“Ta cùng hắn đều ở chỗ mẫu phi, sau ta nói đến nhìn đệ, hắn liền nói một lát cũng tới, hẳn là lo lắng đệ đi.” Lục hoàng tử trả lời.
Thẩm Hàm cười, không lên tiếng. Lục hoàng tử cảm thấy thế giới này không có một người xấu, Thẩm Hàm biết, hắn cũng không tốt hơn kẻ nào, Thẩm Hàm cũng biết, nhưng Ngũ hoàng tử sẽ quan tâm hắn? Muốn quan tâm, mới là chê cười, nhưng nếu hắn muốn tới, Thẩm Hàm cũng ngăn không được, đến lúc đó rồi nói sau.
Thẩm Đình cùng Thẩm Hàm lại nói một lát, Thẩm Hàm hiện tại cũng không có tâm tư, dù sao cùng Thẩm Đình nói chuyện phiếm ăn ngon, chỗ nào hoa đẹp, và thái phó hôm qua trừng phạt ai linh tinh.
Lục hoàng tử Thẩm Đình đi rồi, Thẩm Hàm gọi người cất bánh kem, cất đi, chuẩn bị lúc Thẩm Ngạo Vân đến cũng cho hắn nếm thử, bánh kem vừa cất, Ngũ hoàng tử Thẩm Băng liền tới rồi.
Ngũ hoàng tử thật ra cùng người khác không sai biệt lắm, ánh mắt lạnh như băng, tâm địa cũng lạnh như băng, hắn tới cung Lâm Thanh của Thẩm Hàm, đầu tiên là nhìn trái phải một vòng, rồi sau đó ánh mắt trở nên lạnh hơn, bởi vì Lâm Thanh cung của Thẩm Hàm, so với Lâm Uyển cung của hắn còn tráng lệ huy hoàng hơn nhiều.
Kỳ thật Ngũ hoàng tử cũng không tới Lâm Thanh cung mấy lần, mà sau khi đến thì lòng hắn không cân bằng, cho nên sau đó hắn cũng không tới, lúc này là mẫu thân Tĩnh phi nhỏ giọng nói cho hắn muốn hắn đến thăm Thẩm Hàm, hắn vốn thập phần kháng cự, nhưng mẫu thân nhỏ giọng nói với hắn chút đạo lý, nói trong cung không thể gây thù chuốc oán quá nhiều, lúc này hắn mới cố làm mà đáp ứng.
Kỳ thật Ngũ hoàng tử căn bản không để bụng gây thù chuốc oán, với hắn mà nói hắn chính là hiếu thắng đến không người có thể địch mới tốt, như vậy ai cũng không dám xem thường hắn, ai cũng đối hắn kính sợ ba phần.
Ngũ hoàng tử có ý tưởng này đương nhiên là có chút quá khích, nhưng ít nhất hắn có dã tâm, dã tâm làm Tĩnh phi thập phần vừa lòng, cũng làm Ngô Trung Hà ở Tây Nam phi thường vừa lòng.
Có thể nói trong cái hậu cung này, người rêu rao nhất chính là Ngũ hoàng tử Thẩm Băng, hắn không biết hắn cao điệu kỳ thật chính là làm mình trở thành bia ngắm, đến lúc đó thật sự đấu lên, hắn là người chết đầu tiên, bởi vì trong hỗn chiến, người lợi hại nhất thường ngã nhanh nhất, không vì cái gì khác, bởi vì kẻ yếu thực dễ dàng đạt thành hiệp nghị, đó chính là giải quyết cường giả, rồi sau đó bọn họ tái chiến.
Nhưng Ngũ hoàng tử không nghĩ được nhiều như vậy, Tĩnh phi có nghĩ đến, nhưng rốt cuộc từ nhỏ bà đã kiêu căng tùy hứng, làm không được điệu thấp, cho nên tương lai Ngũ hoàng tử không có gì đáng chờ mong, Thẩm Hàm nghĩ thầm.
Thẩm Hàm ngồi trên xe lăn chào hỏi, khách khí có lễ, Ngũ hoàng tử nhìn một vòng Lâm Thanh cung nói: “Thất đệ, thân mình tốt không?”
Thẩm Hàm mỉm cười trả lời: “Trừ bỏ chân không được, cái khác đều thực tốt, tạ ngũ hoàng huynh quan tâm.”
Thẩm Băng gật gật đầu, hắn xem hai chân Thẩm Hàm, vốn hắn tính ra tay, hiện tại tốt, có người thay mình huỷ Thẩm Hàm, một khi đã như vậy, cũng không cần thiết oán hận, dù sao hai chân phế đi, cũng coi như không thành hoàng đế.
Lại nhìn mặt Thẩm Hàm, đúng là xinh đẹp đáng yêu, lòng Thẩm Băng than nhẹ một hơi, nói: “Thất đệ, về sau nếu có cái gì cần có thể nói với bổn vương, nếu có người khi dễ, cũng nói cho bổn vương, bổn vương làm chủ cho.”
Thẩm Hàm hơi hơi mỉm cười, mi mắt cong cong, thịt mum múp trên khuôn mặt nhỏ đều là vui sướng, “Cảm ơn ngũ hoàng huynh, đệ nhớ kỹ.”
Kỳ thật lúc Thẩm Băng nhìn về phía hai chân Thẩm Hàm, Thẩm Hàm liền đoán được đại khái, quả nhiên chính mình hiện tại quá yếu, là người đều sẽ không xem hắn là đối thủ cạnh tranh, âm ngoan thành tánh Ngũ hoàng tử cũng tới.
Cũng đúng, hoàng cung vốn chính là thâm lao, trong nhà lao từ trước đến nay không thấy mặt trời, ẩm ướt đen tối, thật vất vả có nơi suyễn khí, vì thế cam nguyện đến, đều tới hô hấp không khí mới mẻ.
Như Thẩm Hàm nghĩ, lúc sau lại có vài vị hoàng tử cùng công chúa cũng đều đến thăm một phen, có rơi nước mắt, nói Thẩm Hàm đáng thương, về sau nhất định sẽ chiếu cố hắn.
Thẩm Hàm đều thu dù những người này có mục đích khác, vì cái gì không thu, hắn cũng là hoàng tử, ngày nào đó hắn đứng lên, những người này sẽ lập tức trở mặt thành thù, cho nên lúc này tốt cũng không thật tốt, nhưng cự tuyệt, ngay cả tốt lúc này cũng không được.
Liên tục mấy ngày, Thẩm Hàm đều vội vàng tiếp khách, chờ một vòng người đều tới, hắn mới nghỉ ngơi, “Lai Thuận, Vân Hoàng thúc mấy ngày không tới?”
Lai Thuận cầm khăn ướt đưa Thẩm Hàm lau mặt, “A, Quy Cừ vương, hắn mỗi ngày đều tới, nhưng nơi này luôn có khách nhân, cho nên hắn mỗi lần đều tới xem một chút liền đi rồi.”
“Sao không gọi thúc ấy vào?”
“Quy Cừ vương không cho nói, sợ quấy rầy đến điện hạ.”
Thở phào một hơi, Thẩm Hàm nói: “Thôi.”
Đứng dậy hoạt động gân cốt, Thẩm Hàm quyết định đi ra ngoài đi dạo, dù sao hắn là một phế nhân, cũng không có gì đáng sợ, vì thế hắn xoay người nói với Lai Thuận: “Lai Thuận, đẩy ta đi ra ngoài một chút.”
Lai Thuận sửng sốt, hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Tùy tiện, ở hoàng cung dạo.”
“Nghĩ đi ra ngoài thế nào?” Từ lúc hai chân Thẩm Hàm “Phế đi”, vẫn luôn ở Lâm Thanh cung, vẫn luôn là đại môn không ra nhị môn không bước, Lai Thuận cũng không dám nói cái gì, cung nữ thái giám đều cho rằng chủ tử vì không thể đi đường, cho nên tâm tình hạ xuống, không muốn ra cửa, kỳ thật Thẩm Hàm chỉ muốn mình quen sinh hoạt nơi này mà thôi.
“Không có gì, nghẹn ở trong phòng cũng không tốt.”
“Cũng đúng, điện hạ, chúng ta đến hậu hoa viên đi, chỗ đó hoa nở đến diễm.”
Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, trả lời: “Chờ một chút, thôi, đi chỗ Quy Cừ vương đi.”
“Điện hạ,” Lai Thuận do dự một chút, vẫn nói, “Thứ lão nô lắm miệng, ngài đừng cùng Quy Cừ vương thân cận quá.”
“Vì sao?”
Lai Thuận nghĩ nghĩ, vẫn nói lời đồn thân thế Quy Cừ vương cho Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nghe xong lại cười, “Không có việc gì, ta là một phế nhân, ta đến, người khác sẽ không nói gì đó.”
Lai Thuận thở dài, vẫn đẩy tiểu chủ tử đi Thính Lan cung của Quy Cừ vương.
Thính Lan cung khác nơi khác, trước kia là lãnh cung, sau lại tu chỉnh cải tạo, nhưng rốt cuộc vì từng là lãnh cung, không chỉ nhỏ, nơi cũng hẻo lánh, ở Tây Bắc hoàng cung, thậm chí bên trái mấy chục mét, chính là nơi ở của cung nữ thái giám.
Từ Lâm Thanh cung đến Thính Lan cung, bọn họ đi hồi lâu, tới Thính Lan cung, mấy tiểu thái giám đều mệt đến trán đổ mồ hôi. Thẩm Hàm quay đầu lại nhìn bọn họ, trán có mồ hôi mỏng, lại nhớ Thẩm Ngạo Vân mỗi ngày đều sẽ đi Lâm Thanh cung, mặc dù không thấy được Thẩm Hàm cũng sẽ đi, vì thế vốn còn phòng bị Thẩm Ngạo Vân, lại giảm bớt một phân.
Tới Thính Lan cung, cung nữ cùng thái giám cũng không thấy, thậm chí cũng không ai báo Thẩm Ngạo Vân có người tới thăm.
Đang đi, đột nhiên một âm thanh thúy truyền đến, Thẩm Hàm hỏi: “Có người luyện kiếm?”
“Phỏng chừng đúng rồi.”
Thẩm Hàm liền vòng qua thính đường, đi tới sân sau Thính Lan cung, quả nhiên, Thẩm Ngạo Vân đang cùng một thị vệ tỷ thí.
Đương kim thánh thượng tuy không quan tâm đệ đệ, nhưng dù sao cũng có lời tiên hoàng lưu lại, Thẩm Ngạo Vân sao lại không có cung nữ hầu hạ, Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Thẩm Ngạo Vân trong viện, phỏng chừng là Thẩm Ngạo Vân không muốn muốn nhiều người hầu hạ đi.
Thị vệ bên cạnh nắm tay nói: “Điện hạ công phu càng ngày càng tốt.”
Thẩm Ngạo Vân tiến lên vỗ vỗ vai thị vệ, biết hắn an ủi cùng cổ vũ mình, rồi sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, quay người lại vừa lúc nhìn thấy Thẩm Hàm đứng cạnh sân, không biết vì sao trên mặt quẫn, thấy Thẩm Hàm phất tay, hắn lúc này mới điều chỉnh biểu tình, đi ra phía trước.
“Sao lại đến chỗ ta?”
“Luôn là thúc tới xem cháu, lần này đến lượt cháu tới gặp thúc.”
Không hiểu sao mặt Thẩm Ngạo Vân nóng lên, bởi vì Thính Lan cung kém nơi khác rất nhiều, hắn lại chỉ để một thái giám hầu hạ mình, còn không giữ ai để họ lui xuống, lúc này Thẩm Hàm tới, hắn cái gì cũng không lấy ra.
Thẩm Hàm thấy vành tai hắn phiếm hồng, thì cười nói: “Lần trước gọi người đưa bánh kem cho thúc ăn ngon sao?”
“Ừ, không tồi.” Thẩm Ngạo Vân chậm rãi khôi phục bình tĩnh, thoáng lau mồ hôi, tiếp tục nói, “Đến chính sảnh đi, bên này không có gì đẹp.”
Thẩm Hàm gật gật đầu, Lai Thuận muốn đẩy Thẩm Hàm, Thẩm Ngạo Vân lại bảo ông thối lui, tự mình đẩy Thẩm Hàm tới cửa chính sảnh.
Cửa chính sảnh có bậc thang, Thẩm Ngạo Vân trực tiếp nâng cả xe lăn, Thẩm Hàm thầm nghĩ, Thẩm Ngạo Vân có sức lực thật.
Đi chính sảnh, Thẩm Ngạo Vân kêu thái giám tùy thân lấy chút trái cây cho Thẩm Hàm, vì thế chính sảnh chỉ còn lại Thẩm Hàm, Thẩm Ngạo Vân cùng Lai Thuận.
“Cung nữ thái giám ta đều bảo xuống, nhiều người như vậy theo, không được tự nhiên.” Thẩm Ngạo Vân nói.
Thẩm Hàm gật gật đầu, Thẩm Ngạo Vân lại nói: “Quá mấy ngày ta còn muốn ra cung, bên Tây Bắc Thát Tử tới phạm vào, ta muốn đi chiến trường.”
“Lần trước chân cháu bị thương, thúc ở trên chiến trường, đúng không?”
Thẩm Hàm cũng nghĩ tới, nhưng lấy thân thế Thẩm Ngạo Vân, Hoàng Thượng không nên để hắn lãnh binh, như vậy nói cách khác hắn đi là vào đội ngũ nguy hiểm nhất, không có binh quyền.
Thẩm Ngạo Vân gật gật đầu, “Hàm Nhi, thực xin lỗi, không thể bảo hộ ngươi.”
Thẩm Hàm cười, “Không có việc gì, cháu tự bảo hộ mình.”
Thẩm Ngạo Vân sờ sờ đầu Thẩm Hàm, Thẩm Hàm hỏi: “Vân Hoàng thúc ở trong quân có vị trí gì?”
“Quân tiên phong.”
“Chẳng phải rất nguy hiểm?”
“Nhưng rất quan trọng.” Thẩm Ngạo Vân cườ, có lẽ với hắn mà nói, thà rằng ở trong quân ở đội cảm tử, cũng không muốn ở hoàng cung ngốc đi, nhưng hắn mới 14, võ công cũng không thật tốt, ít nhất là Thẩm Hàm thấy vậy, vừa rồi hắn cùng thị vệ đối chiến, cũng có rất nhiều sơ hở, kỳ thật này đã nói lên, Thẩm Ngạo Vân căn bản không để sinh tử vào mắt.
Vốn còn phòng bị Thẩm Ngạo Vân, lại lần nữa giảm bớt một phân, Thẩm Hàm nói: “Vân Hoàng thúc, vừa rồi thúc kiếm thuật nóng nảy, căn cơ tuy ổn, nhưng kiếm chiêu không xong, lúc công loạn, dễ cho đối phương cơ hội.”
Tai Thẩm Ngạo Vân dần dần đỏ, Thẩm Hàm nói: “Vân Hoàng thúc, thúc còn mấy ngày xuất chinh?”
“Nhưng……” Thẩm Ngạo Vân suy nghĩ một chút, bởi vì hắn cũng không hy vọng Thẩm Hàm không thân cận, nhưng lại nghĩ đến chân hắn đã phế, về sau phỏng chừng cũng không có khả năng làm hoàng đế, như vậy hắn đối với hoàng tử khác mà nói cũng không nguy hiểm, vì thế hắn nói,”Được, mười lăm ngày này ngươi tới bồi ta đi.”
Thẩm Hàm cười, “Được, Vân Hoàng thúc.”
Thẩm Hàm mặt mày như họa, làn da trắng nõn, trên mặt hài tử nho nhỏ đều là chờ mong, Thẩm Ngạo Vân nhịn không được duỗi tay nhéo mặt Thẩm Hàm một phen, nói: “Tiểu đại nhân.”
Thẩm Hàm vẫn cười như hài tử, hắn thiệt tình muốn hoàng thúc này sống sót, ít nhất trong cung, Thẩm Ngạo Vân tốt, cùng người khác so sánh, không nhiều tạp chất.
Ngày thứ hai, Thẩm Hàm lại đến Thính Lan cung, bên trong đã nhiều thêm không ít cung nữ thái giám, xem ra đương kim thánh thượng không bạc đãi đệ đệ, chỉ là đệ đệ này tự mình hiểu lấy thôi.
Thẩm Hàm tới hậu viện, có hai cung nữ quạt cho, còn có hai thái giám tùy thời mang theo hộp đồ ăn điểm tâm, trên bàn tròn còn bày trả Long Tĩnh, Thẩm Hàm nhìn đến này đó, trong lòng rất ấm, vì thế lúc Thẩm Ngạo Vân luyện kiếm, chỉ đạo càng thêm dụng tâm.
Hôm nay cùng Thẩm Ngạo Vân đối luyện vẫn là thị vệ hôm qua, một vòng tỷ thí, Thẩm Ngạo Vân vẫn thua, lần thứ hai tỷ thí, Thẩm Hàm gọi Thẩm Ngạo Vân tới bên người, nhỏ giọng nói: “Cháu dạy thúc một chiêu, bảo đảm thúc trong 10 chiêu, đánh bại thị vệ kia.”
Thẩm Ngạo Vân nửa tin nửa ngờ mà nhìn về phía Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nói: “Chiêu thứ 5, Vân Hoàng thúc quen nóng nảy, cho nên nhất thời làm thúc tĩnh tâm hẳn là không được, nhưng lúc nhảy lên hai chân cách mặt đất, chiêu trên tay bất biến không có lực, còn một chân trước một chân sau thế nào?”
Thẩm Ngạo Vân nghĩ nghĩ Thẩm Hàm nói, hiểu được, Thẩm Hàm đây là dạy ám chiêu, hắn một chân trước một chân sau, tay không thay đổi, như vậy thị vệ đối diện khẳng định tiếp tục chú ý chiêu trên tay hắn, hắn hạ lực không, mà Thẩm Ngạo Vân nếu nhảy lên, chính là đá trúng nơi nào đó của thị vệ nha.
“Hàm Nhi, đừng nháo.” Thẩm Ngạo Vân nói.
Thẩm Hàm lại trả lời: “Không nháo, Vân Hoàng thúc, trên chiến trường, ngươi chết ta sống, không tàn nhẫn âm hiểm sao được. Vân Hoàng thúc, cháu không hy vọng lần sau nhìn thấy thúc, là thi thể thúc.”
Thẩm Ngạo Vân hoàn toàn sửng sốt, hắn tuy đối Thẩm Hàm tốt, nhưng rốt cuộc Thẩm Hàm cùng hắn cũng không có quan hệ, cuộc đời này hắn sinh tử không sợ, chưa từng nghĩ có người chờ mình trở về, cũng chưa từng nghĩ nhất định phải tồn tại, Thẩm Hàm lại tha thiết nhìn mình, dùng âm non nớt nói hắn hy vọng lần sau nhìn thấy mình, chứ không phải một khối thi thể lạnh băng.
Không hiểu sao, lòng vốn trống rỗng lại chờ mong, giờ phút này nghĩ nếu có thể sống được lâu một ít, có thể nhìn tiểu chất nhi cưới vợ sinh con, rồi sau đó hạnh phúc cả đời, cũng không tồi.
“Vân Hoàng thúc, lên sân đi.”
Thẩm Ngạo Vân lại lần nữa đi vào trong sân, thị vệ ôm quyền nói “Thuộc hạ vượt qua” liền công lên. Thẩm Ngạo Vân vẫn dựa theo phương pháp cũ đối phó hắn, đến chiêu thứ năm, hắn lại theo bản năng mà sửa lại phương thức.
Thị vệ chợt sửng sốt, vì giữ mệnh căn tử, không thể không cấp tốc lui về phía sau, trong quá trình lui về phía sau, sai chồng chất, Thẩm Ngạo Vân mượn cơ hội này, chặt chẽ chế trụ mệnh môn thị vệ.
Thắng thua đã định.
Buông thị vệ, Thẩm Ngạo Vân nói: “Xin lỗi.”
Thị vệ cũng dừng một chút, đỏ mặt nói: “Điện hạ, chiêu vừa rồi Thất hoàng tử dạy?”
Thẩm Ngạo Vân gật gật đầu, thị vệ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lui ra, Thẩm Hàm ở cách đó không xa vỗ tay cười tủm tỉm mà nói: “Vân Hoàng thúc giỏi quá.”
Thẩm Ngạo Vân nghĩ nghĩ, kêu một thị vệ khác đi lên, hắn muốn mình không chết, hắn còn không nhìn Thẩm Hàm lớn lên đâu.
Đúng rồi, nếu chất nhi muốn làm hoàng đế thì sao?
Một ngày này, Thẩm Ngạo Vân luyện kiếm bị Thẩm Hàm lăn lộn đến không nhẹ, vô luận tâm lý hay thân thể, Thẩm Hàm lại khoan thai ăn đồ ma ma Thính Lan cung làm nói: “Vân Hoàng thúc, thúc còn kém xa, lợi hại hơn mới được.”
Thẩm Ngạo Vân đột nhiên hỏi một câu: “Hàm Nhi, cháu muốn làm hoàng đế sao?”
Thẩm Hàm buông đồ ăn trong tay, hơi hơi mỉm cười, hỏi: “Nếu chất nhi muốn thì sao?”