Sau khi đùa với lửa thì Bạch Kiến Sinh đã phải nhận một bài học đáng nhớ.
Anh ta đã bị Hoắc Thẩm Dịch vứt vào chuồng của mấy tiểu sói để chăm sóc chúng thay cho mấy người vệ sĩ.
Giá như biết trước cái giá phải trả thì chắc chắn lão Bạch cũng sẽ không lỡ lời như vậy rồi.
…………
Nhà chính Hoắc gia.
" Ông xem thằng con của ông kìa, người mẹ ruột như tôi mà còn không được chạm vào nó nhưng cái con bé Giản Kiều kia thì lại được đó.
Chúng ta cũng đến lúc xác định con dâu rồi.
" Hoắc phu nhân vui mừng vừa nói vừa cười tươi như được mùa.
Quả thật Hoắc Thẩm Dịch cũng hai mươi lăm tuổi rồi, cũng đâu trẻ nữa.
Mà hắn lại mắc cái chứng bệnh sạch sẽ, thế nên người nhà ai cũng phải lo lắng tuyển con, cháu dâu suốt thôi.
Giờ thì lại hay rồi tự dưng xuất hiện một người phụ nữ không làm hắn mẫn cảm thì phải chớp lấy thời cơ tác hợp để được bế cháu sớm.
Nghe vợ mình càm nhàm mãi không thôi, Hoắc Nguyên Đình cũng đành bất lực mà chiều theo.
Dù gì thì ông thấy vợ mình nói cũng có lý nên thuận theo là vừa.
Rồi ông bà của Hoắc Thẩm Dịch cũng xen vào cuộc trò chuyện của hai vợ chồng kia.
Nhìn khuôn mặt của ông Hoắc thì không mấy ưng ý chuyện này rồi.
Nhớ lúc trước ông được Tần gia một nhà hào môn giúp đỡ lúc công ty nguy nan.
Để báo đáp ơn này ông còn hứa hôn đứa cháu trai trưởng cho cháu gái lão Tần.
Nhưng không lâu sau thì Tần gia trong một lần đi tham gia cuộc đấu giá ở thành phố P đã để lạc mất cháu gái.
Mặc dù đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có chút manh mối nào.
Cho là vậy thì đã hứa hôn rồi ông Hoắc cũng không thể thất hứa được, ông nhất định ngăn cản mối quan hệ này.
Đập mạnh tay lên bàn, ông Hoắc quát " Hoang đường, cứ mời bác sĩ giỏi nhất chữa cho nó khi nào khỏi thì thôi.
Chứ ta không thể thất hứa với Tần gia được."
Haiz.
Ai nấy lại phải thở dài lại là cái hôn ước đó, đã gần mười mấy năm rồi mà Tần gia còn chưa tìm được cháu gái thì biết đâu sau này còn tìm được không? Thời đến như hiện tại mà không giữ thì liệu sau này Hoắc gia sẽ không có cháu đích tôn quá.
" Bố các con nói cũng có lý đó, hay là tối nay hai đứa nó về nhà xem sao.
Còn phải xem tiểu Hoắc có thật sự khi đến gần con bé đó là không bị dị ứng không đã rồi tính tiếp." Bà của Hoắc Thẩm Dịch nhẹ nhàng nói.
"...!"
Cả mấy người còn lại ai cũng không nói gì thêm nữa.
…………
" Xin chào, cho hỏi Hoắc tổng có ở công ty không? Tôi đến tìm anh ấy có việc." Giản Trinh Trinh mặc một bộ váy đen bó sát người càng tôn lên vẻ đẹp quý phái, cùng với ba vòng đầy đặn tiến đến quầy lễ tân giả giọng ôn nhu mà nói.
Nhìn cách ăn mặc, cách nói chuyện dễ nghe như này thì ai cũng sẽ nghĩ là một vị tiểu thư con nhà có giá giáo đó.
Nhưng họ còn chưa nhìn thấy hết được bộ mặt của Giản Trinh Trinh thì làm sao biết được như này mới gọi là giả trân đạt cấp độ năm sao rồi.
Nhưng công ty lại có cái quy cũ là phải có hẹn mới được gặp boss, chứ không phải dễ dàng gì mà cho qua được.
Linh Nhi bèn hỏi " Chào cô, cho hỏi cô có hẹn trước với Hoắc tổng không ạ.
Công ty chúng tôi cứ bắt buộc có lịch hẹn trước mới được gặp boss."
Hừ, lấy đâu ra mấy cái hẹn này chứ.
Mình phải nghĩ cách gặp được Hoắc Thẩm Dịch, không thì con nhỏ Giản Kiều kia sẽ lại được hời cho coi.
Giản Trinh Trinh thầm bày mưu tính trong đầu.
" Giản Trinh Trinh tôi là người phụ nữ của Hoắc Thẩm Dịch thì cũng cần hẹn trước sao.
Hôm qua chúng tôi còn làm mấy chuyện đó đấy.
" Giản Trinh Trinh giọng bắt đầu đanh đá, tay không ngừng uốn đi uốn lại lọn tóc được thả xuống trước ngực.
Nghe xong lời này hai cô nhân viên ai nấy cũng hoảng cả ra.
Hoắc Thẩm Dịch lâu nay không gần nữ sắc mà tự dưng xuất hiện một người phụ nữ nhận danh thiếu phu nhân thì có phải là rất lạ không.
Lỡ mà là thật thì không phải là đã đắc tội với người phụ nữ trước mặt này sao.
" Vậy để chúng tôi gọi lên phòng thư kí hỏi xem sao.
" Ưng Nhân Nhân, một trong số hai cô nhân viên còn lại nói.
Sau một lúc gọi điện thoại hỏi cho ra lẽ thì Linh Nhi cũng nhận được đáp án.
Quả thật Hoắc Thẩm Dịch đã cho người phụ nữ họ Giản này lên phòng khiến ai nấy cũng phải mở hai con mắt ra mà nhìn cho rõ sự thật.
Cuối cùng cũng gần hoàn thành được bước đầu trong kế hoạch rồi.
Haha, Giản Kiều à em gái ngoan của chị lần này Hoắc Thẩm Dịch thuộc về chị chứ không phải em đâu. Giản Trinh Trinh đắc ý, khuôn mặt dần trở nên tự kiêu.
Giản Trinh Trinh đi đến đâu trong công thì thể hiện bản thân mình đến đó.
Cô ta cứ mặt dày tỏ ra như mình sẽ là nữ chủ nhân của Hoắc thị trong tương lai gần vậy.
Mà không biết bản thân sắp bị đuổi ra khỏi cánh cửa dưới công ty - nơi bắt đầu của tất cả những suy nghĩ viễn vong..