Nhanh như chớp, 2 cô gái xông về phía đám thanh niên kia như muốn hòa vào " cuộc chơi ". Nếu là người khác khi nhìn thấy cảnh tượng này, họ sẽ cho rằng đám thanh niên kia sẽ thắng bởi không những quân số đông mà còn có vũ khí còn 5 con người kia lại không có bất cứ thứ gì. Nhưng Ari lại khác, cô cảm thấy 5 con người kia có cái gì đó rất...tự tin. Tại sao không phải là tất cả lên đánh thì sẽ còn có hy vọng mà đây lại chỉ để cho 2 cô tiểu thư kia lên đơn thân độc mã 1 mình. Vì họ tự tin rằng họ sẽ...thắng.
Emi tuy sở trường là kiếm đạo nhưng cô cũng đã từng được tham gia 1 khóa huấn luyện nhằm phòng thân khi không có kiếm nên mấy cái thứ này chỉ là tép riu. Emi luôn nhằm vào những chỗ hiểm của đối thủ để hạ knock out chỉ trong 1 đòn mà không thể gượng dậy nổi. Lại nói đến Saly vốn dịu dàng dễ thương giờ đây như ác quỷ khát máu mà những đòn karate của cô cứ thẳng mặt chúng mà ra đòn. Đã vậy hôm nay cô lại còn đeo giày cao gót nữa chứ! Gãy mấy cái răng còn là nhẹ đó. Trận chiến cứ vậy diễn ra và chẳng mấy chốc khu đất hoang đã tràn ngập mùi máu tanh nồng còn xác người nằm la liệt nhưng...chưa chết. Emi và Saly như là không muốn cho chúng ăn tỏi mà chỉ muốn cho chúng...tàn phế mà thôi ( vâng, " chỉ " tàn phế thôi mà! (O.o))
Emi phủi phủi tay, khinh bỉ nói:
- Đã yếu rồi còn ra gió. Lần sau nếu muốn VS với bản cô nương thì nhớ mang thêm người đến để dọn xác tụi bay ha!
Tên cầm đầu mặc dù đã run cầm cập nhưng dù gì cũng đã làm rồi thôi thì...làm cho chót vậy! Tên cầm đầu hét lớn:
- Còn trốn nữa, MAU RA ĐÂY!
Vừa dứt câu, từ trong bụi rậm, hàng loạt những tên xăm trổ đầy mình, mặt mày bặm trợn đi ra. Phải đến hơn 600 tên chứ không ít và tay tên nào cũng cầm vũ khí. Emi và Saly lắc đầu chán nản, kiểu này là lại phải làm bẩn tay rồi! Emi thụi thụi khuỷu tay Saly, nói:
- Ê, tao không muốn làm bẩn tay đâu!
Saly nhăn mặt:
- Tao cũng vậy! Về bố tao mà biết thì chỉ có nước chặt tay tao thui! ( lớn rồi còn sợ bố mẹ)
Mắt Emi sáng rỡ:
- Hay là...
Saly gật đầu lia lịa:
- Được đó được đó!
Không hẹn mà cả 2 cùng nở 1 nụ cười Tử thần ( a di đà phật, cầu mong cho mấy thằng kia siêu thoát và đừng về gặp t/g đòi mạng)
Ở phía Ken, Kin và Kun, cả 3 đều thấy nụ cười rợn tóc gáy của 2 cô nàng xinh đẹp kia. Kun nghi ngờ:
- Chả lẽ 2 đứa nó định...
Kin nhăn mặt:
- Không được, nếu vậy tay bọn nó sẽ bẩn thêm thôi!
Cả 2 không hẹn mà định cùng chạy về phía 2 người kia nhưng không kịp rồi! Súng đã lên nòng và kiếm đã được rút ra khỏi vỏ. Mấy tên đần kia cũng vẫn không biết sợ chết mà cứ thế xông vào. Cả 2 nở nụ cười hình bán nguyệt rồi Emi...biến mất, Saly cũng lên giơ súng lên và..." Pằng...Pằng...Pằng... " hễ cứ 1 viên đạn bắn ra là có 1 tên đi gặp tử thần, đó chính là cái chết dễ dàng nhất mà " thiên thần " dành cho họ. Từ khi Emi...biến mất, có 1 bóng đen hễ cứ đi đến đâu là có người ngã xuống đến đó và luôn luôn là...1 phát chém xuyên tim. Cho đến khi tên cuối cùng ngã xuống, cả 2 mới chịu dừng lại cái hành động giết người không chớp mắt kia. Emi vuốt ve thanh kiếm bảo bối than:
- Ay yo...Tiểu bảo bối của chị, lại làm em bẩn rồi!
Saly cười đầy thỏa mãn:
- A...lâu lắm rồi mới được 1 trận khởi động như thế này nhỉ!
Kin, Ken và Kun tự hào đi đến chỗ 2 cô đang đứng. Kun lắc nhẹ đầu:
- 2 em đúng là chỉ được quậy là giỏi!
Kin cười cười nói:
- 2 cô còn không mau dọn dẹp hiện trường đi chứ để cảnh sát đến thì phiền lắm!
Emi chợt ngáp dài:
- Oáp...buồn ngủ quá à! Saly ơi, tao với mày về ngủ đi! - nói rồi 2 nàng hí hửng kéo nhau đi về phía siêu xe của mình. Kun thắc mắc:
- Vậy giờ ai dọn dẹp?!
Saly nói với lại:
- 3 anh! - nói rồi 2 nàng cười ha hả còn 3 chàng mặt đen hơn đít nồi cháy. Kin thở dài:
- Haiz...chỉ được cái quậy là giỏi thôi!
Bỗng anh thấy gì đó, mà không chỉ anh cả Kun và Ken đều nhìn thấy. Cả 3 vừa hét vừa chạy đến:
- EMI,SALY! CẨN THẬN!
Theo phản xạ cả 2 quay lại đằng sau thì thấy tên cầm đầu đang cố gắng gượng chĩa họng súng về phía họ và..." ĐOÀNG " viên đạn bay ra khỏi nòng súng. Vì quá bất ngờ nên Emi và Saly không kịp phản ứng gì cả mà đứng trân trân nhìn viên đạn xé gió bay về phía 2 người. Cả 2 nhắm mắt chờ cái chết đang đến với mình. Kin và Kun lúc đó tuyệt vọng, đau khổ biết bao nhiêu và con tim thì đang nhói lên từng đợt. Ken thì hoàn toàn hối hận vì đã đưa bọn họ đến đây. Bọn họ chỉ biết đau khổ chờ 1 điều khủng khiếp sắp xảy đến với họ. Nhưng chợt: