hàm…… Con muốn làm gì, chẳng lẽ con thật sự muốn mẹ chết trước mặt con sao……”
Trong không khí yên tĩnh chỉ có tiếng khóc của Hạ Lan Trân, vài phút sau chỉ nghe Thẩm Hàm nói một câu: “Cút!”
Hạ Lan Trân cùng Long ca ôm Thủy ca té xỉu tè ra quần mà chạy nhanh.
Lần này Thẩm Hàm cũng không để Trình Chí Trác Tần Thanh đi, vì thế nói: “Đến nhà tôi một chút đi.”
Trình Chí Trác gật đầu, Tần Thanh cũng theo vào, chỉ là lúc vào mới phát hiện trong nhà, ghế cũng không có, có dấu vết lục lọi khắp nơi giống như có trộm, hoặc nên nói thật sự có trộm, chẳng qua trộm là mẹ chủ nhà.
Thẩm Hàm mở ngăn kéo phát hiện một quyển sổ tiết kiệm 5 ngàn không cánh mà bay, tiền hắn mang theo, nói cách khác giờ phút này Thẩm Hàm chỉ còn lại 2 ngàn 7 trăm.
“Muốn báo nguy không?” Trình Chí Trác hỏi.
“Thôi bỏ đi.”
“Bằng không tới nhà tôi ngồi một chút đi, uống ít nước, không thì Thẩm Hàm cậu có thể đến nhà tôi ở, phòng tôi khá lớn, giường cũng lớn, nếu cậu không quen hai người ngủ, tôi có thể ngủ trên sô pha.” Tần Thanh nói vẫn mang theo lực lượng làm người bình thản, tựa hồ vô luận phát sinh chuyện gì, đến trước mặt anh đều có thể giải quyết, không có áp lực, cũng không nôn nóng, sốt ruột.
Thẩm Hàm vừa muốn gật đầu dù sao hắn cũng mệt mỏi, tuy không chuẩn bị đến nhà Tần Thanh qua đêm, nhưng hắn muốn tìm nơi an tĩnh ngồi một lúc là sự thật, thế nhưng không chờ hắn mở miệng thì nghe Trình Chí Trác nói: “Ngượng ngùng, hai người mới quen, tôi cùng Thẩm Hàm là bạn quen lâu, em ấy có việc tôi sẽ phụ trách không phiền hàng xóm của em ấy.”
Trình Chí Trác nói xong, Tần Thanh không chú ý tới lời anh gật đầu, mà Thẩm Hàm lui về phía sau một bước, dựa vào cửa, nhìn Trình Chí Trác nghiền ngẫm.
“Cũng tốt tôi đây đi trước. Thẩm Hàm à trên danh thiếp có số điện thoại của tôi, có việc có thể liên hệ tôi.” Tần Thanh nói.
“Cảm ơn.”
Tần Thanh nói xong liền đi, Trình Chí Trác vừa quay đầu thấy Thẩm Hàm dựa ở cửa, ánh mắt cậu làm anh thập phần xấu hổ, chính anh cũng không biết mình vì cái gì nhìn Tần Thanh liền khó chịu.
“Sao thế?” Thấy Thẩm Hàm vẫn nhìn mình, Trình Chí Trác chột dạ miệng cọp gan thỏ hỏi.
Thẩm Hàm hơi mỉm cười, mặt mày giãn ra, mị lực ngập tràn, tươi cười nở rộ.
“Không sao, chỉ cảm thấy hai ta là ‘bạn quen lâu’, đặc biệt ‘lâu’.” Thẩm Hàm nói.
“Ít nhất so với hàng xóm vừa mới quen chúng ta đã quen vài tiếng đồng hồ.” Trình Chí Trác nói.
“Ừ, cũng đúng.”
“Đêm nay đi chỗ anh, dù sao ngày mai em còn muốn đi công ty bọn anh, đến lúc đó anh đưa em đi.”
“Được.”
Thẩm Hàm dựa vào cạnh cửa, biểu tình làm Trình Chí Trác hận đến ngứa răng, nhưng cố tình Trình Chí Trác lại nói không nên lời, chỉ có thể đến bên Thẩm Hàm, duỗi tay nhẹ đẩy trán hắn, nói: “Không thể nhìn chỗ khác sao?”
Dứt lời, Trình Chí Trác đi về phía trước, anh thật sự sợ ánh mắt này của Thẩm Hàm, tựa hồ nhìn thấu anh, mà anh tự nhận là da mặt dày như tường thành nhưng ở trước mặt Thẩm Hàm lại cảm thấy mặt nóng đáng sợ, thật đúng là gặp quỷ.
Thẩm Hàm tùy tiện nhìn thoáng qua khoá cửa bị phá hư chỉ đơn giản khép cửa lại theo Trình Chí Trác rời đi.
Tới nhà Trình Chí Trác, Thẩm Hàm mới biết được cái gì gọi là không theo lẽ thường chân chính, người này không ở trung tâm đế đô, nhưng cũng không kém, mấu chốt là tại nhà anh thế mà lại có một hoa viên.
Trong và ngoài ngắn cách nhau bởi hoa viên mà bao quanh nó là tường. Bên ngoài tường là đô thị ồn ào náo động, bên trong lại như tiến vào một thế giới khác, đình đài, núi giả, đường lát, lầu các mang phong phạm sông núi Giang Nam Hoa Hạ, thậm chí hoa hoa cỏ cỏ đều mang theo ý nhị.
Nhưng nơi lớn như vậy lại không có người ở, chỉ có mấy người giúp việc đi tới đi lui.
Thẩm Hàm được Trình Chí Trác mang đến một phòng, phòng có bàn lùn cùng đệm hương bồ, hai người ngồi vào đệm hương bồ, Trình Chí Trác nói với người giúp việc một câu: “Dâng trà.”
Vài phút sau, người giúp việc bưng một bộ trà cụ đặt trên bàn lùn.
Người giúp việc vốn định pha trà cho hai người nhưng Trình Chí Trác khua tay bảo bà ấy đi xuống, tự mình tráng ấm trà, ngâm trà, châm trà, nhìn qua là người biết thưởng trà.
Thẩm Hàm nhận trà Trình Chí Trác rót, uống một ngụm, nhất thời không phân ra tốt xấu, chỉ tinh tế phẩm qua, mới phát hiện quả nhiên mới nhấp là đắng dư vị lại ngọt lành.
Thẩm Hàm định khen trà của Trình Chí Trác, kết quả Trình Chí Trác nói: “Hàng xóm kia của em rõ ràng là luật sư, vì cái gì lại ở nơi cũ nát, nói không chừng hắn có vấn đề.”
Trình Chí Trác nói xong, Thẩm Hàm lại nhìn anh nghiền ngẫm, nhìn đến mức Trình Chí Trác sa mạc lời.
Kỳ thật anh cũng không biết sao mình lại để ý Tần Thanh, dù sao cũng là nhìn cậu ta không quen, mà bản thân anh lại thực tâm, dù thích Phong Tiểu Lê, cũng không quá đáng với Ôn Tự Kỳ.
Duỗi tay che mắt Thẩm Hàm, Trình Chí Trác uống chén trà của mình trong một ngụm, sau đó vội rót thêm một chén, lại một ngụm uống sạch, sau đó bỏ lại một câu “Đi ngủ sớm một chút” thì đi.
Để lại Thẩm Hàm cùng một bình trà, còn một phòng rộng và tâm tình không tồi đêm nay.
Không sai, Thẩm Hàm là gay, từ trước đến nay đều thế mà hắn đối Trình Chí Trác chưa đến mức động tâm, nhiều nhất là có hảo cảm, bởi vì hắn biết anh thích Phong Tiểu Lê, cho nên Thẩm Hàm cũng không nghĩ tới cái khác, nhưng nếu người nào đó tự cong kia cũng chẳng trách Thẩm Hàm được.
Tâm tình không tồi Thẩm Hàm quyết định nhìn lại, bởi vì hắn không xác định mình có thích anh không, cũng không xác định được Trình Chí Trác có tiếp thu sự thật anh thích một người đàn ông không.
Thẩm Hàm thanh thản nhấp một ngụm trà, nghĩ thầm vô luận thế nào, thế giới này đều có ý tứ.
Người giúp việc lại đây đưa Thẩm Hàm đến phòng bên cạnh, giới thiệu nơi tắm rửa, áo ngủ ở đâu, bữa sáng sẽ khi nào đưa qua rồi đi.
Thẩm Hàm tắm rửa đơn giản một cái, thay áo ngủ, rồi sau đó mở máy tính trong phòng ra, máy tính trên mặt bàn có icon võ đấu vương tọa, nháy vào, Thẩm Hàm quyết định hoàn thành công tác trước, nó quan trọng hơn, rốt cuộc hiện tại với hắn mà nói tiền là thứ quan trọng nhất.
Nhìn tín hiệu trên giao diện, một câu “Xin nhập nickname của bạn”, Thẩm Hàm suy nghĩ chút, nhập vào: Chờ người thức tỉnh.
Mà giờ phút này, trong một phòng khác Trình Chí Trác gọi điện thoại.
“Là tôi…… Cút, tôi có chính sự……Tra người tên Hạ Lan Trân, trong vòng 3 ngày cho tôi kết quả.”