Tiểu Công Chúa Đáng Yêu

Chương 40



Trời ơi đau lòng quá trời ai đã dấu nhẹm đồng phục nam của nó , rồi giờ lại chọc nó thế này

_ Mí ah được lắm _ cứ chờ đấy _ nhỏ Trân , Hạnh ném cho 2 thằng những cái nhìn rất chi la “ tình tứ” làm cho bọn hắn xém té xỉu, còn nó thì lạ chưa hok có nói ji hết làm hắn hơi lo lắng

_ Nóng quá ,nóng quá_ mặt nổi mụn, xấu xí bây h, hay tôi gọi sensacul cho mí cô nhá _ cha bảo giở giọng khiêu khích

_ Anh ....! _ chưa kịp nói thì Bảo lại nhảy vô chặn họng

_ Ê thầy vô rồi kìa , sao còn chưa quay lên, tui bít tui handsome oi` hok fải khen ngầm thế đâu_ cha này tự sướng

_ Ha ha đúng đó anh đẹp zai ngang ngửa con MILU nhà tui ak’ _ Phải cố gắng lắm Hạnh mới hok khỏi bật cười trước cái vẻ mặt ngu thấy

_ Khi nào anh đến nhà tui nhớ báo trước để tui còn cột con MILU lại, nó chẳng bít thương hoa héo tiếc ngọc dởm

như tui đâu_ cái câu này làm chàng Bảo ( cùng zới một zài đứa con gái shok nặng )_ trời ai lại đem hotboy ra so với hotdog kia chớ_ trời sinh ra con nay` chuyên xỏ xiên người khác

Ông bà ta xưa nay vẫn thương bảo uốn lưỡi 7 lần trước khi nói nhưng dám cá là nhỏ Hạnh này không chỉ uốn lưỡi mà còn mài lưỡi , không fải 7 lần mà là 7trăm lần trước khi nói_ cha Bảo này coi như không gặp may

_ Hạnh, Bảo hai anh chị khá nhỉ_ dám luyện thanh trước mặt tôi cơ đấy _ ồ đáng khen, đáng thưởng _ mời anh chị ra ngoài cho luyện thanh cho có hiệu quả_ lão Hoan Kông Kông giở giọng châm biếm ( ông thầy dạy sử của bọn nó có tên Hoàng Huy Hoan_nghe giống từ “ hoạn” nên bọn nó đọc thành hoan công công cho dễ nhớ )

_ Thầy vô sao 2 mi hok nhắc ta_ nhỏ Hạnh ném một cái nhìn rất chi là “ trìu mến” cho nó và Trân

_ Điêu chưa kìa , ai kia đã nhắc rồi ấy nhở _ bận ngắm zai giờ trách tụi ta _ tha hồ ngắm cả giờ nhá hehe......

_ Hai mi cứ chờ đó_ hạnh hậm hực ko quên kèm theo một câu đe doạ

Phía bàn dưới :

_ Trời sao lão công công này hôm nay biết chiều lòng người thế nhở

_ Ờ ha _ hay quá ta _ đứng zới người đẹp tha hồ nhá_ mày có đút lót jì ổng hok zạ_ bày cho ta zới_ hahaaa…._ hắn tiếp tục

_ Hai thằng bay thôi ngay cái trò xỏ xiên đó đi nha, hok tao vả cho vêu mỏ bây giờ_ nóng rùi đây

_ Ủa mày “ xiển xo” jì nó vậy Nhật _ hắn mặt tỉnh bơ, ngơ ngác

_ Ặc sao là tao , tưởng mày cơ chứ, hay thằng này sướng quá hoá khùng nhở._ mà thui tao sợ lắm nhỡ nó vả tao vêu mỏ thật thì … ôi ôi anh Bảo đẹp zai tha cho thằng em này nha_có jì cứ tìm thằng phong á _ Nhật cười tí tởn

_ Bán đứng anh em zậy mà coi đươc hả mày

_ Mày thong cảm tao đẹp zai vầy bị phù mỏ mí bạn nữ đau long _ tao cũng chỉ nghĩ tới mọi người thôi mà

_ Ô` zậy hả, tui nghĩ mỏ anh phải phù ra từ lâu rồi ak’_vầy mới hợp zới cái mẹt của anh á _ nhỏ Trân từ bàn trên xen vô

_ Haha……mỏ nhọn….nhỏ mọn_ háhá…….Trân ngoác mồm cười ha hả

_ Háháhá……mỏ nhọn ha ha….. trùi ui câu nói hay nhứt trong ngày ak_ hắn chêm vô trong lúc cả bọn đang khúch khích

_ Có jì vui zậy các em , muốn nổi loạn hả, _ lão công công cất cái chất giọng vô cùng “ngọt ngào và ấm áp” làm cho ctụi nó nổi da gà

_ Chưa ra ngoài hả em _ có điều jì không hài lòng sao Hồ “công tử”, Diệp tiểu thư _ trui` ui sao mà lễ phép quá ta, nghe mà mún oẹ

_ Dạ hok có ji` , dạ em ra ngoài ngay_ nhìn cái mặt toe toé đến fát ghét , hok biet ngoài tên điên này ra có ai zui mừng khi bị đuổi ra ngoài zậy hok chứ

_ Cha bảo cười tí tởn làm lão công công nheo mắt khó hỉu, xen lẫn bực tức trong lòng_ ổng gầm gừ như hổ vồ mồi

_ Sung sướng nhỉ !

_Đương nhiên rồi có “ai kia” cùng đồng cam cộng khổ kia mà_ Nhật fán 1 câu trúng fóc

_ Ơ` ha _ trui` ui đỏ mặt rùi kkìa _ Trân hưởng ứng

_ Mi muốn chếtt hả Trân _ Nhỏ hạnh mặt đỏ fừng fừng _ rít lên từng tiếng qua từng kẽ răng, rồi lui cui đi theo Bảo.

Lão công công gõ bảng trấn chỉnh lớp, lão lấy tay đẩy cái gọng kính rôi` bắt đầu tra sổ:

_ Nguyễn Thanh Nguyên

_ có _ nó trả lời uể oải

_ Trần Đại Phong

_ Có ạ _ la to dữ zậy trời

_ Hai cô cậu đi theo tôi làm bài kiểm tra_ lão gườm gườm

_ Ủa tao nghe co lầm hok mày hotboy làm lại bài kiểm tra á

_ Hay thầy đọc lầm zậy mày

_ Blap……blap…….

Kiểm tra lại thôi chứ làm cái quái jì mà lắm lời thế nhỉ_ bộ hắn là con bộ trưởng bộ giáo dục chắc ….xi`iiiiii_ bày đặt

Nó lẩm bẩm đủ nó vầ nhỏ Trân nghe thấy

_ Đấy, đấy,thấy chưa thấy chính sách fân biệt đối xử chưa toàn bọn hám zai_ trui` ui “ ngẫm mình mình lại thương mình xót xa”_ nhỏ Trân hum ni văn hoa thía nhở

_ Có tui thương “mình” nữa nè _ cha Nhật cười nham nhở làm Trân đơ miệng, mặt ăn đứt “ mặt giời”

_ Úi zời tình củm nghê nha, cứ làm như hok có ai zậy đó_ nó cười tinh quái làm nhỏ Trân mặt đỏ gần bốc cháy lun

_ Cái nì người ta gọi là “ trái đất này là của chúng mình”_ hắn cũng góp fần

Lần đầu tiên trong đời thấy nhỏ Trân miệng hok bị bịt_ mà hổng dám nói ji`, còn Nhật vẫn tỉnh bơ mùm cười toe toé

hok hỉu hum ni an fải cái giề mà mặt mạnh mùm thía nhở, da mẹt dày hơn da bò á

_thui “mình” ở lại với “người thương mình nha” ta đi đây_ nó liếc đểu rồi quay *** đi luôn

_ Ở lại may mắn nha_ hắn cũng cười đểu đểu , nháy mắt với Trân rôi chạy theo nó_ ê khỉ chờ tui zới

_ Ở lại may mắn là sao_ bộ tui là ai mà hắn dám bảo zậy_ nhỏ Trân xì một hơi rõ dài hằn học nhìn theo hướng của hắn

_ Là động vật nguy hiểm cấp cao nhất chứ sao_ Nhật lẩm bẩm trong miệng, cầu mong cho nhỏ Trân đừng nghe thấy

Chẳng biết nhỏ Trân có nghe thấy không chỉ biết rằng nhỏ đang tiến lại gần chỗ Nhật với nụ cười “ô mê lí, mê li, mế li đời ta”

Còn Nhật đâu biết rằng dù có đi tu cả đời hắn cũng khó lòng thoát khỏi kiếp nạn lần này_ thôi lần này coi như xong

_ ÁAAAAAAAAAAA…………!!!!!!!!!!_ Không nằm ngoài dự đoán

NHững ngón tay nho nhỏ xinh xinh của Trân chắc phải để lại 1 vết sẹo lớn ở dọc xương sườn của Nhật_ Vừa nói ji` thế nhỉ ?_ nhỏ Trân quác mắt nhìn Nhật

_ Tui có nói ji` đâu, tui bảo tui thương mình ma`…. He he_ tên nay` cũng láu cá ko kém_ chớp chớp đôi mắt “nai” ngơ ngác nhìn Trân_ ê, mọi người nhìn kìa

Nhỏ Trân rút vội tay ra khỏi người Nhật_ miệng cười toe _ sorry mọi người ,hok có jì đâu

_ Cứ chờ đấy_ Trân rít qua kẽ răng đủ lam` Nhật rùng mình

Còn ở chỗ Nó - hắn :

_ Ê, dịch dịch cái tay ra xem nào, hok cóa thấy được ji` hết ák_ lẹ lên thầy sắp vô kìa

_ Hứa trả tui bộ đồng phuc nam đi_ nó nhỏ nhẹ

_ Cô mặc như vầy mới dễ thương _ hắn cười tinh nghịch

_ Anh có biết nó bất tiện như thế nào không ?_ tôi hết chịu nổi rồi đó

_ oh ! không chịu được thì khỉ định làm ji`_ hay thui hok mặc ji` cả thì dễ chịu nhứt đó _ hahaha aaaaaaaa………

_ Đã thế thì tự làm đi _ còn đòi xem bài tôi nữa hả_ miệng nói, chân nó dậm mạnh vào chân hắn

_ Cô !!!!!

­­_ Cấm thảo luận _ tiếng ông thầy từ ngoài vọng vào

_ Thui mà, năn nỉ mà

_ anh có vẻ sợ ông thầy này nhỉ

_ uhm_ ông ấy là bạn cũng từng là ân nhân của ông nội tui, ông ấy từng sống ở nước ngoài_ về VN ko có jì để làm nên đi dạy cho vui đó_ ông đó là cố vấn chuyên môn LS ở trường ta

_ Ờ bít oi` ! sao mà nói nhìu thía , tui có bắt anh khai gia phả 3 đời nhà ổng đâu mà nói lắm thía nhở_ làm bài đi kìa

_ thui mà, help me_ mặt hắn trông tội nghiệp vô cùng

_ Chị đã nói rồi nhá _ nhóc đừng có mà lèo bèo

_ thui được òi , lát về nhà tui trả cho chị bé

_ Tin được ko đó

_ Hứa danh dự đó

_ Đó chép đi _ anh mà dám lừa tui thì đừng mong sống nổi_ nó giở giọng đe doạ

_ Bít oi`! _ hắn hí hửng( miệng lẩm bẩm : người đâu mà dễ tin người thế )

Nhưnng chắc chắn hắn sẽ trả lại bộ đồng phục cho nó. Hắn muốn nó xuất hiện trước mọi người với hình ảnh tom boy_ phải chăng hắn muốn giữ mãi cái hình ảnh dịu dàng, dễ thương của nó cho riêng mình. Lần đầu tiên trong đời nó thấy trân trọng và muốn giữ riêng một thứ jì đó cho mình_ hay tham lam hơn, hắn muốn giữ nó cho riêng hắn, chỉ riêng hắn mà thôi. Nhưng làm sao để làm được điều đó khi mà nó quá vô tư trước tình cảm của hắn. Đôi khi điều đó vô tình làm hắn thấy đau. Hắn thực sự muốn biết vị trí vị trí của mình trong lòng nó. Phải chăng đã đến lúc hắn nên đưa ra quyết định cho riêng mình.

_ Này khỉ

_ ji`_ nó hỏi cộc lốc

_ Nhìn cái mặt khỉ lại ko mún nói nữa oi`

_ Định giỡn mặt tui hả

_ Ờ ák ! tui còn mún giỡn với khỉ dài dài

Tiện chân nó đạp mạnh một phát vào chân hắn, và kết quả là :

_ÁAAAAAAAAAAAA_ cô điên hả

_ Ờ ák tui còn điên dài dài, há há há, hahaha…….

_ Cô không hiền lành chút được hả_ người ji` đâu như khỉ ák lanh cha lanh chanh ( hắn đang định nói chuyện với nó một cách tử tế nhứt nhưng cái biểu hiện ko mấy hợp tác của nó đang làm hắn bực mình )

_ anh ko thấy người ta nói hả : “đi với bụt mặc áo cà sa đi với mafia phải mặc áo chống đạn”

_ Không gặp tôi chắc cô vui lắm nhỉ_ hắn bực dọc

_ Uhm chắc vậy ák_ nó vô tư đáp

Hắn im lặng ko nói jì hì hụi chép bài

_ Định nói ji` với tui thì nói đi

_ Ko có ji` đâu

_ uhm ko thi` thui_ nó định nói thêm ji` đó nhưng lại thôi

Còn tại canteen :

_ Nhớ lấy thêm 1 fần KFC cho tui nha_ Hạnh gọi với theo Bảo

_ Biết rồi _ người ji` đâu mà như heo, ăn mọi lúc mọi nơi

Gió thổi ngang qua khuôn mặt xinh xắn của hạnh, vài cọng tóc bay theo chiều gió .

Hạnh đưa tay vén gọn, rồi đan hai tay vào nhau sít xoa cái lạnh của mùa đông

Mà lạ nhỉ sao năm nay đông lạnh thế nhỉ.Cô bỗng thấy mình vẫn còn hạnh phúc . Chí ít thì vẫn có người mua giùm đồ ăn không mất tiền. Chưa bao giờ Hạnh nghĩ về mối quan hệ với Bảo, chưa từng nghĩ cô và Bảo sẽ tiến xa hơn một tình bạn. Phải chăng Hạnh luôn mong đợi một điều ji` nơi khác mà đã vô tình quên mất xung quanh mình còn những thứ quý giá đáng trân trọng hơn. Hạnh thực sự ko biết phải trả lời Bảo như thế nào, có nên nhận lời ko,

Cô sợ lại bị lừa dối một lần nữa, cô không còn đủ can đảm để nhận lời yêu Bảo. Cô cần thời gian và thời gian cũng có thể sẽ xoá nhoà đi tất cả. Cô chưa có tình cảm với Bảo hay đang phủ nhận tình cảm Bảo dành cho cô, tốt nhất là nên để mọi sự diễn ra tự nhiên.Cô biết bắt Bảo chờ đợi là một điều bất công bằng nhưng biết làm sao được, thời gian sẽ cho cô và Bảo nhiều cơ hội để lựa chọn. Có thể giờ đây Bảo sẽ buồn nhưng như thế còn tốt hơn là sau này sẽ đau khổ bội phần.

_ Còn hơn 4 ngày nữa là đến giàng sinh rồi _ 2 mi dự định jì chưa_ Hạnh mút kẹo vừa hỏi nó và Trân

_ Chưa biết, từ từ rồi nghĩ_ nhỏ Trân bỏ chiếc kẹo mút ra khỏi miệng để trả lời rồi lại đút nó vào miệnng ngay

_ Có lẽ ta nên nói chuyện này với 2 mi sớm hơn, nhưng ta ko muốn 2 mi buồn, ta đi rồi hi vọng 2 mi …..ăn jì nhớ dành phần cho ta _ nó nửa đùa nửa thật

_ Mi nói chi lạ vậy Nguyên, 2 Nhỏ bạn há hốc miệng nhìn nó

_ Ta sẽ đi du học, ở Anh

_ Nhưng mi chưa hoàn thành chương trình phổ thông mà, bỏ giữa chừng sang đó sẽ học vất vả lắm _ Hạnh vứt luôn chiếc kẹo ra khỏi miệng

_ Thực ra ta đã hoàn thành chương trình phổ thông từ năm trước rồi

_ Mi nhận được học bổng hồi nào zậy, sao ko nói với tụi ta_ nhỏ Trân bực dọc hỏi

_ Ủa Trân, sao mi biết Nguyên nhận học bổng_ Hạnh ngạc nhiên hỏi

_ Nó lấy tiền đâu mà đi

_ Mi cũng thông minh đó Trân, ta đúng là nhận được học bổng, nhưng cũng ko phải là ta ko có tiền để đi du học

_ Mi nói vậy là sao hả Nguyên, ta ko hiểu

_ Thực ra ta ko phải là osin của nhà Nguyệt Hương, Nguyệt Đoan đâu, ta là cháu nôi của ông Nguyễn và là một trong 2 người có tài sản thừa kế lớn nhất của tập đoàn Đại Nguyễn

Trân và Hạnh ngồi bất động, quá bất ngờ

_ Đã đến lúc ta đi, ta sẽ nói thật tất cả cho 2 mi, nhưng đừng đem chuyện này nói với Bảo , Nhật và Đại Phong nữa _ 2 mi hiểu ý ta chứ

_ 2 nhỏ bạn ko nói ji` chỉ khẽ gật đầu_ có thể vì một cú sốc lớn

_ ta hoàn thành chương trình phổ thông từ hơn 1 năm trước vì ba mẹ làm giấy tờ đi học trước 1 năm, tức là ta đi học năm nào thì ghi kết quả vào năm sau đó, điều này thì ông nội cũng ko hề biết. Năm 14 tuổi ta đã hoàn thành một đề án kinh doanh,những tưởng nó chỉ là một bài tập trong chương trình huấn luyện của ông, nhưng ông lại đem nó cho các chuyên gia kt Anh đánh giá, họ đánh giá cao và họ trao cho ta một suất học bổng đặc biệt. Ông nội và gia đình giấu ta ko nói cho ta biết điều đó, ta chỉ mới biết điều này trước khi vào SG vài ngày thôi khi nghe lén cuộc nói chuyện của ông và ba .

Lúc đó ta cũng ko có ý định đi vì ta ko muốn xa gia đình và hơn nữa là ta điều kiện lúc nào cũng có thể đi được. Nhưng giờ đây ta muốn tới đó,rời khỏi đây một thời gian.

_ Nhưng ông mi để mi đi dễ dàng vậy sao_ nhỏ Trân hất cằm hỏi

_ Uhm ta biết, ta sẽ tự làm giấy tờ và thủ tục , ra đi 1 cách bí mật, đến lúc sang đó rồi thì ông ta cũng sẽ ko sang kéo cổ ta về đâu, ông rất thương ta

_ Mi nỡ lòng để 2 ta ở lại sao_ nhỏ Hạnh mắt long lanh như sắp khóc

_ Ta xin lỗi _ nó lí nhí

_ 2 mi thôi ngay cho ta nhờ _ Trân quát lớn, ai cũng có lựa chọn cho riêng mình, ta với mi ko thể ích kỉ mà giữ nó ở lại được, Hạnh a`_ ta sẽ ủng hộ mi, Nguyên nếu mi trả tiền bữa nay he he

_ Ok

_ Chị ơi, lấy cho em 30 ly kem nữa _ nhỏ Hạnh gọi lớn làm mí người xung quanh tròn mắt nhìn bọn nó

_gọi nhìu zị, ta hem có xiền trả đâu mi_ nó ngoác mồm kêu

_ yên tâm, hok có xiền trả ta sẽ gán mi ở lại rửa chén

_ Ta đồng ý _ Hạnh hí hửng

_ Bao giờ mi đi ? _ Trân hỏi

_ Sau giáng sinh , ngày 26_ nó ngậm muỗng kem vào miệng trả lời

_ Vậy thủ tục lo xong rồi chứ_ Hạnh hỏi

_ Uhm, họ có trụ sở chính ở SG này mà, tao làm xong rồi chỉ chờ ngày để bay thôi

_ Mi định đi mà ko nói ji` thật hả_ ko chia tay gia đình mi sao

_ Mai ta về HN, rồi 24 ta lại vô SG

_ Uhm nhớ mua quà cho ta đó_ nhỏ Hạnh đang ăn kem cũng cố ngóc đầu lên nói

_ Ta ko cần quà của mi đâu, mi để dành anh mi cho ta là được_ Trân cười đểu

_ mi ko nói sớm, ta đổi lão Huy heo cho chị hàng xóm rồi

_ Đổi lấy chi zậy mi

_ Đổi lấy con LUCKY_ Dog đó

Nó gõ cửa phòng Nguyệt Hương

_ Chị có trong phòng ko, Nguyên vào được chứ

_ Em tự đẩy cửa vào đi_ tiếng Nguyệt Hương vọng ra

Nó bước vào tất cả của tủ đựng đồ đều mỏ toang trống rỗng , hơi ngạc nhiên nhưng nó định thần ngay lại khi nhìn thấy chiếc valy to uỳnh nằm trên giường

_ Chị định đi du lịch vào giáng sinh hả_ nó hỏi khi thấy Nguyệt Hương từ phòng tắm bước ra

_ Không mai chị về Hà Nội_ Nguyệt hương vữa xếp mấy chai dầu thơm vào valy vừa nói

_ Tại sao ạ_ nó ngạc nhiên hỏi lại

_ Chị thấy nhớ Hà Nội, nhớ mẹ nên về thôi

_ Cả Nguyệt đoan ?

_ Ko nó sẽ ở lại

_ ko phải vì em mà chị về HN đấy chứ

_ Ko, chị nhận ra chị thuộc về Hà Nội_ cái ji` ko phải của mình thì có cố đoạt lấy cũng ko được , con` đã là của mình thì sẽ là của mình thôi, Nguyên à_ em đừng tự hỏi mình có lỗi ji` chăng ?

_ Thực sự em là một cô bé rất tuyệt, chị cảm thấy hơi ghen tị vì điều đó đấy..hi hi

_Ở lại chăm sóc Nguyệt đoan giùm chị nha_ nó ko xấu tính đâu, chỉ tại nó trẻ con và hiếu thắng thôi_ em đừng trách nó nhé

_Em hiểu_mai em cũng về Hà Nội

Đến lượt Nguyệt Hương ngạc nhiên,

_ em về HN á, để làm jì

_ Em về thăm ông, ba mẹ , các má và mí ông anh nữa

_ Em đã nói với bác Trần chưa

_ chưa, còn chị , Nguyệt đoan thì sao ạ

_ chưa, lát chị sẽ nói

_ Chị cho em đi cùng nha

_ OK, tối nay em dọn đồ phụ chị đi

_ Ko được lợi dụng a` nha

_ Thôi được oi`, dẫu sao thì em cũng dọn đồ xong rồi

_ Em về có mí ngày mà cũng dọn đồ là sao

_ Hi hi hok có ji`, ý em bảo là hok có ji` để dọn nên xong rôi`

_ Hai con cho bác gửi lời hỏi thăm sức khoẻ tới đại gia đình ngoài đó nha, Nguyên nữa trở lại sớm nha con _ mẹ hắn nhắc trước khi 2 chị em nó lên máy bay

_ Dạ con tụi con nhớ rồi bác_ Nguyệt Hương lễ phép_ mà Nguyên chỉ là hộ tống con về thôi mà, rồi sẽ vào sớm bác hok phải lo

_ Xin lỗi tui hok đi cùng 2 người được, này khỉ đưn`g giận nha tui con` phải làm một sô’ việc

_ Anh đi hay ko đâu liên quan ji` tơi’ tui , nhiu` chuyện quá đi _ nó vênh cổ lên cãi

_ hi hi hok phải khỉ đang giận tui hok đi cùng đấy chứ, sao phải nhăn nhó vậy_ hắn cười hiền

Nguyệt Đoan mặt tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy nó nói chuyện vui vẻ với hắn

_ Chị lên đường bình an nha, em sẽ nhớ chị lắm_ Nguyệt Đoan sụt sịt tỏ vẻ sắp khóc nhưng trong lòng đanh khấp khởi mừng thầm vì đã mất đi một đối thủ và hơn nữa là có cơ hội gần gũi với hắn trong vài ngày tới mà không bị cản trở bởi nó. Mà sao hok thèm chào nó một câu nhỉ ?

_ Hay cô đi cùng Hương và Nguyên đi, rồi nếu muốn có thể quay lại cùng Nguyên_ hắn đề nghị

_ em cũng nhớ và muốn về thăm gia đình lắm nhưng thể trạng sức khoẻ không tốt bác sĩ bảo không nên đi lại đường dài nhiều_hic hic ….nước mắt cá sấu lại được dịp tuôn ra

_ Con gửi chị Nguyệt Đoan lại cho bác giữ làm tin đó_ Nó cười toe với mẹ hắn

_ Còn anh nữa, chị ý mà sứt mẻ tí nào thì anh chít với tôi_ nó nghiêm mặt cảnh cáo hắn

Hắn buồn buồn không đáp

Tiếng loa giục nó biết sắp đến giờ bay. Nó vội cáo từ cùng với Nguyệt Hương lên máy bay

Hắn đứng nhìn cái bóng nhỏ bé liêu xiêu của nó khuất dần, khuất dần, xa mãi, xa mãi

Rồi máy bay cũng cất cánh, hắn thấy lòng nặng trĩu cũng ko hiểu vì sao

_ Về thôi con trai, 3 ngày nữa lại gặp Nguyên mà_ Bà Trần khoác tay hắn kéo đi trong khi hắn vẫn ngoái đầu nhìn theo hướng nó

Nguyệt Đoan bĩu môi dài cả thước rồi cũng quay gót bước theo

Sân bay Nội Bài : 8h sáng

Nó cùng Nguyệt Hương lỉnh kỉnh vác 2 cái valy to uỳnh. Vật lộn mãi hai chị em cũng đem ra ngoài cổng . Nguyệt Hương móc từ túi ra chiếc iphone, bật nguồn định gọi tài xế riêng ra đón nhưng nó ngăn lại.

_ Thui khỏi gọi đi chị, về thía này cho mọi người bất ngờ ( thực sự thì nó hơi lo lắng về quyết định của mình hay nói đúng hơn là nó sợ ông nội, không muốn ông nội buồn và thất vọng khi biết được quyết định của mình )

Còn đối với Nguyệt Hương thì việc chuyển hẳn về Hà Nội mà không báo trước cũng là một điều không hay mặc dù cô biết vốn dĩ cái hôn ước kia không phải của chị em cô

_ Uhm cũng được, vậy để chị gọi taxi

_ Về căn nhà nhỏ ngoại ô đi chị, em chưa muốn về nhà lúc này _ nó đan hai tay vào nhau ngước mắt lên bầu trời

Nguyệt Hương giật mình, cô nhận ra được sự khác thường trong cách cư sử của Nguyên, cô gật đầu đồng ý, cô nghĩ Nguyên cần một khoảng lặng để tỉnh táo hơn

Còn nó chưa bao giờ nó cảm thấy mệt mỏi như lúc này, giá như lúc này nó được xà vào lòng mẹ, dụi đầu vào ngực để cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Một giọt nước long lanh nơi khoé mắt_ Nó buồn ư. Không ! có gì buồn đâu ?_ chính nó cũng không thể hiểu được cái cảm xúc hỗn độn trong nó bây giờ. Hay đây là cái cảm giác xúc động mà Hà Nội thân yêu mang lại cho nó trong những ngày xa nhớ. Thôi mặc kệ là cái gì đi chăng nữa, bây giờ nó cần nghỉ ngơi để ổn định tinh thần sau chuyến bay dài và có thêm chút sức lực để đối mặt với quyết định đã chọn.

_ Lên xe thôi Nguyên_ Nguyệt Hương réo tên khiến nó giật mình

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Nguyệt Hương nó hơi mủi lòng, nó làm cho mọi người xung quanh khổ nhiều quá rồi

_ Em không sao đâu, chị đừng lo, chỉ là hơi mệt sau chuyến bay thôi_ nó trấn an Nguyệt Hương khi đã yên vị trong xe

_ Nguyên hôm nay mà cũng biết mệt hả, chắc nhớ “ai đó” chứ gi`_ Nguyệt Hương chọc

_ Hic, nhớ ai đâu, nhớ con Lucky thui a`, mà tại chị bóc lột sức lao động của em tối qua đấy

_ Bóc lột hồi nào hử, em tự nguyện giúp chị mà

Đẩy kính xuống nó ngóc đầu ra ngoài để gió tạt vào mặt để tỉnh táo hơn

_ Lạnh quá chị hương ơi, nó vén mấy cọng tóc bị gió thổi rối

_ Hụ…hụ…hụ, những tràng ho liên tiếp của Nguyệt Hương làm nó giật mình quay lại với cái mặt tội nghiệp

_ Em xin lỗi, nó nhanh chóng kéo kính lên cho không còn một ngọn gió nào lùa vào

_ Không sao đâu, em mở ra cho thoáng đi, chị quàng thêm cái khăn ở cổ là OK

_ Chị xem thường bệnh của mình quá đấy_ viêm phổi không phải là bệnh hiểm ngèo nhưng cũng ko thể chủ quan được_ Nó nghiêm khắc nhắc nhở

_ con gái đất Hà Thành mà ko chịu được lạnh, em thấy buồn cười không Nguyên_ N.Hương quay qua hỏi nó

_ Sao mà buồn cười, đó là việc rất bình thường mà. Nguyệt Hương à, mỗi người khi sinh ra không thể tự quyết định được bố mẹ mình, hình hài hay giới tính, cũng như không phải bao giờ cũng khoẻ mạnh bình thường, bệnh tật luôn là bạn đồng hành trong cuộc sống của con người, nó đến lúc con người cảm thấy buồn, mệt mỏi trước cuộc sống. _ Nó ngước nhìn vô định vào không trung_ Nó cũng đâu thể tự quyết định được số phận của chính mình, và chạy trốn có giải quyết được vấn đề jì

Nguyêt Hương không nói jì thêm, ngồi bất động

_ Em có chuyện jì phải không Nguyên_ có thể nói cho chị biết được chứ_ Nguyệt hương bất chợt hỏi làm nó thấy giật mình

Dù Nguyệt Hương là chị nó thật và nó cũng rất tin tưởng nhưng nếu N.Hương biết thì chắc chắn ngăn cản nó. Nó muốn mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của mình

_ Dạ hok có jì đâu, em chỉ hơi mệt và đói thôi, nhớ cô Ba quá ( giúp việc cuả gd nó )

Chiếc taxi dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ có chiếc cổng gỗ sơn xanh và giàn hoa giấy tuyệt đẹp

_ Cô Ba ơi ! cô Ba, cháu đói quá a`_ Chưa vào đến nhà nó đã oang oang gọi to Một phụ nữ trung nien bước ra, vẻ mặt ánh lên niềm vui hiền hậu

_ Cô Ba ! con đói quá hoa cả mắt rùi nè cô Ba còn cơm nguội hok ?

_ Con về sao hok báo trước, ông nội con mà biết thì sao ?

_ Thì con hok về bên đó nữa,con ở đây với cô Ba lun nhá ?

_ Để cô gọi sang cho ông nội con rồi cô đi nấu cơm cho tiểu công chúa ăn, chịu hok ?

_ Hok , hok con vế để rạo bất ngờ cho ông nội, cô ba báo truớc còn jì hay nữa, thui cô Ba đi nấu cơm cho con ăn đi, sắp xỉu lun rồi nè_ Nó được dịp làm nũng

_ Hic, cô Ba nhớ Nguyên thui àh, hok nhớ con nữa àh, hic hic_ Nguỵêt Hương cũng nhõng nhẽo theo

_ Trời, bó tay với 2 con luôn đó, lớn rồi mà nhõng nhẽo hoài à_ Thui vào tắm rửa, thay đồ đi rồi xuống ăn cơm

_ Dạ, chúng con bít rùi thưa cô Ba, 2 cô nàng đồng thanh

2 chị em nó vác chung 1 cái valy lên còn cái lại nhờ anh tài xế vác giúp

_ Chị có thể ở đây không Nguyên, Nguyệt Hương e dè hỏi nó

Đây là nơi hội họp tụ tập của mí anh em nhà nó, Nguyệt Hương và cả Nguỵêt Đoan đều rất ít khi tới đây. Căn biệt thự không quá lớn nên cũng không có quá nhiều phòng, mỗi người chỉ có 1 phòng thui và không có phòng dư ngoài cái phòng khách và bếp

_ Được chứ, chị ở phòng em đi, em qua phòng anh heo ở cũng đc

_ Thui hay chị sang ở với cô Ba cũng đc

_ Cô Ba bị bệnh đau lưng khi trời trở gió chị ko nhớ à, sang đó sao mà chị ngủ được, vả lại cô ý cũng khó ngủ_ chị cứ ngủ đây đi_ nó trải lại tấm ga giường rồi ấn Nguyệt hướng ngồi xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.